Đông Phương Hồng Diệp nhướng mày liễu, định phát nộ thì bị Diệp Phong ngăn lại.
Gã nở nụ cười trông có vẻ ôn hòa nói: "Độc Cô huynh, tên của huynh thật tại hạ không hiểu. Rõ ràng huynh biết mỗ trừ gương mặt không bằng huynh đài thì thực lực, tiềm chất đều vượt xa… Nhưng huynh đài lại lấy tên Diệt Phong, Diệt Phong là diệt Diệp Phong mỗ hả? Có phải tự khinh thường mình quá không?"
Lời gã khiến lửa giận trong lòng Độc Cô Diệt Phong bùng lên, gương mặt anh tuấn méo mó.
"Ngươi - vượt - được - ta?" Độc Cô Diệt Phong đỏ mặt nói từng chữ.
"Thánh giả đại nhân nhận xét sai sao?" Gương mặt hòa ái của Diệp Phong thoáng nét chế giễu. Lời gã rõ ràng đả kích nặng nề vào lòng tự tôn của đối phương. Gã vốn không phải người tranh cường hiếu thắng tham đồ hư danh nhưng Độc Cô Diệt Phong cứ thích chọc vào để rước nhục thì gã không khách khí.
Hà huống đối phương chĩa mũi dùi vào Hồng Diệp thư nên khiến gã không nhịn được. Từ lúc thấy Độc Cô Diệt Phong, gã đã biết hắn cao ngạo và đối địch với mình, nên câu nào của gã cũng khiến hắn phát cuồng.
"Diệp Phong, ngươi có bản lĩnh đấu một trận với ta không?" Độc Cô Diệt Phong cao giọng gầm lên.
"Ngươi… không xứng." Diệp Phong xua xua tay nói, nét khinh miệt trên mặt không hề che giấu.
"Khốn kiếp." Độc Cô Diệt Phong nắm chặt quyền đầu kêu tanh tách, nguyên lực khí tức dâng lên, khí thế ngút trời tràn ra khiến phong vân biến sắc.
"Độc Cô Diệt Phong, ngươi nghĩ cho kỹ…" Đông Phương Hồng Diệp lạnh lùng nhắc: "Trong thánh sơn nghiêm cấm gây chiến. Một khi vi phạm thì nhẹ cũng bị tước bỏ tư cách thánh tiềm, nặng thì bị phế trừ tu vi, liên lụy gia tộc. Ngươi muốn động võ hả?"
Tu vi của thánh tiềm hậu tuyển nhân khác biệt, thánh địa sợ các tuyển thủ đả kích nhau nên đề ra quy định nghiêm khắc đó. Đương nhiên, song phương đều đồng ý giao đấu thì không trong phạm vi cấm chỉ.
Độc Cô Diệt Phong hít sâu một hơi, từ từ dẹp yên tâm tình. Diệp Phong thấy vậy thì hơi thất vọng.
Gã đả kích Độc Cô Diệt Phong là muốn đối phương mất đi lý trí, vi phạm cấm lệnh, như thế sẽ không phí sức cũng có thể giáo huấn hắn. Tiếc là… Hồng Diệp thư không hiểu mà nói toạc ra khiến hắn tỉnh lại.
"Hảo! Hảo!" Độc Cô Diệt Phong rít lên: "Ngươi không dám đấu với ta cũng không sao. Chúng ta lấy thành tích tuyển bạt tái so với nhau. Độc Cô Diệt Phong này sẽ chứng minh với thánh địa, ta mới chính là đại lục đệ nhất thiên tài!"
Gã ngoẹo đầu vô vị, lạnh lùng đáo: "Thích thế nào tùy ngươi."
"Bất quá ta cảnh cáo ngươi, sau này còn nói năng như vừa rồi với Hồng Diệp thư thì ta đảm bảo ngươi không thể rời khỏi thánh sơn an toàn." Sát ý lạnh lẽo từ gã phát ra rồi thu lại khiến đối thủ lạnh thấu xương.
Độc Cô Diệt Phong rùng mình, tu vi của gã tuy rất cao nhưng chưa từng lĩnh giáo sát khí lăng lệ như vậy, lập tức bị Diệp Phong chấn nhiếp đứng im, quên cả mở miệng phản bác.
