Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 86: Từ trên trời đáp xuống

Trên con đường không rộng lắm, một chiếc xe chừng hai thước, trên xe chở hai chiếc rương lớn, xem ra khá nặng, đang lăn bánh. Quanh xe là hai mươi nhân viên áp tải, ai nấy cường tráng vạm vỡ, khá có thực lực. Trên ngực áo tất cả đều thêu hình lá trúc xanh, họ là người của Lục Trúc bang, thế lực nắm quyền Xuân Ý thành cách đó hơn mười dặm.

Đi cùng còn có một cỗ xe, màn vải che hờ, thoáng thấy một nam tử xếp bằng trong đó.

Quanh toán người đó, hai ba chục đại hán cầm vũ khí vây chặt, mắt ánh lên tia bất thiện, liên tục nhìn cái rương trên xe đầy tham lam.

Dẫn đầu là hai trung niên nam tử thân hình cường tráng, diện mạo cả hai gần giống nhau, đều mõm nhọn tai choắt, mắt nhỏ mồm to, hiển nhiên là hai anh em sinh đôi. Một người cầm đại đao, một cầm thiết côn, đang cười lạnh lùng, nhìn chúng nhân trong trường với vẻ khinh khỉnh.

"Đây là thuế hàng năm cống cho Lục Lâm bang, Hồng Diệp bang có mấy cái mật mà dám cướp?" Thủ lĩnh Lục Trúc bang chúng bị bao vây tỏ vẻ tức giận, khí thế hung hung đứng ra lớn tiếng mắng.

"Ha ha, nhưng hiện tại chưa đến tay Lục Lâm bang, vẫn coi là hàng của Lục Trúc bang các ngươi, Hồng Diệp bang bọn ta đâu phải lần đầu tiên cướp hàng của các ngươi." Người nói là ca ca trong hai anh em sinh đôi: Hầu Kiệt.

"Hồng Diệp bang các ngươi không hiểu tốt xấu gì cả, bình thường bang chủ chừa lại chút màu mỡ cho các ngươi cũng đành, nhưng lần này quan trọng, nếu xảy ra biến cố, Hồng Diệp bang các ngươi sao đảm đương nổi." Thủ lĩnh sầm mặt, ngữ khí trở nên lăng lệ.

"Đánh rắm!" Đệ đệ trong hai anh em sinh đôi tên Hầu Anh, dộng mạnh thiết bổng xuống đất, lạnh lùng đáp: "Hôm nay huynh đệ ta nhất định cướp xe hàng này."

Mục quang thủ lĩnh lạnh băng, nhạt nhẽo thốt: "Đã vậy không thể trách ta được."

"Tam bang chủ! Hầu thị huynh đệ giao cho ngài." Thủ lĩnh cúi người cung kính nói với cỗ xe sau lưng.

Hầu thị huynh đệ cùng biến sắc, cả hai tâm ý tương thông, nhìn nhau rồi đồng thời xuất thủ.

Đệ đệ Hầu Anh cầm thiết côn vội gật đầu, y tu luyện mộc nguyên lực, ca ca Hầu Kiệt sử song thủ đại đao, lưỡi đao rực ánh đỏ, tu luyện hỏa nguyên lực. Cả hai một trước một sau, nguyên lực trên côn và đao giao nhao, hỏa nguyên lực năng lượng lập tức tăng hẳn, đại đao vung lên, một dải lửa đỏ rực từ lưỡi đao vụt ra, đập vào đầu một bảo tiêu.

Nguyên lực công kích ngưng hình ly thể là võ kỹ phải võ sư mới thi triển được. Thủ lĩnh áp tải bất quá ngũ giai võ sĩ, không có khả năng tiếp chiêu này, nhưng thần sắc hắn lãnh đạm, đòn công kích đến tận trước mặt vẫn bất động.

"Hay cho mộc hỏa hợp kích võ kỹ!" Phía sau cỗ xe đột nhiên vang lên tiếng quát lạnh lẽo, một đạo lam sắc thủy nguyên lực như sóng nước phiêu hốt tràn ra, vây quanh Lục Trúc bang chúng một cách quỷ mị, trước khi hỏa nguyên lực giáng xuống là kịp giăng ra tấm màn nước phòng ngự.

Bốp! Hỏa nguyên lực nổ tung, lớp song trên màn nước rung lên,thoáng sau bốc hơi tan thành hư vô.

