Mục Duyên Đình đã xăm trên bụng Hứa Niệm An chữ “Duyên”.

Mặt trời lặn tràn vào bên trong căn phòng qua cửa sổ kính và chiếu vào chiếc bụng phẳng lì của Hứa Niệm An.

Làn da trắng nõn và mỏng manh được ánh lên một tầng ánh sáng, khảm lên hình xăm màu đỏ, màu trắng và màu đỏ kỳ cực bắt mắt bổ sung cho nhau, hiện lên một vẻ đẹp điên cuồng.

Mục Duyên Đình đặt dụng cụ lại chỗ cũ, dùng găng tay xoa nhẹ lên vùng da quanh hình xăm, cúi đầu xuống, cả khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối, Hứa Niệm An không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh, cô hỏi, “Mục tiên sinh?”

Mục Duyên Đình khi nghe thấy lời này ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đem cỉa anh vô cùng sâu thẳm, giống như một vòng xoáy, có khả năng hút người vào trong.

Hứa Niệm An nhỏ giọng hỏi, “Xong rồi à?”

“Ừ.” Anh lạnh giọng nói, tháo găng tay ném sang một bên cúi đầu nhìn cô, “Em có biết tôi xăm cái gì trên người không?”

Hứa Niệm An lắc đầu.

Cô không biết trên người cô có hình xăm gì, cô chỉ cảm thấy bụng dưới hơi đau, nhưng so với chuyện gặp phải tối nay thì cũng chẳng có là gì.

Mục Duyên Đình đứng dậy đi đến một bên gương, anh quay sang Hứa Niệm An và nói, “Lại đây.”

Hứa Niệm An từ từ xuống khỏi chiếc ghế xăm trổ, đi đến bên cạnh Mục Duyên Đình.

Mục Duyên Đình kéo cô đến trước mặt mình, hơi cúi xuống và vén áo cô qua khỏi eo.

Anh cao gần 1.9 mét, Hứa Niệm An cao 1.67m, trông như được bao bọc bởi cánh tay của mình.

Tại bụng dưới để lộ ra một hình xăm màu đỏ.

Hứa Niệm An có thể thấy rõ đó là chữ “Duyên”.

Người đàn ông này thực sự đã xăm tên mình lên cơ thể cô.

Mục đích rất rõ ràng là anh muốn cô luôn nhớ rằng cô thuộc về anh.

Đây là ấn ký của anh đối với cô.

Mũi Mục Duyên Đình chạm vào dái tai Hứa Niệm An, và hỏi cô nhẹ nhàng, “Cái này rõ ràng không?”

Hơi nóng của anh phun vào cổ Hứa Niệm An, cô không khỏi lạnh gáy, “Vâng, tôi rõ.”

Mục Duyên Đình cười, “Tốt lắm.”

Hứa Niệm An nói xong liền buông tay, xoay người đi ra khỏi căn phòng nhỏ.

Hứa Niệm An hít một hơi và đi theo.

Vừa trở về phòng ngủ, Hứa Niệm An liền nghe thấy điện thoại di động đổ chuông, cô lén lút nhìn về phía Mục Duyên Đình bên cạnh, chạy đến bên giường lấy điên thoại di động trong túi ra, thấy tên người gọi chính là bạn cô, Khương Sơ Tình.

Hứa Niệm An vừa nhận điện thoại, nhỏ giọng nói, “Khương …”

Hứa Niệm An chưa kịp nói xong, giọng tức giận của Khương Sơ Tình truyền đến, “Hứa Niệm An bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Ở…” Hứa Niệm An do dự nói, “Bên ngoài…”

“Không cần biết giờ cậu đang ở nơi nào, đều chạy nhanh đến đây cho mình, bắt hiện trường thông dâm, lão nương lớn như vậy, cũng chưa từng gặp qua đôi cẩu nam nữ nào không biết xấu hổ như vậy.”

Hứa Niệm An hỏi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Còn có thể là chuyện gì?” Khương Sơ Tình nói, “Chồng của cậu Quý Thừa Ngọc cùng tiểu tam Viên Thi Nhu cùng nhau thuê phòng khách sạn, cậu mau chạy nhanh lại đây, chúng ta hai người bắt gian tại trận.

Lần này, mẹ nó mình tuyệt đối không tha cho đôi chó này.

Mình sẽ đăng video và ảnh lên mạng để tất cả dân mạng xem và biết…”

Trên điện thoại, Khương Sơ Tình vẫn đang phẫn nộ nói, nhưng Hứa Niệm An lại không thể nghe được nửa lời.

Bây giờ, trong đầu cô chỉ toàn câu nói của Quý Thiến Thiến sáng nay, “Chị Thi Nhu đã trở lại, chị nghĩ chị còn tư cách ở nhà họ Quý nữa sao?”

Hứa Niệm An thở dài, và cuối cùng xác nhận một điều, Viên Thi Nhu đã trở lại.

