Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 536: Mời các thế lực

Thấy Diệp Phong không nói gì, Thiết Cưu đã biết đáp án, cười khổ buồn bã: "Ta vốn cho rằng kim linh lĩnh vực của mình là lĩnh vực kim nguyên mạnh nhất, giờ xem ra đã quá cuồng vọng."

"Tuy ta không thắng được ngươi nhưng muốn lĩnh giáo xem ngươi thi triển bản lĩnh gì đánh bại ta." Lĩnh vực của Thiết Cưu lại trải đầy kim linh, lần này kim linh dính sát cự nhân, như lớp giáp dày dặn.

"Đến đây, ta tiếp ngươi một chiêu. Dùng chiêu thức lợi hại nhất mà công kích của ta." Thiết Cưu nghênh mặt, kiên quyết thỉnh cầu: "Ta muốn biết ngươi và Sát Hoàng thật ra đạt đến trình độ nào."

"Các hạ có yêu cầu đó… Diệp Phong không thành toàn thì quá bất cận nhân tình." Diệp Phong cũng thầm cảm thán, Cuồng ma tuy không phải người tốt nhưng cũng là cường giả chân chính. Nếu không đụng phải gã thì hắn hiếm gặp địch thủ trong các võ hoàng.

"Ta đang đợi lĩnh giáo cao chiêu của các hạ." Sắc mặt Thiết Cưu ngưng trọng, lớp vảy ngoài lĩnh vực càng lúc càng ngưng kết.

Khí thế lĩnh vực được Diệp Phong phát ra lại dâng lên, năng lượng khí tức không còn là thổ nguyên điệp chấn dao động trầm ổn, chắc chắn mà biến thành sắc bén như lúc Tru thần tiễn lấy đà.

"Chiêu này là Tiễn khí không gian! Là công kích mạnh nhất mỗ thi triển được trong trạng thái này. Cuồng ma tiền bối cẩn thận..." Vô số đạo kim sắc tiễn quang lập lờ quanh Diệp Phong, mười biến trăm rồi biến nghìn, biến vạn… Thiết Cưu lập tức cảm thụ được tiễn khí lẫm liệt dồn tới khiến hắn dựng tóc gáy, nỗi sợ không lạnh mà run từ đáy lòng dâng lên, thấm vào cốt tủy.

Hắn biết mỗi sợi tiễn quang đều có uy lực không kém kim linh, thậm chí cao hơn nhiều. Hơn nữa số lượng tiễn quang vượt xa số kim linh hắn có thể ngưng tụ được. Chiêu Tiễn khí không gian này chưa hoàn toàn phát ra mà Thiết Cưu đã biết mình thua, thua triệt để.

Bất quá hắn không có ý ngăn cản, muốn thể nghiệm xem Tiễn khí không gian mạnh đến mức nào.

Diệp Phong lơ lửng trên không, hai tay từ từ giơ lên, tiễn khí được vô số đạo thần niệm thao túng bắt đầu phản ứng. Gã khẽ phất tay, vô số đạo tiễn khí như được chỉ dẫn, chuyển động chỉnh tề. Đạo tiễn quang này va vào đạo khác, không hề chấn động mà chỉ hơi rung lên, hợp thành một đạo to hơn.

Đồng thời, không gian được tiễn khí lấp đầy lại lặp lại tình huống ban nãy. Nói thì dài dòng còn kỳ thật tốc độ của tiễn quang cực nhanh, chỉ nháy mắt đã hoàn thành hai lần dung hợp. Cùng lúc, tiễn quang lại bắt đầu lần dung hợp mới, số lượng tiễn quang quanh kim cự nhân càng lúc càng ít, nhưng năng lượng ẩn chứa trong mỗi sợi lại tăng lên với tốc độ cực kỳ đáng sợ.

Kim sắc tiễn quang liên tục đan nhau trên không, như tấm lưới nhện được dệt tỉ mỉ, sau cùng tấm lưới chỉ còn lại ba mươi sáo đạo tiễn mâu lớn cỡ cẳng tay Diệp Phong, dài hơn một trượng. Tiễn mâu là so với do, còn với kim cự nhân thì cũng chỉ như một mũi trường tiễn bình thường.