Nam tử trong xe tung người nhẹ nhàng đáp xuống, đứng trước mặt Hầu thị huynh đệ cười lạnh: "Từ lâu đã nghe nói võ kỹ hợp kích của Hầu thị huynh đệ uy lực phi phàm, hai lục giai võ sĩ hợp kích mà có thể phá được màn nước ra phát ra đột ngột, quả nhiên có chút thú vị."

Hợp kích võ kỹ là lợi dụng quy luật tương sinh của ngũ hành, lấy hai hoặc hơn hai tu luyện giả tu luyện các nguyên lực khác nhau phối hợp lại, nguyên lực tương sinh này có uy lực hơn hẳn tổng hòa hai nguyên lực riêng lẻ hợp lại. Hai huynh đệ lúc trẻ được kỳ nhân truyền cho ngũ phẩm hợp kích võ kỹ mộc nguyên sinh hỏa nguyên, cả hai sinh đôi nên tâm ý tương thông, một khi liên thủ, thực lực tăng gấp bội.

"Mạnh Lãng! Ngươi mà cũng tự thân áp tải?" Hầu thị huynh đệ tỏ vẻ ngưng trọng.

Hắn tam đương gia Lục Trúc bang, thực lực nhị giai võ sư, hai huynh đệ hợp kích cũng chỉ miễn cưỡng chống chọi được nhất giai võ sư hai mươi chiêu không bại, đối diện nhị giai võ sư coi như không còn cơ hội thắng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Huynh đệ các ngươi có đôi chút thực lực, chi bằng gia nhập Lục Trúc bang chẳng hơn theo Liễu Hồng Diệp?" Mạnh Lãng ung dung chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói.

"Đừng so sánh huynh đệ ta với loại tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa theo về các ngươi trước kia." Hầu Kiệt hừ lạnh giận dữ, sắc mặt càng khó coi.

"Thức thời vụ mới là tuấn kiệt, bang chủ Liễu Hồng Diệp của các ngươi là nữ nhân mà bang chủ bản bang nhắm đến, sớm muộn gì Hồng Diệp bang cũng nhập vào Lục Trúc bang." Mạnh Lãng cười lạnh, thần sắc có phần tự đắc.

"Rắm chó." Hầu Anh nổi giận: "Lâm Đắc Ý xách giày cho bang chủ bản bang còn không xứng, sao dám nhắm vào người."

Ánh mắt Mạnh Lãng lạnh lại, cất giọng âm u: "Bang chủ quá khách khí với Hồng Diệp bang các ngươi, ta vẫn cho rằng mềm không chịu thì cứng vậy… Hôm nay ta thay bang chủ giải quyết. Hồng Diệp bang trừ Liễu Hồng Diệp là tam giai võ sư ra chỉ còn Hầu thị huynh đệ các ngươi có đôi chút thực lực, bắt các ngươi rồi, không lo Liễu Hồng Diệp không đến tìm bang chủ bản bang."

Dứt lời chân hắn như quỷ mị vẽ lên một đạo hư ảnh, hai tay phủ một tầng lam sắc năng lượng như hơi nước, một tả một hữu bổ vào hai huynh đệ họ Hầu.

"Lui!" Hầu Kiệt quát to, lưỡi dao xạ hồng mang, chém vào tay trái Mạnh Lãng đang bổ tới, Hầu Anh chậm hơn một chút, giơ ngang côn trước mặt, toàn lực đón đỡ.

Hai tiếng va nhau choang choảng vang lên bên tai chúng nhân. Hầu thị huynh đệ song song lùi lại mấy thước, sắc mặt Hầu Anh nhợt nhạt. Giữa hai lục giai võ sĩ và nhị giai võ sư là hố sâu không thể lấp đầy.

"Các ngươi bó tay chịu trói hay là bắt ta động thủ?" Mạnh Lãng vẫn giữ thần thái thản nhiên, cụ thế đã nằm trong tay hắn. Song phương thủ hạ thực lực tương đương, Hồng Diệp bang có lẽ còn yếu hơn một chút, nếu không có hắn, võ sĩ Lục Trúc bang tuy đông nhưng không ai là đối thủ của Hầu thị huynh đệ. Nhưng thêm một nhị giai võ sư Mạnh Lãng, tình thế hiển nhiên cực kỳ bất lợi cho Hồng Diệp bang.