"Ha ha ha, ba thánh tiềm giả tiềm chất tối cao đều ở đây, có náo nhiệt gì không nhỉ?" Tiếng cười quái dị vang lên, thoáng sau đã xuất hiện ba thân ảnh.
"Liệt Diễm thánh thiếu gia!" Độc Cô Diệt Phong và Đông Phương Bạch thấy bóng người đó, vội cung kính thi lễ.
Diệp Phong bất động, Đông Phương Hồng Diệp nhíu mày. Lúc trước hắn trêu chọc cô, cô còn chưa biết thân phận thánh tộc của hắn. Nếu hắn đến làm phiền thì sự tình phức tạp, cả Đông Phương gia tộc không chạm vào vị Liệt Diễm thiếu gia này được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Hồng Diệp tiểu thư! Rất vui gặp lại tiểu thư, ngọn cước lần trước khiến bản thiếu gia nhớ mãi…" Liệt Diễm hiển nhiên không hứng thú với bọn Diệp Phong, cười tà quái đến chỗ Đông Phương Hồng Diệp. Hắn đưa bàn tay trắng toát ra, xem ra muốn cùng đối phương "thân mật" tiếp xúc.
Đông Phương Hồng Diệp căm ghét lùi lại một bước, biết thân phận đối phương rồi, dù cô lãnh ngạo hơn nữa cũng không dám động thủ, chỉ đành chịu nhún.
Gã hơi nghiêng người, vô tình chặn trước mặt Liệt Diễm.
Liệt Diễm ngoẹo đầu liếc Diệp Phong chặn trước mặt, tỏ vẻ bất mãn. Bất quá hắn tuy là loại ăn hại nhưng được tổ gia gia dặn dò nghiêm khắc, biết thánh tiềm tuyển bạt tái quan hệ trọng đại, không được càn quấy, nên chỉ đành giơ tay định hất gã đi.
Hắn là người thánh tộc, có điều kiện tu luyện trời ban nên tùy tùy tiện tiện đạt đến lục giai võ tôn năm ba mươi tuổi. Theo hắn, Diệp Phong dù lợi hại nhưng tu vi cách xa với hắn, hắn hất gã ngã cũng là bình thường. Nhưng khi tay hắn chạm vào người gã lại như đẩy ngọn núi bất động, hoàn toàn không có phản ứng.
"Không biết tốt xấu." Liệt Diễm nổi giận, khí hải nguyên lực dấy lên, dụng lực thật mạnh.
Chát một tiếng đùng đục, cả hai cùng lùi lại.
"Diệp Phong, ngươi định làm gì." Độc Cô Diệt Phong và Đông Phương Bạch một tả một hữu kịp Diệp Phong vào giữa, quát với vẻ gây hấn. Cả hai mừng thầm, vốn họ bất mãn với gã, nhân lúc đối phương đắc tội người thánh tộc, nếu khiến gã nếm khổ đau thì còn gì vui hơn.
"Câu này mỗ hỏi mới đúng." Gã lạnh nhạt nhìn Liệt Diễm: "Liệt Diễm thiếu gia định làm gì?"
Liệt Diễm đổi sắc mặt liên tục rồi phất tay nổi giận: "Ngươi là Diệp Phong hả? Bản thiếu gia chỉ muốn mời Hồng Diệp tiểu thư cùng đi ngắm cảnh tịch dương. Ngươi tránh ra, ta không muốn phiền hà."
"Nếu Hồng Diệp thư đồng ý thì mỗ chặn các hạ làm gì?" Gã cười nhạt, ánh mắt nhìn Đông Phương Hồng Diệp hiện rõ ý "không ai có thể miễn cưỡng thư thư."
Đông Phương Hồng Diệp cảm động, nhưng ngoài mặt cự tuyệt: "Hồng Diệp không có hứng, Liệt Diễm thiếu gia về đi."
Liệt Diễm nhướng mày, không hề nổi giận: "Hồng Diệp tiểu thư có biết cự tuyệt bản thiếu gia là việc không thông minh chăng?"
"Thánh tiềm giả như ngươi tại Võ Nguyên đại lục được coi là tuyệt thế thiên tài... Nhưng tại thánh địa, thanh niên ở tuổi các ngươi có tu vi thế này đâu đâu cũng có." Mỉm cười khoe khoang, hắn nói tiếp: "Như bản thiếu gia, tư chất bình thường, tu luyện cũng không khắc khỏ nhưng dễ dàng đạt mức này. Các ngươi nên biết, vào thánh địa thì các ngươi chẳng là gì cả."