Quý Thừa Ngọc đã đợi Viên Thi Nhu trong hai năm và cuối cùng đã trở lại.

Và đã đến lúc Hứa Niệm An cô phải giải quyết những chuyện lẽ ra phải giải quyết.

Tay cầm điện thoại của Hứa Niệm An siết chặt hơn, ánh mắt kiên định hơn trước, nới với Khương Sơ Tình, “Sơ Tình, chuyện này mình đã biết rồi, cậu không cần phải lo lắng, mình sẽ lo liệu.”

Khương Sơ Tình nghi ngờ hỏi, “Cậu có chắc không, có thể xử lý tốt không?”

Hứa Niệm An gật đầu, “Được, cậu đừng lo lắng.”

Khương Sơ Tình và Hứa Niệm An bắt đầu có quan hệ tốt khi còn học cấp 2, bọn họ cũng biết tính cách của cô.

Đừng nhìn cô thường xuyên lặng lẽ, nhưng rất có chính kiến.

Một khi đã quyết định thì những người khác khó có thể thay đổi.

Nghĩ đến đây, Khương Sơ Tình không nói thêm nữa, liền cúp điện thoại sau khi hỏi cô vài câu.

Hứa Niệm An cúp điện thoại, ngẩng đầu liền nhìn thấy Mục Duyên Đình hai mắt đen láy nhìn mình.

Chẳng lẻ do gọi điện thoại quá lâu mà bỏ qua anh?

Hứa Niệm An vội vàng nhét điện thoại vào trong túi xách, cười hỏi, “Mục tiên sinh, tôi đi bây giờ được không?”

“Đưa điện thoại đây.”

“A? Ồ!” Hứa Niệm An cúi đầu, lại đi tìm điện thoại.

Cô hơi lo lắng, khi tìm thấy điện thoại trong túi xách, bản kiểm tra sáng nay bị rớt ra ngoài, vô tình rơi xuống chân Mục Duyên Đình.

Hứa Niệm An bị sốc, vừa định ngồi xổm xuống nhặt nó lên thì Mục Duyên Đình đã cúi xuống.

Hứa Niệm An vội vàng kêu lên, “Mục tiên sinh.”

Mục Duyên Đình cầm bản kiểm tra, thản nhiên hỏi, “Đây là cái gì?”

Hứa Niệm An nhanh chóng đưa điện thoại, “Không có chuyện gì, một tờ giấy vụn thôi.

Đây là điện thoại di động của tôi.” Cô nói và lấy bản kiểm tra từ Mục Duyên Đình.

Loại chuyện này hắn tuyệt đối không thể nhìn thấy.

May mắn thay, Mục Duyên Đình không cố ý mở, anh cầm lấy điện thoại, hỏi mật khẩu từ Hứa Niệm An, nhập số điện thoại của mình vào, rất tốt bụng nói, “Đây là số riêng của tôi.”

Hứa Niệm An nhận lại điện thoại di động nhập vào ba chữ quy củ, “Mục Duyên Đình.”

Lúc này có tiếng gõ cửa, sau đó giọng nói của Cao Dương từ ngoài cửa truyền đến, “Tiên sinh, buổi tối có buổi tiệc với ông Trương, ngài có muốn đi hay hủy?

Mục Duyên Đình nhìn Hứa Niệm An đang cầm điện thoại, lo lắng nhìn mình, anh không nhịn được đưa tay lên xoa mặt cô vài cái rồi mới lạnh lùng nói, “Không.

Cậu cho người chuẩn bị một chiếc xe đưa Hứa tiểu thư về.”

Nghe những lời này, Hứa Niệm An rốt cuộc buông lỏng trái tim đang treo lơ lửng.

Khi Mục Duyên Đình chuẩn bị rời đi, Hứa Niệm An như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi, “Mục tiên sinh, tôi có thể lấy bộ quần áo mà ông mua cho tôi trong ngày hôm nay về không? Tôi nghĩ những bộ quần áo đó khá đắt, tôi thường thậm chí không có tiền để mua nó.”

Hứa Niệm An cảm thấy rằng cô sẽ để lại ấn tượng về sự tham lam và phù phiếm trong lòng Mục Duyên Đình.

Một trong những lý do khiến Quý Thừa Ngọc ghét cô.

Trong trường hợp này, Mục Duyên Đình cũng sẽ ghét cô chứ?

Mục Duyên Đình sững sờ một lúc, sau đó nói, “Em muốn thế nào cũng được.” Nói xong, anh quay người bỏ ra khỏi phòng.

Hứa Niệm An khẽ cười, cảm thấy thích thú với thủ đoạn gian xảo, cô cảm thấy dường như mình đã tìm ra cách khiến Mục Duyên Đình chán ghét cô.

Chỉ cần cô tiếp tục, Mục Duyên Đình nhất định sẽ ghét cô như Quý Thừa Ngọc.