Hầu thị huynh đệ không ngờ rằng Lục Trúc bang trong thị món hàng này đến thế, phái cả tam đương gia đi theo. Trừ phi bang chủ tự thân xuất thủ, bằng không hai huynh đệ muốn an toàn rút lui cũng khó.

"Ca ca, làm… thế nào bây giờ?" Hầu Anh ngoẹo đầu, hỏi khẽ.

"Không để chúng bắt được huynh đệ ta đem uy hiếp bang chủ! Liều chết thoát thân." Hầu Kiệt tỏ vẻ ngưng trọng.

Mạnh Lãng vẫy tay, mấy ngũ, lục giai võ sĩ vây chặt hai người. Hồng Diệp bang chúng còn lại đều ô hợp, chỉ cần bắt được Hầu thị huynh đệ, đại cục coi như xong.

Mạnh Lãng cười lạnh khinh thị: "Trong tay ta, muốn chạy cũng không có cơ hội."

Hầu thị huynh đệ cùng tỏ vẻ gấp rút, cả hai là lực lượng cốt cán của Hồng Diệp bang, nếu bị bắt bang chủ tất sẽ đến mặc cả với Lục Trúc bang chủ Lâm Đắc Ý. Một khi lọt vào địa bàn của địch thủ, bang chủ muốn thoát thân cũng khó.

Hầu Anh nhìn quanh tìm cơ hội thoát thân. Lúc ngẩng đầu lên, mắt y chợt mở to, thần tình biến thành sững sờ, như thể thấy cảnh tượng gì đó không thể tin nổi. Hầu Kiệt nhìn lên theo, thân thể cũng cứng đơ, không có phản ứng gì.

"Đừng giở trò với ta, lẽ nào trên trời lại rơi xuống cứu tinh cứu các ngươi?" Mạnh Lãng lạnh lùng giễu cợt.

"Tam bang chủ! Trên trời thật sự có người rơi xuống." Mấy bang chúng tỏ vẻ kinh hoảng. Trời xanh mây trắng, vạn dặm trong veo, một người từ trên không rơi xuống một cách quỷ dị thật sự là việc không thể tin nổi.

"Gì hả!" Nghe thủ hạ nói vậy, Mạnh Lãng vội ngẩng lên, bóng người trên không rõ dần, một thiếu niên cầm trọng chùy đang nhanh chóng lao xuống đất. Không có gì sai thì chỗ gã rơi là nơi Mạnh Lãng đứng.

Trên đầu thiếu niên, một dải đen chợt hiện ra, đợi đến gần, chúng nhân mới nhìn rõ, là đàn Thanh dực thiết chủy nha!

"Trò quỷ gì đây!" Mạnh Lãng cũng bị cảnh tượng trên không khiến ngẩn ra mấy giây, lúc định thần lại thì thiếu niên đã rơi xuống trước mắt. Vốn đã kinh hoàng, giờ tâm trí hắn rối như canh hẹ, quên cả tránh né, vận hết thủy nguyên lực vỗ mạnh lên không, dải lam sắc năng lượng tỏa rộng vút lên.

Thiếu niên trên không thấy người ở dưới phát động công kích nhắm vào mình liền không dám chậm trễ, trọng chùy giơ lên, thổ nguyên lực hồn hậu lập tức dồn vào, giáng mạnh lên lớp thủy nguyên năng lượng tràn tới.

Ầm.

Tiếng nổ vang vang, sóng xung kích hùng hậu khiến mặt đất rung chuyển, dư ba thổi bay hết ban chúng đứng gần. Khi đất đá khói bụi lắng xuống, một miệng hố rộng chừng năm thước, sâu hai thước xuất hiện ở vị trí thiếu niên rơi xuống.

Thận trọng bò dậy, chúng nhân thò ra đầu ra xem, sắc mặt đều cứng lại, bị tình cảnh dưới hố khiến cho há hốc miệng.

Tình trạng của thiếu niên đỡ hơn, tuy trên mình đầy dấu máu nhưng tổng thể còn ra hình người, gã nằm bất động, không rõ sống chết. Mạnh Lãng ở bên dưới thảm hơn, đường đường Lục Trúc bang tam đương gia mà lúc này tư chi gãy lọi, nằm với tứ thế co quắp, từ ngực đến bụng lõm sâu xuống, miệng, mắt và mũi trào máu không ngớt, mắt trợn trắng dã, xem ra chỉ còn thở thoi thóp.

"Thật sự có cứu tinh từ trên trời rơi xuống?" Hầu Anh ngẩn ra lẩm bẩm.