Editor: Á bì

Đồng Hàn Thành mới vừa tắt máy xe thì liền nhìn thấy có một chiếc xe dừng lại bên cạnh xe anh, dừng lại ở dưới lầu nhà anh. Ngay sau đó có một người phụ nữ chạy ra khỏi xe, thân hình nhỏ bé thật sự rất giống với vợ của anh. Mà theo sát ở phía sau còn có một người đàn ông. Cho nên lúc này, tay anh đang muốn mở cửa xe bỗng dừng lạ[email protected]

“Hôm nay thật sự rất vinh hạnh khi cô đã đi ăn tối với tôi.” Đỗ Tư Tuấn nói chuyện như một người đàn ông lịch sự.

Nhưng Trình Cốc Tâm đã nói, “Nhưng tôi thật sự không thấy vinh hạnh.” Cách Đỗ Tư Tuấn theo đuổi phụ nữ cô đã sớm được miễn dịch rồi, “Không cần phải cảm ơn đâu.”

“Cô Trình, tính cách của cô thật sự rất thẳng thắn.” Thái độ lạnh nhạt của Trình Cốc Tâm không hề đánh tan đi sự nhiệt huyết của hắ[email protected]

“Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?”

“A, không biết lần sau còn có cơ hội được đi ăn tối với cô Trình hay không đây.”

“Tôi nghĩ hẳn là không có đâu.” Cô cũng chẳng muốn gặp lại hắn một chút nào.

“Cô Trình cự tuyệt rất thẳng thắn, nhưng có rất nhiều chuyện cô không thể dự đoán trước được.” Xem ra Đỗ Tư Tuấn đã định trước tất cả mọi chuyện rồi, lòng tin của hắn ta tràn đầ[email protected]

Nhưng mà Trình Cốc Tâm thì lại không có chút nhẫn nại, “Rốt cuộc anh đã có thể im lặng chưa, tôi muốn đi lên lầu.”

Đỗ Tư Tuấn mỉm cười làm ra bộ dáng xin mờ[email protected]

Đồng Hàn Thành trốn ở trong xe nhìn hai người từ xa, anh không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng dựa vào sự nhạy bén của quân nhân, anh có thể xuyên qua ánh sáng mờ nhạt thấy rõ biểu cảm của bọn họ. Vẻ mặt vợ của anh có vẻ không có tính nhẫn nại và có chút cứng ngắc, còn người đàn ông đứng trước mặt cô thì vẫn luôn treo một nụ cười.

Không bao lâu sau vợ anh liền xoay người đi lên lầu, còn người đàn ông kia thì vẫn đứng tại chỗ, chờ cho đến khi vợ anh bước lên hành lang, rồi mới trở lên xe rời khỏi đó.

Anh thật sự rất tò mò về thân phận của người đàn ông đó, anh không hề nghi ngờ vợ mình có quan hệ với hắn ta, nhưng với trực giác của đàn ông, anh vẫn cảm thấy người đàn ông đó không phải là người lương thiện gì. Chờ đến khi xung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh, Đồng Hàn Thành lợi dụng bóng tối, bước từ trong xe ra. Sau khi hết kỳ nghỉ kết hôn, anh đã lâu rồi chưa có về nhà, rốt cuộc trong buổi diễn tập đã chuẩn bị từ lâu, sư đoàn 139 chiếm được bãi đất 425 trước đã được hạ màn, còn chưa kịp chúc mừng, anh ngựa không ngừng vó chạy vội về nhà. Trong khoảng thời gian này, anh có vẻ hơi lạnh nhạt với vợ mình, trong lòng cũng có chút áy náy, nhưng từ trước đến nay nhiệm vụ ở quân đội luôn cao hơn tất cả mọi chuyện khác. Cho nên hai ngày nghỉ sau đó anh sẽ chuẩn bị để bù đắp lại thật tốt, nhân tiện lợi dụng cơ hội này bồi dưỡng tình cảm giữa bọn họ.

Sau khi Trình Cốc Tâm về nhà, trở về phòng bỏ xuống hết tất cả đồ đạc, cầm áo ngủ chuẩn bị đi vào phòng tắm. Nhưng đột nhiên cô lờ mờ nghe được âm thanh của chiếc ổ khóa chuyển động, ý nghĩ đầu tiên của cô là có ăn trộm đột nhập vào nhà, nhất thời vì quá khẩn trương mà đứng bật dậy.

