Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 647: Tình thế đại lục Qua Bưu!

Võ Nguyên đại lục.

Tại thánh sơn được Diệp Phong phân chia rõ ràng cho các thế lực đỉnh nhọn chiếm cứ lúc này dày đặc bóng người trên không, liên tục qua lại. Bầu không khí cực kỳ khẩn trương lan tràn khắp thánh sơn.

Đám đông trên không chia làm hai phe.

Một nhóm do Yêu vương đứng đầu, còn cả mấy chục yêu hoàng của Yêu điện, thuộc phe ít người hơn. Trừ yêu thú của Yêu điện thì chỉ còn hoàng cấp cường giả của Vô Song môn, Mộ Dung thế gia và Bách Thảo cốc đứng ở phe này. Ngoài ra là Thu Tố Nhã và một phụ nhân dung mạo kiều diễm, rất giống Thẩm Lan cũng đứng cạnh Yêu vương.

Nhóm còn lại do năm nhân vật phát ra thánh giai lĩnh vực đứng đầu. Sau lưng chúng tập hợ gần như đủ hết nhân mã các phương thế lực khi xưa có tư cách tiến nhập thánh địa tu luyện, kể cả Hỏa Vân môn, Ưng Thứu bang, thậm chí Đông Phương thế gia từng theo Diệp Phong cũng có mặt. số lượng hoàng cấp cường giả đạt tới hơn trăm, thanh thế cực kỳ kinh nhân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Yên điện xem ra thế đơn lực cô, tuy số lượng hoàng cấp cường giả nhưng so với năm thánh giai của đối phương thì hơn ba mươi hoàng cấp không đáng gì. Chúng đều chú ý đến Yêu vương, tỏ ra cực kỳ e dè ông.

"Ngũ thánh! Đừng khinh người thái quá, lúc xưa nếu không có môn chủ bản môn, các ngươi đã thành quỷ dưới đao của ngũ hành tông và thánh sơn rồi, có tư cách gì ở đó tung hoành. Bọn ta không chấp nhất ngươi phản bội đã là nể mặt lắm rồi, ngươi còn dám dến đây thì thật quá vô sỉ." Vô Song môn Lý Ngọc hiện giờ đã trở thành tứ giai võ hoàng, nộ khí xung xung bước ra chỉ vào ngũ thắng mắng mỏ.

"Hắc hắc hắc! Thực lực làm đầu, cá lớn nuốt ca bé là pháp tắc vạn cổ bất biến ở đại lục. Lúc xưa Diệp Phong lợi hại, bọn lão phu tất nhiên thần phục y. Hà huống lúc đấu với ngũ hành tông và thánh sơn, bọn lão phu không xuất lực ít hơn y, bản thánh tự nhận mình không nợ gì." Một thánh giai cười vang: "Nhưng giờ đã thay đổi, hiện tại thực lực bọn lão phu cao nhất, nên mọi thứ ở thánh sơn phải do bọn lão phu làm chủ."

"Không sai! Hiện tại bọn ta chỉ yêu cầu Yêu điện nhường vạn niên linh trì chứ không phải muốn đuổi tận sát tuyệt. Dù khi xưa Diệp Phong có chút ân huệ nhỏ nhoi với bọn lão phu thì hiện giờ bọn lão phu đã nhân chí nghĩa tận rồi. Hi vọng Yêu vương và chư vị Yêu điện hiểu được đại cuộc." Một thánh giai khác hừ lạnh.

Tuy chúng nói năng như tép nhảy nhưng thật sự khiến chúng e dè chỉ có mình Yêu vương. Tu vi của ông vẫn chỉ hoàng cấp, lại trúng vu chú Sinh mệnh điêu linh, nhất thân thực lực tối đa phát huy được bảy phần, nhưng mấy lần giao phong, ngũ thánh không chiếm được tí ưu thế nào. Nên chúng mới không lập tức động thủ mà tỏ ra dọa dẫm đối phương.

Nếu thực lực Yêu điện không ra gì, e rằng đã tan nát dưới hiệu lệnh của ngũ thánh.

"Hừ! Các ngươi chỉ là năm kẻ may mắn đột phá thánh giai, tưởng mình bất phàm lắm sao? Muốn đấu, bản vương phụng bồi đến cùng." Yêu vương trừng mắt, không giận mà oai quát vang.

"Ha ha! Lão phu thấy Yêu vương nên cân nhắc kỹ việc này…" Một thánh giai dáng vẻ hòa ái bước ra cười cười: "Tuy Yêu vương có thực lực không kém gì thánh giai nhưng thân thể các hạ hình như bị xâm nhiễu, không thể giao đấu lâu với bọn lão phu, có đúng vậy chăng?"

Yêu vương sầm mặt, trầm mặc ứng đối. Lúc đầu, ông còn đủ thực lực hoàn toàn áp chế đối phương nhưng mỗi lần giao đấu, Sinh mệnh điêu linh lại thêm ảnh hưởng đến ông, sinh mệnh khí tức ngày một kém đi khiến tu vi giảm dần. hiện tại ông chỉ còn đủ sức chống được ba người liên thủ.