Sắc mặt Diệp Phong hơi nhợt đi, trán chảy xuống mấy giọt mồ hôi, men theo gò má từ từ rót xuống. Mười ngón tay liên tục lay động chợt dừng lại, ba mươi sáu tiễn khí vây quanh kim cự nhân nhận được mệnh lệnh, từ các phương vị khác nhau chỉ vao mục tiêu. Nếu các phương vị này đan nhau sẽ tạo thành một tấm lưới phong tỏa cực kỳ nghiêm ngặt khiến kim cự nhân hoàn toàn không còn đất tránh né.

Công kích đã chuẩn bị xong, tuy tốn mất mấy giấy nhưng Thiết Cưu nằm trong vòng vây của lưới tên, dù có ý quấy nhiễu cũng lực bất tòng tâm. Hắn chỉ cần hành động là tiễn quang bao quanh sẽ xé tan ngay.

"Tru thần tiễn: Giảo sát!" Diệp Phong khẽ quát, ba mươi sáu đạo tiễn khí bạo phát ra từng vòng sáng vàng chóe, rực rỡ không gian. Công kích… đã bạo phát.

Chát!

Tiễn quang cơ hồ đồng thời xuyên thấu lớp vảy của kim cự nhân, như thể không có trở ngại, đâm qua thân thể khổng lồ. Hơn nữa trúng mục tiêu rồi thì tiễn quang nổ tung thành vô số kim tiễn tản đi bốn phương tám hướng, nghiền nát tất cả mọi vật chất và năng lượng.

Dưới công kích gần như điên cuồng của tiễn quang đáng sợ này, kim cự nhân dễ dàng sụp đổ, thân thể ai cũng cho là cực kỳ chắc chắn hóa thành hư vô trong màn tiễn quang.

Các võ hoàng đứng xem đều ngẩn ngơ trước tiễn khí hủy diệt đó. Họ cho rằng Diệp Phong thi triển công kích đánh bại được Thiết Cưu thì dù thắng nhưng vẫn hơi miễn cưỡng. Thiết Cưu là đại biểu cho một đỉnh cao của cảnh giới võ hoàng, trừ phi gặp phải thánh giai cường giả, bằng không dù thua cũng không khó coi lắm.

Nhưng sự thật trước mắt lại phá tan cực hạn tưởng tượng của họ. Trong Tiễn khí không gian, e rằng thánh giai cũng khó tránh khỏi rùng mình. Từ đáy lòng chúng nhân đều dấy lên hàn ý, đồng thời lấy làm may mắn là không phải mình đấu với gã, bằng không với cường độ lĩnh vực của họ, dù số lượng nhiều hơn cũng không thoát được kết cục bị nghiền nát trước tiễn khí đáng sợ đó.

Diệp Phong lau mồ hôi trán, trong trạng thái phổ thông điều khiển Tiễn khí không gian, tựa hồ hơi miễn cưỡng nhưng hiệu quả rất hoàn mỹ. Mỗi đạo tiễn khí đều nằm trong khống chế của gã, nên tuy xé tan kim linh lĩnh vực của Thiết Cưu nhưng cố ý tránh khỏi thân thể hắn. Thiết Cưu trừ bị ảnh hưởng thì không nguy hiểm đến sinh mạng.

"Khụ." Thiết Cưu thổ máu, loạng choạng thoái lui mấy bước trên không, tỏ ra cuồng nhiệt: "Ha ha! Bội phục, bội phục! Lúc trước lão tử chỉ cho rằng các hạ dựa vào lĩnh vực đặc thù nên mới đấu được với mình. Không ngờ kim nguyên công kích của các hạ cũng vượt xa khiến lão tử đại khai nhãn giới! Cuồng ma triệt để bội phục."

"Tiễn khí không gian của tại hạ không đơn thuần là kim nguyên công kích, Cuồng ma các hạ tuy bại dưới chiêu này nhưng không nên để tâm. Kim linh lĩnh vực của các hạ xứng danh là lĩnh vực cực mạnh." Diệp Phong thu lại khí trường, khách khí đáp.

"Diệp Phong, các hạ bất tất khách sáo, lão tử thua thì không lật lọng bao giờ." Thiết Cưu điều tức một lúc, áp chế kim nguyên chấn động trong lòng rồi cười vang hào sảng: "Từ giờ Ưng Thứu bang mà một phần tử của tân Võ hoàng đồng minh, các hạ có sai bảo gì, Cuồng ma tuyệt đối tuân theo."

Thiết Cưu quay lại Ưng Thứu bang, chụp lấy Thiết Phong đưa đến trước mặt Diệp Phong, mắng mỏ: "Cả lão tử cũng không phải đối thủ của Diệp Phong mà tiểu tử ngươi suốt ngày chỉ tính cách vượt qua, còn không mau xin lỗi minh chủ."