Cô im lặng chuyển động tay cầm cửa phòng, mở ra một khe hở để coi tình hình ở bên ngoài, bóng dáng của ăn trộm như cô dự đoán vẫn chưa xuất hiện, ngược lại thì thấy có một bộ quần áo tác chiến màu xanh có dính bụi. Cô lập tức thở nhẹ ra, mở cửa đi ra, vừa vỗ ngực để hồn mình bình tĩnh lại.

“Sao anh lại quay về?” Mũi cô ngửi thấy có chút bụi.

“Diễn tập vừa mới kết thúc, anh có hai ngày nghỉ phép.” Nhìn khuôn mặt nhăn lại của vợ mình, anh mới để ý trên người của mình thật sự rất bẩn, trước đó anh chỉ một lòng muốn về nhà gấp nên không chú ý điểm này.

“À…” Trình Cốc Tâm đột nhiên không biết sau đó cô nên nói cái gì, bất luận từ góc độ nào mà nói, đối với cô Đồng Hàn Thành vẫn là một người không quen, nghĩ đến mấy ngày sau này phải sống cùng một chỗ với anh, cô lại có chút xấu hổ không biết làm sao.

“Anh đi tắm trước.” Bỏ xuống những lời này Đồng Hàn Thành liền đi vào phòng tắm.

Trình Cốc Tâm ôm quần áo của mình, cũng về lại phòng tắm ở trong phòng mình, vốn cô cũng đang muốn đi tắm.

Sau khi tắm rửa xong, cô liền nán lại ở trong phòng, do dự không biết có nên đi ra ngoài hay không, vì dù sao hai người gặp nhau, cô cảm thấy không được tự nhiên và có chút thận trọng. Đối với hoàn cảnh chung sống như vậy, cô cũng rất lo lắng, nhưng lại không biết làm sao để đối phó, cho nên chỉ có thể nghiêm lại như vậy thôi.

“Thùng thùng thùng.” Đột nhiên có tiếng gõ cửa dọa cho cô nhảy dựng lên.

“Em ra đây một chút, anh có chuyện muốn nói với em.” Giọng nói rầu rĩ cách một cánh cửa truyền vào trong.

Có việc gì sao? Giữa bọn họ thì có chuyện gì để nói chứ, vì sao Trình Cốc Tâm lại có dự cảm không được tốt. Cô trở mình ở trên giường rồi đứng dậy, sửa sang lại áo ngủ của mình, chậm chạp đi ra khỏi phòng.

Đồng Hàn Thành đã ngồi trong phòng khách rồi, đối mặt với cái ti vi đang chiếc bộ phim cung đình mà hai ngày nay cô đang xem. Cô dụi mắt, cô không nhìn lầm chứ, rõ ràng là Đồng Hàn Thành đang xem phim cung đình. Chân nhỏ của cô có chút run rẩy tìm cái ghế sofa ngồi xuống, “Có chuyện gì sao?”

“Mẹ anh mấy ngày trước có hỏi anh khi nào rảnh thì về nhà ăn cơm, anh đã nói rõ ngày rảnh rồi.” Giọng nói không nặng không nhẹ truyền vào trong tai cô, thanh âm trầm truyền theo một chút từ tính, hấp dẫn tâm hồn nhỏ bé của cô. Sau khi tắm rửa xong Đồng Hàn Thành đã mặc một bộ đồ ngủ, làm cho cô cảm thấy rất quen thuộc. Cúi đầu nhìn quần áo của mình, lập tức mặt hồng đến tai, bọn họ…đang mặc chính là một bộ quần áo giống nhau, có lẽ có thể nói là ‘quần áo của vợ chồng’. Trước đó khi phát hiện bộ đồ này ở trong phòng, cô còn rất cảm ơn mẹ chồng thân thiện, bây giờ sau khi phát hiện ra bí mật ở đằng sau nó, cô hận không thể cởi ra ngay tại chỗ.

“Hả? A…”

“Ừ.” Anh tiếp tục chăm chú xem ti vi.

Câu trả lời của Đồng Hàn Thành làm cho Trình Cốc Tâm cảm thấy rất hờ hững, sau khi nói dứt lời với cô xong anh liền chăm chú nhìn màn hình ti vi. Nhưng trên ti vi lại đang chiếu đến đoạn một người phụ nữ đang sinh em bé đó? Anh cũng cảm thấy rất hứng thú.

