Edit: Diệp Lưu Cát

***

"Cảm ơn."

Thần Ngàn Ấm mỉm cười nhận lấy thẻ rồi cùng Trầm Nghệ xuống xe, hai người tay nắm tay đi vào bên trong.

Đây là lần đầu tiên Trầm Nghệ đến một nơi sang trọng như vậy, cô không khỏi có chút tò mò. Cô hết nhìn xung quanh lại nhìn Thần Ngàn Ấm nói:"Nơi này nhìn qua chi phí rất đắt, thực là tốn kém cho ông xã cậu."

Thần Ngàn Ấm khẽ trả lời:"Không sao, chú ấy nhiều tiền như vậy, đợi lát nữa chúng ta ăn không nổi."

Trầm Nghệ véo cô một cái:"Cậu thật đúng là biết hãm hại chồng mà."

"Haha, ông xã mình mới không để ý chuyện đó."

Về điểm này, Thần Ngàn Ấm rất tin tưởng.

Hai người vừa nói vừa cười đi về phía thang máy, tưởng nhìn thấy là tới nơi, ai ngờ nửa đường có người vội vàng lao đến, đụng phải Trầm Nghệ.

Trầm Nghệ nhất thời không đề phòng suýt nữa bị đẩy ngã, mà đối phương một lời xin lỗi cũng không có, nhân cơ hội nhặt lấy chiếc túi nhanh chóng chạy đi, hắn chạy nhanh đến mức hai người chưa kịp nhìn rõ mặt.

"A... người này, sao lại mất lịch sự như vậy?"

Trầm Nghệ xoa cánh tay có chút đau, thì thầm lên tiếng.

Thần Ngàn Ấm đỡ lấy cô, giọng lo lắng hỏi:"Cậu không sao chứ?"

"Mình không sao."

Trầm Nghệ lắc đầu, thuận tiện giãn tay ra, lúc này, có một đám người mặc tây trang đuổi theo người vừa rồi, trong đó có người hét lớn:"Hắn chạy hướng kia, mau đuổi theo."

Thần Ngàn Ấm nhìn hướng bọn họ đuổi theo, nhàn nhạt nói:"Người kia chắc là kẻ trộm."

Trầm Nghệ không nghĩ nhiều:"Mặc kệ hắn, chúng ta lên lầu."

"Ừ."

Thần Ngàn Ấm đồng ý, việc nhỏ này tạm thời cho qua.

Với chiếc thẻ màu vàng Âu Bạch đưa cho, hai người thuận lợi đến phòng 818.

Ban đầu tưởng rằng Mộ Diễn Đình còn chưa tới, bất ngờ khi hai người đẩy cửa vào, anh đã ngồi chờ bên trong, bên cạnh còn có một vị khách không mời mà đến... Hạ Liên Tôn.

"Xin chào, chị dâu. Lại gặp mặt rồi."

Hạ Liên Tôn vốn đang nằm nghịch đông nghịch tây trên sofa, thấy người phụ nữ xinh đẹp bước vào hắn liền ngồi thẳng dậy, cười tủm tỉm chào hỏi.

"Xin chào."

Không nghĩ tới Hạ Liên Tôn ở đây, ánh mắt Thần Ngàn Ấm có chút kinh ngạc, nhưng cô vẫn rất vui vẻ vì không cần không cố ý an bài, có thể giúp Trầm Nghệ "làm mối".

E hèm, có lẽ đây là duyên phận đi. Tất nhiên, điều cô ám chỉ là duyên sự nghiệp, dù sao chuyện tình cảm, cô cũng không nghĩ rằng Hạ Liên Tôn và Trầm Nghệ sẽ nảy sinh bất cứ tia lửa nào.

Hạ Liên Tôn chào Thần Ngàn Ấm xong, cuối cùng cũng chú ý đến Trầm Nghệ đứng bên cạnh cô, nhìn khá được, nhưng... đôi mắt anh đào của hắn muốn phóng hỏa:"Là cô!"

Ai, thật sự là oan gia ngõ hẹp, người phụ nữ hung bạo không phân tốt xấu đánh hắn bị thương lại là bạn cùng phòng của chị dâu?

Có lầm không?

Hắn còn tưởng đại mỹ nữ nào, kích động đòi theo Mộ Diễn Đình tới đây.

Cùng lúc, Trầm Nghệ cũng nhận ra Hạ Liên Tôn, nhịn không được xoa thắt lưng cười lạnh:"Là tôi thì sao? Có phải chê tôi đánh chưa đủ nặng?"

"Cô..."

Không ngờ Trầm Nghệ còn dám ngang ngược như vậy, Hạ Liên Tôn tức giận đến từ sofa đứng lên, hùng hổ tiến lại gần.

Trầm Nghệ theo bản năng lùi xa Thần Ngàn Ấm vài bước sẵn sàng chiến đấu, nhưng hắn lại đi thẳng đến trước mặt Thần Ngàn Ấm.

Hai người khiến Thần Ngàn Ấm như lọt vào trong sương mù, còn không biết rõ đầu đuôi, chợt nghe Hạ Liên Tôn ủy khuất tố cáo:"Chị dâu, em bị cô ta khi dễ, chị hãy đòi lại công bằng cho em oa."

"Phụt..."

Thần Ngàn Ấm bật cười, đưa mắt xem xét Trầm Nghệ và Hạ Liên Tôn, cô bắt đầu tò mò hiểu lầm giữa hai người:"Lúc trước hai người gặp nhau rồi sao? Xảy ra chuyện gì?"