"Bọn ta cho Yêu điện một canh giờ cân nhắc. Yêu vương, ngươi cứ suy tính." Nói đoạn thánh giai đó ra hiệu với mấy thánh giai khác, cùng nhắm mắt dưỡng thần trên không.

"Vô sỉ." Mấy yêu hoàng sau lưng Yêu vương nổi giận, khú tức bừng lên, nhưng bị Yêu vương ngăn lại.

"Không được trúng quỷ kế của đối phương, các ngươi xông lên sẽ bị đối phương bắt sống rồi uy hiếp Yêu điện!" Yêu vương thầm nhắc nhở: "Hiện tại địch mạnh ta yếu, kéo dài thời được tí nào hay tí ấy."

"Năm lão tặc vô sỉ này, không hiểu may mắn thế nào mà phát hiện La hồn quả của thánh sứ đời xưa để lại. Số lượng lại không ít mới khiến năm điên phong võ hoàng lập tức tấn cấp thánh giai!" Người nói là một trong số thánh sơn tuần sát sứ bị bắt lúc trước. Nhân mã phe ngũ thánh phần lớn là ngục sơn võ hoàng, hận họ thấu xương nên họ đành phải theo Yêu điện, dựa vào quan hệ giữa Diệp Phong và Vũ Hân để mong được che chở.

Ngũ thánh này vốn chỉ là điên phong võ hoàng trong mấy thế lực, cùng liên hợp nhau lại chiếm được một địa bàn ở thánh sơn. Nhưng xảo hợp là địa bàn đó, từ mấy nghìn hoặc mấy vạn năm trước có vị thánh sứ nào đó giấu một lượng La hồn quả không ít.

Có lẽ khi xưa thánh sứ đó định tu luyện ở thánh sơn nên mới mang theo La hồn quả xuống đại lục, không hiểu vì cớ gì lại vội vàng về thánh địa rồi không quay lại Võ Nguyên đại lục! Sau rốt không rõ vì ông ta chiến tử hay quên mất nguồn tài nguyên quý giá vốn không thuộc về đại lục này… Tiện nghi cho năm kẻ không có gì nổi bật đó.

"Nguyên! Chi bằng… chúng ta tạm nhường vạn niên linh trì cho chúng." Thiếu phụ dáng vẻ rất giống Thẩm Lan đứng cạnh Yêu vương đau lòng nói: "Vu chú trong mình huynh không thể tiếp tục kéo dài được nữa."

"Sư thư nói đúng. Chi bằng chúng ta tạm lùi một bước, đợi khi Phong nhi và Thẩm Lan từ thánh địa về thì chúng ta tìm chúng đòi nợ." Thu Tố Nhã dịu giọng khuyên, ánh mắt đầy ôn nhu.

"Tố Thanh, Tố Nhã! Các nàng không biết đâu… nếu bản vương hiện tại lùi bước nào thì chúng sẽ nhận ra rằng ta đã cạn kiệt. Không còn sức uy nhiếp của bản vương, ngũ thánh nhất định sẽ không tha cho Yêu điện chăng. Chúng tuyệt đối không để ai không thần phục mình sống sót." Yêu vương lắc đầu cười khổ: "Chúng chưa dám động thủ vì bản vương còn sức uy nhiếp nhất định. Nên bản vương càng không thể kém thế."

"Chúng ta nên làm thế nào?"

"Thản nhiên đối diện. Hy vọng chúng thấy chúng ta trấn định thì không dám phát động thế công toàn diện. Sẽ tranh thủ được thời gian cho bọn Phonhg nhi về." Yêu vương trầm ngâm một lúc rồi nheo mắt nói khẽ.

"Không biết Phong nhi và Lan nhi ở thánh địa giờ thế nào…" Thu Tố Thanh - - cũng là mẫu thân Thẩm Lan tỏ vẻ nhớ nhung. Yêu vương hao phí tu vi nửa đời mới cứu được nữ nhân tâm ái, vì thế mà ông đại tổn nguyên khí, khiến Sinh mệnh điêu linh bạo phát sớm năm năm.

Lại thêm mấy lần giao đấu với ngũ thánh càng làm thời gian bạo phát vu chú ngắn lại khiến Yêu vương lầ vào cảnh rất nguy hiểm. Nếu hôm nay lại khai chiến, e rằng vu chú sẽ bùng phát tức thì.

"Hi vọng... tất cả sẽ về nhanh." Yêu vương tỏ rõ vẻ quyết liệt, nói đầy kiên định: "Bất quá, ta sẽ không để ngũ thánh thương tổn đến các nàng. Nếu vạn bất đắc dĩ, bản vương sẽ liều mạng đưa chúng xuống địa ngục theo, không cho chúng cơ hội nào."