Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 312: Nhìn khắp thiên hạ

Nam chiêm Bộ châu, trên một tửu lâu khá trang nhã.

Trong một thanh nhã ở tầng ba, không gian khá lớn, bố trí rất đẹp đẽ, hai chiến bàn gỗ đỏ lớn đặt chính giữa, hai bên là bình phong quý giá.

Quanh bàn có bốn thanh niên, ba nam một nữ, đều ước chừng hơn hai mươi tuổi. Y phục của họ cực kỳ tinh tế, eo còn đeo trang sức, thoáng nhìn là biết thân phận bất phàm. Phía sau hai thanh niên có hai tùy tùng khí thế hùng hồn, một nam một nữ còn lại cũng đều có một tùy tùng đứng sau.

Bốn người có vẻ quen nhau, nói cười đàm luận không có gì cố kỵ. Tuy căn phòng cách âm khá tốt, nhưng bốn người thoải mái cười đùa nên âm thanh vẫn khẽ truyền ra. Nếu dỏng tai lên nghe thì có thể không để lọt chữ nào của cuộc đàm thoại.

"Lần chiêu thân này của Bích Thủy cung lớn nhất trong vòng gần trăm năm nay. Chắc không dưới cả nghìn thanh niên tuấn tài đến thử vận khí." Một thanh niên nhấp rượu, cảm thán: "Ba người chúng ta tại Nam chiêm Bộ châu được coi là xuất chúng trong hàng ngũ cùng lứa, nhưng muốn vượt lên khỏi các thiên tài của Võ Nguyên đại lục e rằng không dễ."

"Bách Lý huynh hà tất tăng thêm uy thế cho người ta. Chúng ta đều chưa quá hai mươi lăm đã đạt đến võ sư trung giai, trừ những nhân vật hạch tâm được thế lực cự đầu như thất tông tam bang ngũ thế gia trọng điểm bồi dưỡng thì hiếm có người đồng bối hơn được. Lần này đi Bích Thủy cung chưa biết chừng sẽ hiển uy phong với các tuấn kiệt của cửu châu." Thanh niên mặc áp vàng tỏ ra hào khí: "Hà huống chiêu thân không chỉ thực lực mạnh là có cơ hội. Dung mạo, thân thế, thực lực đều không thể thiếu, nếu biết thủ đoạn lấy lòng nữ tử thì càng hay."

"Tần huynh nói có lý." Thanh niên sau cùng cũng không tỏe vẻ kém thế: "Chỉ cần may mắn được Ngọc Địch tiên tử nhìn trúng thì không hẳn. Giữa nam nữ còn cần tình đầu ý hợp, quan trọng nhất là tâm ý của đệ tử Bích Thủy cung. Tiểu đệ có lòng tin sau cùng sẽ ôm được mỹ nhân quay về. Ha ha!"

Thiếu nữ cạnh đó bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường: "Ngọc Địch tiên tử đó thật sự đẹp như lời đồn không?"

"Hắc hắc, Băng Nhi tiểu thư ghen sao?" Hoàng y thanh niên cười: "Ngọc Địch tiên tử thiên hạ vang danh, không chỉ có dung nhan tuyệt sắc mà quan trọng hơn là tiềm lực tu luyện đáng sợ và thể chất phi phàm Thiên thủy huyền âm mạch."

"Nghe nói nàng ta gần mười tám tuổi, gia nhập Bích Thủy cung chưa đầy ba năm đã từ bình dân tu luyện đến võ sư điên phong, chuyện tiến giai võ tông chỉ là một vài tháng tới. Hơn nữa nàng ta còn là thân truyền đệ tử của Ngọc Nữ phong chủ, địa vị phi thường. Nhưng hấp dẫn nhất là Thiên thủy huyền âm mạch của nàng ta. Nữ tử mang trong mình mạch này sẽ giảm bớt một phần ba chướng ngại khi tu luyện, còn nam nhân khi tu luyện gặp chướng ngại mà song tu với nữ tử như thế thì cơ hội đột phá cao hơn nhiều. Thanh thử nữ tử như vậy còn có ngoại hiệu khác: Võ hoàng thông hành chứng!"

"Võ hoàng thông hành chứng?" Thiếu nữ trừng mắt lên. Võ hoàng là gì? Là cường giả có thể tung hoành Võ Nguyên đại lục, dù những thế lực như thất tông tam bang ngũ thế gia cũng phải lễ phép ba phần với nhân vật như thế.

