Edit: Diệp Lưu Cát

***

Rời khỏi cửa hàng trang sức của Lục An Tiệp, hai người tìm một quán cafe nghỉ ngơi.

Sau khi ngồi xuống, Trầm Nghệ không khỏi cảm thán:"Muốn biết con cưng của trời, thiên kim tiểu thư là gì thì hãy nhìn học trưởng An, có tài năng nổi tiếng, bộ dạng xinh đẹp còn lễ phép như vậy, chặc chặc chặc, nếu mình là đàn ông, cô ấy chắc chắn là nữ thần của mình."

Thần Ngàn Ấm nghiêng đầu nhìn Trầm Nghệ một cái:"Không phải cậu vẫn nói mình là nữ thần của cậu sao? Nhanh như vậy liền thay lòng đổi dạ? Hừ."

Trầm Nghệ hai tay chống cằm, cười tủm tỉm nói:"Sao có thể? Mình mãi mãi không thể trở thành đàn ông, tất nhiên cô ấy cũng sẽ không thể trở thành nữ thần của mình. Bất quá, Ngàn Ấm, chiếc kẹp cà vạt kia 6 vạn 8, thật sự rất đắt nha."

Trầm Nghệ xuất thân từ một gia đình khá giả,chiếc kẹp cà vạt 1 vạn cô đã cảm thấy rất đắt rồi huống chi vài vạn, hơn nữa đây còn là giảm giá. Ai, thế giới của người giàu thật xa xỉ!

Thần Ngàn Ấm giải thích:"Lấy danh tiếng của An Kiệt, nếu không ẩn danh sản phẩm này, đừng nói 6 vạn tám, cho dù sáu trăm tám mươi vạn, người khác đều muốn đoạt lấy. Hơn nữa chiếc kẹp này làm bằng chất liệu gỗ loại tốt, ngoại trừ những viên kim cương ở hai bên, chỉ tính khối ngọc bảo chữ Đ ở giữa, cậu biết nó giá trị bao nhiêu không?"

"Bao nhiêu?"

Trầm Nghệ bị cô khơi mào lòng hiếu kỳ.

Thần Ngàn Ấm không trả lời, mở hộp quà lấy chiếc kẹp ra, cô đưa tay chạm khối ngọc bảo trong suốt, vẻ mặt nghiêm túc nói:"Nếu mình không nhầm thì nó thuộc phỉ thúy lão khanh chủng* loại cực phẩm, trong thương giới loại nhỏ này phải hơn trăm vạn."

*Phỉ thúy lão khanh chủng: hay gọi là “lão khanh thủy tinh chủng”, thường lấp lánh trong suốt, tính chất của nó nhẵn nhụi tinh thuần không tỳ vết, nhan sắc thuần khiết, sáng ngời, nồng đậm, lục sắc đều đặn.

"Trời!"

Trầm Nghệ kinh ngạc đến ngây người, ước chừng qua vài giây, cô mới buồn bực nói:"Mình thật không hiểu được, nó có cái gì lại đáng giá như vậy? An Kiệt vậy mà lỗ vốn muốn cậu mua? Không thể tưởng tượng nổi."

Thần Ngàn Ấm cười cười:"Ai biết cô ấy nghĩ gì, nhưng mà..."

"Sao?"

"Ngọc bảo hình chữ Đ được đặt ở giữa, hình như không hợp với chú của mình."

Thần Ngàn Ấm nhíu mày.

Cô không phải nghi ngờ thiết kế của An Kiệt, mà là Mộ Diễn Đình thích đơn giản, chiếc kẹp cà vạt ban đầu rất bắt mắt, nhưng lại là một kiểu thiếu kiên nhẫn, Mộ Diễn Đình chắc chắn không thích.

Trầm Nghệ nghe vậy, cũng ghé lại xem, sau đó gật đầu:"Đúng, tuy rất đẹp nhưng lại không hợp với ông xã nhà cậu. Vậy cậu làm gì bây giờ? Mua cũng mua rồi."

"Không việc gì, mình có thể mang khối ngọc bảo này làm thành mặt dây chuyền, chữ Đ biểu tượng cho Đình, chú ấy đeo lên cổ, hoàn mỹ!"

Trầm Nghệ:"..."

"Ngàn Ấm à, cậu mau thành thật khai báo, sở dĩ cậu coi trọng chiếc kẹp này vì nó có ngọc bảo chữ Đ đúng không?"

Cuối cùng Trầm Nghệ phản ứng lại.

Thần Ngàn Ấm chớp mắt:"Nào có? Mình là thành tâm thành ý muốn mua quà tặng chú."

Trầm Nghệ:"Haha!"

Mình tin vào sự không bình thường của cậu.

___

Gần đây có một xưởng kim hoàn thiết kế lấy luôn, vì thế hai người uống xong cafe liền trước tiếp đến đó.

Nửa giờ sau, Thần Ngàn Ấm như ý muốn đeo sợi dây chuyền ngọc bảo chữ Đ lên cổ, mà chiếc kẹp thiếu ngọc bảo kia cô đã chỉnh sửa đi một chút, thiết kế vẫn như cũ thậm chí còn hoàn hảo hơn trước, vừa nhìn đây mới là phong cách của Mộ Diễn Đình.

Trầm Nghệ khen không dứt lời:"Tài năng thiết kế của cậu so với An Kiệt không kém nhé, thật là đẹp mắt."

Thần Ngàn Ấm bật cười:"Cậu quá đề cao rồi, mình chỉ làm theo ý thích thôi. Muốn đạt tới trình độ cao như học trưởng An, còn một đoạn đường rất dài."

"Cố lên, mình tin tưởng cậu có thể làm được."

Trầm Nghệ nắm tròn bàn tay đưa lên trước mặt, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhịn không được nói:"Ai nha, cậu nói xem nếu An Kiệt biết cậu mang thiết kế của cô ấy đi sửa, cô ấy có mất hứng hay không?"