"Đương nhiên, thiên tài mà Võ Nguyên đại lục chọn ra, tiềm chất đều nhất đẳng, bất quá cuối cùng đạt được thành tựu thì không dễ đâu…" Liệt Diễm ngừng một chút hắng giọng: "Nếu có thánh tộc cấp cao như ta giúp đỡ điều kiện thì con đường thăng tiến của ngươi sẽ bằng phẳng."
"Hơn nữa nếu khiến bản thiếu gia cao hứng, trực tiếp thăng tiểu thư thành người thánh tộc cũng không khó."
Đông Phương Bạch đảo tròng mắt, không hiểu đang nghĩ gì. Độc Cô Diệt Phong ghen tị, thầm than sao mình không phải nữ nhân nhân xinh đẹp nhỉ?
"Liệt Diễm thiếu gia nói xong chưa? Xong rồi thì đi cho." Đông Phương Hồng Diệp lạnh lùng.
Liệt Diễm sau cùng cũng nổi giận, không ngờ nói hồi lâu mà chỉ phí lời. Nên biết với thân phận của hắn, dù ở thánh địa, các mỹ nữ giai nhân đều nhao nhao ngã vào lòng, dám cự tuyệt mà cự tuyệt gọn như vậy thì cô là người đầu tiên.
Cùng với cơn giận, dục vọng chiếm hữu Đông Phương Hồng Diệp của gã càng lên cao.
"Hồng Diệp tiểu thư, tiểu thư không uống rượu mời mà uống rượu phạt chăng. Tuy bản thiếu gia không thích dùng sức nhưng nếu tiểu thư không biết tốt xấu là gì thì bản thiếu gia không chắc sẽ không dùng… Xưa nay chưa có nữ nhân nào bản thiếu gia muốn mà không được." Liệt Diễm lộ rõ vẻ uy hiếp.
Đông Phương Hồng Diệp nhợt nhạt mặt mày, cô được Đông Phương gia tộc cho biết thân phận thánh tộc cực kỳ tôn sùng, thái độ của lưỡng vị thánh giả đối đãi Liệt Diễm cho thấy dù hắn làm gì cô thì họ cũng không bênh vực. Hai tùy tùng sau lưng hắn, thoáng nhìn cũng thấy là cường giả đỉnh nhọn mà cô không đấu nổi, Liệt Diễm muốn làm gì, cô căn bản không có cửa phản kháng.
"Rượu phạt… vị tất khó uống hơn rượu mời." Gã lại hiên ngang đứng ra, bóng dáng bình phàm và quen thuộc đó khiên đáy lòng Đông Phương Hồng Diệp rung lên.
Tình hình này, vì sao lại như từng thấy ở đâu đó? Còn gã vì sao lại lo cho cô như vậy? Tuy quan hệ hai bên mới được xúc tiến nhưng đối diện gã là thiếu gia thánh tộc cấp cao kia. Gã không ngại đắc tội để bảo vệ cô, lẽ nào… chỉ thật sự vì cô giống Hồng Diệp thư gã từng quen sao?
Trong óc như có hình ảnh bật ra nhưng không biết vì sao lại bị giữ cứng lại. Cơn đau kịch liệt tràn vào óc, lòng cô dấy lên bi lương thẳm sâu, phảng phất có thứ gì đó trọng yếu mất đi. Lòng… đau đớn quá.
"Liệt Diễm thiếu gia có rượu phạt, Diệp Phong nhất định uống hết." Gã đáp cứng cỏi, tuyệt đối không lui bước khiến Lệnh đắc Độc Cô Diệt Phong và Đông Phương Bạch ngạc nhiên cả kinh, đồng thời tự thấy hổ thẹn.
"Hà, một thánh tiềm giả mà dám chống đối thánh tộc?" Mấy lần bị gã gây hấn, Liệt Diễm sao nhịn được.
"Thánh tộc... thì sao?" Khí thế của gã lạnh lại: "Muốn động vào Hồng Diệp thư, qua cửa ta đã."
Bi kịch sáu năm trước, đến giờ còn sống động trước mắt gã. Hiện giờ gã có đủ thực lực, quyết không để việc tương tự tái diễn.