Con người trên đời vốn dĩ không thể phân ra tốt hay xấu, càng không có khái niệm này trên người Lâm Phong.
Lâm Phong không phải người xấu, đương nhiên, nhưng hắn có phải người tốt không? À, huynh đệ, để ta suy nghĩ thêm mười năm đã… Vậy đó, Lâm Phong chỉ có thể coi là một người thích làm theo ý mình. Đột nhiên nảy sinh ý muốn gặp Thiết Đầu Bang cũng không phải Lâm Phong muốn dạy dỗ bọn họ hay làm chuyện dư hơi gì mà hoàn toàn là có mục đích. Vừa bước vào phòng, liếc mắt chỉ thấy tiểu La và một người phụ nữ khác ngồi bên cạnh, trong phòng được bày biện rất lịch sự theo kiểu ngồi trên thảm, tạo sự thoải mái khi dùng bữa. Lâm Phong cũng không tỏ vẻ gì mà trực tiếp ngồi xuống, sau đó cầm tờ menu thức ăn lên nhìn chăm chú, dường như trên đó có viết tuyệt kỹ võ công hay cái gì đó làm cho hắn vô cùng mê say. Khụ…Lâm tiên sinh, xin giới thiệu đây là Bang chủ Thiết Đầu Bang của bọn em, biệt hiệu Hắc La Sát. Hắc, chào Lâm huynh đệ, anh đói bụng lắm sao? Hả? À, chào cô! Tôi là Lâm Phong. Còn cô tên là..? Lâm Phong theo thói quen cứ nghĩ bang chủ Thiết Đầu Bang phải là một tên lực sĩ cao to lực lưỡng, nào có chuyện là một cô gái xinh đẹp thế này, phòng chừng nếu trên mặt không có một vết sẹo lớn thì chắc chắn cô ấy sẽ là một mỹ nhân tuyệt mỹ, vậy cho nên có chút giật mình. Lời này của Lâm Phong đổi lại là người khác, chắc chắn tính tình của Hắc La Sát sẽ bạo phát, nhưng không hiểu sao, khi người thanh niên này bước vào rồi tự nhiên như mây gió ngồi xuống chọn thức ăn, nàng bỗng thấy cuộc gặp này cũng không đến nỗi giương cung bạt kiếm như trong tưởng tượng. Hihi, lâu lắm rồi mới có người hỏi tên tôi, thú vị. Tôi tên là Diệp Băng Chi. Lâm Phong tiên sinh, anh đã thỏa mãn chưa? Thỏa mãn, thỏa mãn…à, ý tôi là tên cô rất đẹp, rất hợp với cô, ha ha~ Cười khan hai tiếng che vẻ thất thố, Lâm Phong tiếp tục chọn đồ ăn. Để lại Diệp Băng Chi bỗng dưng thấy buồn cười. Tiểu La ngồi một bên cũng khẽ cười, nhưng phần nhiều là ngạc nhiên. Đại tỷ sao hôm nay dễ chịu vậy, vả lại còn nói tên thật cho người này biết. Trước đây cũng chỉ nghe chị ấy nói tên thật cho vị kia tại Thiên Địa Hội biết tên thôi mà, nhưng người kia là võ lâm cao thủ tiền bối, thực lực cao cường, tuổi cũng không nhỏ nên đại tỷ nói danh tính cũng không có gì. Còn người thanh niên này nếu không lầm thì cũng mới gặp lần đầu đi, hơn nữa còn dính líu ân oán không nhỏ. Lâm Phong một hơi chọn ra mấy món đồ ăn như Bát giới đại náo hỏa diệm sơn, phượng hoàng đắp mặt nạ, thái sơn áp chảo, Đoạn cuối tình yêu nướng…mấy món có tên nghe rất kêu. Gọi xong, hắn còn rất tự nhiên đưa menu cho hai người còn lại trong phòng ý bảo chọn món, nhưng hai vị mỹ nữ làm gì có tâm tư chọn món. Lâm Phong thấy vậy thì lắc đầu không nói gì. Diệp Băng Chi ngay từ đầu cũng có chút lo lắng trong lòng, sợ cuộc gặp hôm nay Lâm Phong sẽ lên mặt, trong lòng mặc dù không phục nhưng người này ra tay rất ác độc, cũng không thể cứng đối cứng nên đã âm thầm nhẫn nhịn một chút. Nàng thật không ngờ Lâm Phong còn hòa nhã, dễ gần như vậy. Rất nhanh rượu thịt đã được dọn lên. Tuy nhiên Lâm Phong cũng không có động đũa ngay, mà híp mắt nhìn nhìn Diệp Băng Chi. Lâm tiên sinh, lúc trước anh em của tôi có điều gì đắc tội với anh thì đó cũng chỉ là những hiểu lầm, là Thiết Đầu Bang có mắt không thấy thái sơn, hôm nay nhân bữa cơm đạm bạc mong Lâm tiên