"Không sai! Muội nghĩ mà xem, đại đa số người ta tu luyện không đạt được đẳng cấp cao vì gặp chướng ngại tiến giai. Nếu dễ dàng đột phá được chướng ngại đó thì chỉ cần thời gian tu luyện đủ thì thành võ hoàng chẳng phải là việc sớm muộn ư? Chỉ cần tư chất muội không kém quá, chắc chắn sẽ xung nhập cảnh giới võ hoàng trước khi hết tuổi thọ."

"Tuổi thọ của võ giả chúng ra từ khi tấn nhập võ tông sẽ tăng tiến nhiều. Võ tông có được hơn hai trăm năm, võ tôn đến năm trăm tuổi, võ hoàng đạt tới một ngàn tuổi. Nghe nói sau võ hoàng còn có võ thánh, không hiểu là những lão quái vật sống bao nhiêu năm nữa." Thanh niên họ Bách Lý tỏ vẻ hâm mộ: "Không biết lần này vị tuấn kiệt trẻ tuổi nào được Ngọc Địch tiên tử chọn để có được lợi ích to lớn đó. Nữ tử siêu tuyệt như thế chắc sẽ chọn người trong Ngũ hành tông, hoặc thập ngũ đại thế lực mà hôn phối, cực hiếm khi chọn người ngoài. Không hiểu lần này có chuyện gì mà Ngọc Địch tiên tử tham gia chiêu thân công khai, lẽ nào không thanh niên nào thuộc thập ngũ đại thế lực vừa mắt nàng ta?"

"Nói vậy chẳng phải chính là cơ hội tại hạ đang đợi sao!" Hoàng y thanh niên họ Tần mừng ra mặt, cười tự phụ.

"Tần huynh đừng có hy vọng may mờ nữa. Ngọc Địch tiên tử tầm mắt cao vời, tuấn kiệt tầm thường khó lọt vào mắt. Chúng ta không cần tính tới… Nếu vì nàng ta mà lỡ mất cơ hội có được mỹ nhân khác thì thật không đáng." Thanh niên họ Bách Lý hiển nhiên là người lão luyện nhất. Nguồn truyện: Truyện FULL

Quy tắc chiêu thân của Bích Thủy cung là do nữ đệ tử đưa ra điều kiện, chỉ cần thanh niên nào phù hợp là được tham gia cạnh tranh. Nhưng như thế sẽ mất quyền theo đuổi nữ đệ tử khác. Trước đó, nam tử có thể giao lưu theo mức độ nhất định với nhiều nữ đệ tử để xác nhận đối phương có ý gì với mình không, hoặc hỏi dò xem mình có hy vọng được chọn không. Dù cho thực lực thông thiên, vạn nhất đối phương không vừa mắt thì cũng vô dụng.

Trong quá trình giao lưu này, ai cũng dựa vào bối cảnh, mặt mũi để lấy lòng đối phương. Một khi xác định được mục tiêu theo đuổi thì bước tiếp theo là thể hiện thực lực. Võ Nguyên đại lục tôn trọng thực lực, bất cứ lúc nào thì thực lực đều là nhân tố mang tính quyết định.

"Tiểu đệ nói thế thôi chứ không định tranh phong với những thanh niên trong thập ngũ đại thế lực." Thanh niên họ Tần cười gượng, quay sang thiếu nữ: "Băng Nhi tiểu thư, ba nam nhân bọn mỗ đến Bích Thủy cung dự chiêu thân, sao tiểu thư lại đi theo?"

"Muội muốn đến xem nữ đệ tử Bích Thủy cung đẹp đến đâu, không được sao?" Thiếu nữ nhướng mày liễu, ngang ngược nhìn đối phương.

Thanh niên họ Bách Lý bật cười tiếp lời: "Muội muội mỗ từ bé ngang ngược, lần này bức cha mỗ phải cho phép đi cùng. Cha mỗ nghĩ muội muội cũng đến tuổi lấy chồng, đến Bích Thủy cung không chỉ có các tuyệt sắc nữ tử thiên kiều bách mị mà còn cả thanh niên tuấn tài khắp cửu châu, nếu tìm được một người vừa ý muội muội thì cũng là việc hay."

"Hừ, đó là cách tính toán của cha, liên can gì đến muội?" Thiếu nữ hổ thẹn.

"Ha ha ha!" Thấy thiếu nữ quẫn lên, ba thanh niên cùng cười vang.

Bên ngoài gian phòng, một thanh niên mặc áo vải xám, lưng đeo thanh sắc mộc bổng, thoạt nhìn giống một phổ thông dung binh nghe vậy thì mỉm cười.

"Mục đích của họ cũng là Bích Thủy cung, vừa hay dẫn đường cho ta." Chính là Diệp Phong, dung mạo gã lúc này biến thành một thanh niên ngoài hai mươi.