“Vậy anh còn có việc gì cần nói không?”

“Hết rồi.”

Hết rồi? Anh kêu cô từ trong phòng ra chỉ có vậy thôi sao, nhưng chuyện này thì có nửa điểm quan hệ gì tới cô chứ? Trình Cốc Tâm thật sự bị người đàn ông này đánh bại rồi.

“Vậy em trở về ngủ đây.”

“Ừ.” Anh vẫn chăm chú nhìn vào ti vi như cũ.

Trình Cốc Tâm yếu ớt đứng lên, đi trở về phòng. Bởi vì Đồng Hàn Thành nhìn rất chuyên tâm, cô bước ba bước lại quay đầu nhìn anh. Trên ti vi đã chuyển tới màn người phụ nữ kia khó sinh, la khàn cả cổ, nghe xong làm cho cô cảm thấy bước chân có chút không có sức. Mà anh vẫn ngồi thẳng lưng ở chỗ đó, mắt không chớp nhìn chăm chú vào cái ti vi.

Hôm nay là thứ sáu, sau khi đồng hồ vang lên, Trình Cốc Tâm thống khổ đứng dậy chuẩn bị đi làm. Mặc dù nói công việc bây giờ rất thoải mái, nhưng phải dậy sớm mỗi ngày để tập thể dục làm cho cô rất thống khổ, thân là Liên Trường cô nhất định phải có mặt. Nếu như vẫn còn phòng ở trong ký túc xá, cô vẫn có thể ở lại trường, vậy thì sẽ gần hơn rất nhiều, cô không cần phải dậy sớm như vậy.

Sau khi đánh răng thay đồ xong, cô nhìn thấy Đồng Hàn Thành đã ngồi vào bàn ăn bữa sáng rồi. Cô nhìn thấy cháo quẩy ở trên bàn, nuốt nước miếng ừng ực.

“Sao dậy sớm vậy?” Đồng Hàn Thành vừa húp xong một bát cháo.

“Ừ, trong khoảng thời gian này tôi có tham gia một buổi huấn luyện quân sự, giờ muốn đi tới đó tham gia tập thể dục buổi sáng với học sinh.” Nói tới đây, giọng điệu của cô nhịn không được có chút ỉu xìu.

“Sao? Huấn luyện quân sự, công việc này hẳn là thoải mái lắm chứ.”

Chỉ mới là một buổi sáng thôi mà đã nhìn thấy được khuôn mặt không được thoải mái của cô rồi, Trình Cốc Tâm ngáp vài cái, “Cũng tạm được.”

“Muốn ăn sáng không?”

Thật sự cô đang chờ câu này, đêm qua đi ăn cơm với Đỗ Tư Tuấn, căn bản cũng chẳng ăn được bao nhiêu, hôm nay vừa rời giường đã đói bụng rồi. Nhìn đến cháo trắng ở trên bàn, bụng cô đã kêu lên rất lợi hại.

“Được thôi, anh làm những món này hả?”

“Không phải, sáng nay anh đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng, thuận tiện đi mua luôn.”

Trình Cốc Tâm ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, mới có sáu giờ rưỡi, người mà dậy sớm tập thể dục buổi sáng đều đã ăn xong điểm tâm rồi, biết được điều này quả thật là đáng sợ.

Không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng húp xong bát cháo, cắn một cái bánh quẩy, Trình Cốc Tâm liền cầm theo túi xách chạy ra cửa.

Nhìn thấy bóng lưng vội vàng rời đi của vợ mình, ý cười ở trên môi của Đồng Hàn Thành càng tươi.

Hơn bốn giờ chiều, Trình Cốc Tâm lại theo lịch công việc của mình đi tới sân huấn luyện dạo hai vòng. Từng đội đang chuẩn bị tập luyện, huấn luyện quân sự đã được một thời gian rồi, lòng hăng hái của học sinh đã bị mài sạch, đối với khẩu lệnh và yêu cầu của huấn luyện viên đều thuộc dạng nói gì nghe nấy.

“Liên Trường, Liên Trường.” Ở đằng xa có một cậu huấn luyện viên chạy tới kéo lực chú ý của Trình Cốc Tâm đang đứng ở dưới bóng cây.

“Có chuyện gì sao?”