Sắc mặt Thiết Phong phức tạp nhìn gã rồi nói thật lòng: "Hôm nay Thiết Phong đã tỉnh ngộ, sau này một lòng lấy tu luyện làm mục tiêu, không đối địch với các hạ nữa."

Diệp Phong kinh ngạc liếc Thiết Phong, gã thả hắn vì đối phương không uy hiếp được mình, cộng thểm nể mặt Thiết Cưu, sau này đều là minh hữu, giết nghĩa tử của đối phương khẳng định không hợp lý. Nhưng xem ra sau việc này, Thiết Phong lại đột phá về ý cảnh, triệt để rũ bỏ lòng ghen gét với gã. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Như vậy quả thật tất cả đều vui. Diệp Phong cười vừa ý.

Thiết Cưu bật cười: "Minh chủ! Nếu minh chủ chuẩn bị thu phục các thế lực khác thì Cuồng ma nguyện ý đi đầu. Lão tử xuất mã, nhất định khiến mọi thế lực ngoan ngoãn gia nhập đồng minh."

"Việc đó… không cần thiết." Diệp Phong khẽ lắc đầu: "Tân võ hoàng đồng minh, Hỏa Vân môn và cả Mộ Dung gia đã hưởng ứng, giờ thêm Ưng Thứu bang, thanh thế cũng đủ rồi."

"Cái gì? Hỏa Vân tà hoàng lão tiểu tử đã đi trước một bước." Cuồng ma hơi ảo não nhưng cũng thầm bội phục thủ đoạn của Diệp Phong, lặng lẽ thu phục được một thế lực ngang với Ưng Thứu bang.

"Hiện tại chỉ cần lấy danh nghĩa ba nhà liên hợp mời các thế lực có võ hoàng của Võ Nguyên đại lục, mười ngày sau ít nhất cũng phái một đại biểu có thể làm chủ đến Mộ Dung gia. Tin rằng với ảnh hưởng của ba nhà, các thế lực sẽ không cự tuyệt. Chúng ta không cần đến từng nơi "thuyết phục", nhân cơ hội này giải quyết một lần cho gọn." Diệp Phong nở nụ cười tự tin, nói đầy chắc chắn.

"Minh chủ quả nhiên anh minh!" Thiết Cưu vỗ trán tỉnh ngộ.

Lúc đó tam vị trưởng lão Đông Phương gia đến gần cung kính thi lễ: "Tân võ hoàng đồng minh này, Đông Phương gia xin có một vị trí. Bọn lão phu đã thương lượng, vì tộc trưởng hiện nhiệm có hiềm khích nhỏ với các hạ, nên quyết định đưa Đông Phương Minh lên làm tân tộc trưởng, chuyên tâm nghe theo minh chủ."

Tình thế đã quá rõ ràng, tân Võ hoàng đồng minh của gã chắc chắn sẽ thành thế lực lớn nhất đại lục. Đông Phương gia muốn có một chiếu trong cục diện mới thì phải lợi dụng Đông Phương Hồng Diệp để kết quan hệ với gã. Tính toán này họ phải thực hiện cho riết ráo.

"Đông Phương gia nguyện ý gia nhập, tại hạ tất nhiên hoan nghênh! Nhưng quý tộc do ai làm tộc trưởng thì không cần tính đến ảnh hưởng của tại hạ. Chỉ cần đồng minh đều một lòng đối kháng thánh sơn, mâu thuẫn nho nhỏ thì tính làm gì." Gã mỉm cười nói với Đông Phương Minh: "Tại hạ định đưa Hồng Diệp và Minh trưởng lão đến Vô Song môn tọa trấn, nên các vị muốn cử Minh trưởng lão làm tộc trưởng e rằng hơi khó…"

Nghe gã nói vậy, tam vị trưởng lão đều nhợt nhạt mặt mày, rõ ràng gã không vì nể mặt Hồng Diệp mà đề bạt Đông Phương gia, ngược lại còn lấy đi một võ hoàng cường giả và dự bị võ hoàng, có khác gì tước bớt thực lực Đông Phương gia.

Nhưng dù vậy, tam vị trưởng lão cũng chỉ biết cười khổ, muốn trách phải trách họ đối đãi Hồng Diệp quá lạnh lùng khiến gã không thể có hảo cảm. Tự làm tự chịu, tam vị trưởng lão thật sự hiểu được ý nghĩa câu này…