Cho rằng có người ngầm theo dõi nên gã không tiện lộ mặt thật, nếu đến Bích Thủy cung thì sẽ điều tra xem ai muốn lấy mạng gã.

Từ Tây nam Vân Châu đến Đông thắng Thần châu phải đi qua Nam chiêm Bộ châu. Diệp Phong chưa từng rời Vân Châu nên không biết rằng Võ Nguyên đại lục rộng đến thế, Vân Châu chỉ là một góc cằn cỗi, riêng Nam chiêm Bộ châu đã có diện tích gấp bốn, còn Đông thắng Thần châu lại gấp mười Nam chiêm Bộ châu. E rằng chuyến này gã phải mất mấy chục ngày mới đến được Bích Thủy cung.

Gã không thuộc đường đến Bích Thủy cung. Thiên lý hàn đàm Bích Thủy hồ tuy không phải nơi bí ẩn gì nhưng phổ thông võ giả cũng không biết. Diệp Phong hỏi thăm dọc đường nhưng không ra.

Gã sợ mất thời gian nên định tìm một thế lực nào đó hỏi han, vừa hay phát hiện khí tức của ba võ tông ở tửu lâu, cho rằng họ nhất định biết tin tức, nên đi lên lầu, nghe họ đàm thoại, biết là họ định đến Bích Thủy cung.

Cùng đường nên gã bỏ ý định vào hỏi thẳng, chỉ cần bám theo họ là đến được. Chiêu thân thịnh hội của Bích Thủy cung sắp mở, đối phương chắc không dềnh dang làm gì.

Lúc Diệp Phong lên, họ đã gần trò chuyện xong nên gã không nghe được lai lịch của Ngọc Địch tiên tử và Thiên thủy huyền âm mạch, tất nhiên không hiểu người đang được họ nói tới là thần thánh phương nào. Nhưng là ai thì cũng không quan hệ gì với gã, lần này gã đến để gặp lại Thẩm Lan mà thôi.

Bốn thanh niên này thực lực không tệ, lại có võ tông cường giả làm bảo tiêu, ở Nam chiêm Bộ châu cũng được coi là nhân vật có bối cảnh. Không ngờ võ tông cao thủ được các đại thế lực tại Vân Châu coi trọng lại làm tùy tùng hộ vệ ở Bộ châu, hơn nữa tới tận ba người, khiến gã vô cùng kinh ngạc. Đồng thời gã cảm thán trước phạm vi mênh mông của Võ Nguyên đại lục, cao thủ như rừng, gã thể vì chút chiến tích nhỏ nhoi tại Vân Châu mà chí đắc ý mãn.

Gã không biết rằng chuyến đi Bích Thủy cung tham gia chiêu thân, võ tông cường giả làm hộ vệ là việc tất yếu, bằng không với bốn thanh niên mà đến Đông thắng Thần châu thì lành ít dữ nhiều. Ba nhà này không mạnh đến mức có thể tùy ý phải võ tông đi làm hộ vệ cho con cháu đích hệ.

Nhưng so ra thì Nam chiêm Bộ châu đông dân, linh địa và linh khí phân bố vượt xa nơi cằn cỗi như Vân Châu. Có câu địa linh nhân kiệt, địa có linh thì nhân tài mới kiệt xuất được. Địa vực của Bộ châu vượt xa Vân Châu còn Thần châu lại vượt xa Bộ châu.

Tại Vân Châu, cao giai võ tông như Tô Chiến Thiên có thể coi là tuyệt đỉnh cao thủ. Còn tại Bộ châu, như gã biết thì Mộ Dung gia có hai võ tôn, Âu Dương gia có một. Đương nhiên, không tính những thế lực lớn như Thương gia và Liệt Hỏa tông.

Trước đây gã có nghe nói đến tình huống đại lục, giờ tận mắt thấy mới thật sự hiểu được cách biệt giữa các địa vực. Đông thắng Thần châu ở xa hơn, cùng các đại châu khác nhất định có nhiều võ tôn cường giả hơn, thậm chí võ hoàng cường giả!

Nghĩ vậy, máu nóng của gã lại sôi lên. Trước đây ở Vân Châu đúng là ếch ngồi đáy giếng, coi thường thiên hạ, nếu muốn đứng vững giữa rừng cường giả chân chính của đại lục thì không thể lơi lỏng. Thực lực của gã hiện giờ xét ở tầm đại lục chỉ đủ giữ mình, không thấp nhưng tuyệt đối không cao. Con đường của gã cần đi còn dài lắm.