“Báo cáo Liên Trường, có người tìm.”

“Ai tìm tôi vậy?”

“À…hình như là người nhà của cô.”

“Người nhà của tôi?” Người nhà của cô tới tìm cô? Tạm thời Trình Cốc Tâm không thể nghĩ ra là ai tới tìm cô.

“Đúng rồi, anh ta đang ở văn phòng chờ cô đấy.” Cậu huấn luyện viên liều mình gật đầu.

Trong lòng cảm thấy rất nghi ngờ, Trình Cốc Tâm vẫn đi tới văn phòng. Làm cho cô khiếp sợ là mới mở cửa ra người mà cô thấy là Đồng Hàn Thành, hơn nữa anh đang đứng trước cửa.

“Anh…anh làm sao biết tôi đang đứng ở ngoài cửa?” Điều trùng hợp này làm cho cô cảm thấy rất kỳ quái, trừng lớn mắt đen, mở miệng hỏi anh.

Không nghĩ tới vừa mở cửa lại thấy biểu cảm này của cô, Đồng Hàn Thành không tự giác được mà nở nụ cười, trong lúc cô lơ đãng luôn mang lại kinh ngạc cho anh, “Ừ, anh nghe được tiếng bước chân của em.”

“Tiếng bước chân của tôi?” Cô có vẻ không tin lời giải thích này, cô tình nguyện cho rằng chuyện này là điều kỳ lạ và chung quanh cũng trở nên lạnh buốt.

“Ừ.”

Nhưng mà người đàn ông này cũng không giải thích dư thừa câu nào.

“Sao anh lại tới đây?”

“Anh tới đón em.”

“Đón tôi? Đón tôi làm gì?” Hành vi như vậy làm cho Trình Cốc Tâm cảm thấy rất kỳ lạ, mắt lại trừng lớn hơn.

“Em đã quên rồi sao? Hôm qua anh đã nói với em rồi mà.” Đồng Hàn Thành lập tức nghi ngờ trí nhớ của cô, chuyện này không phải hôm qua anh mới nói với cô sao.

“Ngày hôm qua anh…anh có nói anh sẽ về nhà mẹ anh ăn cơm mà.” Trình Cốc Tâm dùng sức moi lại trí nhớ của cô, mới nhớ tới chuyện này, có vẻ đây là chuyện duy nhất mà ngày hôm qua anh có nói với cô.

“Đúng vậy, cho nên anh tới đón em.” Cuối cùng thì cô vẫn chưa quên.

“Ý của anh là…tôi cũng phải đi?” Từ trong lời nói của anh, Trình Cốc Tâm đã lọc ra được ý này.

“Ừ.”

Trời ạ, anh trở về nhà mẹ ăn cơm thì có liên quan gì tới cô chứ, bọn họ vốn là vợ chồng giả mà, với bộ dạng này của cô mà tới nhà mẹ anh lừa gạt, cô không bảo đảm là mình sẽ không bị họ phát hiện sơ hở, trong lòng của Trình Cốc Tâm cũng rất rối rắm. “Tôi có thể không đi được không?” Cô cẩn thận hỏi.

“Không được, mẹ anh gọi về ăn cơm chính là mẹ đặc biệt muốn gặp em.” Đồng Hàn Thành không lưu tình chút nào bác bỏ, người phụ nữ này, rõ ràng hôm qua cô đã đáp ứng rồi, giờ gần tới giờ thì lại thay đổi.

Bị từ chối, mặt của Trình Cốc Tâm lập tức nhăn lại thành một đoàn, “Nhưng chuyện chúng ta giả kết hôn rất có thể sẽ bị phát hiện.”

“Không cần lo lắng, em chỉ cần đóng vai một nàng dâu ngoan hiền là được, việc khác cứ để anh lo.” Điểm này Đồng Hàn Thành rất rõ, anh cũng biết nên làm thế nào. Trước khi hai người trở thành vợ chồng thật, anh cần phải chịu trách nhiệm một chút trong những trường hợp đột xuất như vậy, huống hồ anh còn là một người đàn ông.

Nếu anh đã nói như vậy, cô cũng rất khó từ chối. Hơn nữa mấu chốt trong chuyện này là mẹ chồng của cô muốn gặp cô. Cô cũng biết nếu cô không đi, thì mọi chuyện sẽ rất rắc rối.