sinh xóa bỏ chuyện cũ, ngày sau gặp lại chính là bạn, có được không? Diệp Băng Chi rót một ly rượu bưng lên kính Lâm Phong. Hắc, chuyện đó thì qua rồi cũng coi như thôi, tôi cũng không chấp nhặt. Nhưng chuyện Bang hội các người dám đi điều tra tôi thì tính sao đây, chắc không phải ăn một bữa cơm là xong chứ? Hay là cảm thấy tôi là quả hồng mềm, muốn nắn sao cũng được? Lâm Phong không nhanh không chậm nói, ly rượu đang cầm cũng không uống mà lấy hai ngón tay xoay xoay. Tiểu La chưa bao giờ thấy Diệp Băng Chi hạ mình như vậy, lại thấy thái độ của Lâm Phong, bao nhiêu cơn giận dồn nén lập tức dân trào, phát hỏa: Hừ, rượu mời không muốn, anh muốn uống rượu phạt sao? Đại tỷ của chúng tôi đã cho anh mặt mũi, anh được voi còn đòi thêm Hai Bà Trưng, con mẹ nó, chúng tôi đào đâu ra Hai Bà Trưng cho anh? Mà cho dù có thể đi nữa, với loại người kiêu ngạo như anh thì cho dù hôm nay mọc cánh cũng đừng hòng bay ra khỏi đây! Lâm Phong thấy tiểu La phát hỏa đe dọa thì lập tức cười lạnh, thì ra cô nàng này còn có một mặt hung hăng như vậy. Ồ, vậy xem ra tôi cũng phải thử xem Thiết Đầu Bang thực lực như thế nào. Xem ra hôm nay tôi phải đóng vai người xấu một phen. Vừa nói xong, Lâm Phong đứng cũng chưa đứng dậy mà lấy tay nhấn nhẹ một cái xuống nền nhà, giống như động tác muốn đứng dậy, nhưng chỉ lực vừa xuất, khí kình theo đầu ngón tay lập tức bạo phát lên nền nhà vô thanh vô tức, in một bàn tay sâu chừng một tấc, trên đó thậm chí còn nhìn rõ cả dấu vân tay. Lâm Phong vờ như không biết gì, sau đó nhìn lòng bàn tay dính chút bụi bê tông cốt thép liền phủi phủi như không có chuyện gì, sau đó cười lạnh nhìn Tiểu La và Diệp Băng Chi đang ngơ ngác kinh hãi vừa lùi lại một bước. Chuyện này…chuyện này…. Tiểu La hoa dung thất sắc, nàng trong lúc nóng giận nên vô tình quên đi thảm trạng của Hổ Ca và mấy người khác. Lúc này trong lòng đã hối hận sao lại chọc tên sát tinh này, không phải là tự tìm đường chết sao? Tiểu La cô nương, tôi cũng không có cánh để bay, nhưng hôm nay cũng xem có ra khỏi đây được không nhé? Lâm Phong ngoài cười trong không cười nói. Lâm tiên sinh, chuyện này tuyệt đối là hiểu lầm. Vừa rồi Tiểu La có chút bồng bột nên mạo phạm, mong ngài thứ lỗi. Diệp Băng Chi trong lòng cũng gấp gần chết, chỉ dần điệu bộ hời hợt của Lâm Phong thì tuyệt đối có thể nhận ra thực lực người này rất khủng bố. Diệp Băng Chi nhờ cơ duyên gặp được một vị sư phụ tốt, tu luyện ngày đi ngàn dặm, mặc dù cũng có thể in chưởng ấn xuống nền như Lâm Phong nhưng còn phải vận công thủ thế, chứ nào đâu hời hợt như Lâm Phong, mặt không đỏ tim không nhảy, chỉ đứng dậy phủi phủi cũng để lại chưởng ấn kinh hồn. Diệp Băng Chi biết tính tình Tiểu La hay nóng nảy còn có thể thông cảm, nhưng cao thủ thì người ta cần nhất là gì ngươi biết không? Nữ sắc sao? Sai bét, đó chính là mặt mũi. Chỉ cần nể mặt mũi người ta thì chuyện gì cũng dễ nói, nhưng tiểu La không biết ăn gan hùm mật gấu gì mà lại chửi Lâm Phong đến máu chó ngập đầu. Hiểu lầm, Thiết Đầu Bang các người lần thứ nhất định khi dễ một cô nương nhỏ yếu, đó là hiểu lầm sao? Được, cứ cho đó là hiểu lầm, vậy lần thứ hai bao vây ta ở bãi đất hoang cũng là hiểu lầm? Rồi, hiểu lầm nhân đôi, sau đó thì sao, các người lén điều tra ta, theo dõi ta, hôm nay mời ta đến đây dùng cơm, ta còn tưởng có thành ý ra sao, đang định hữu hảo một chút, thì ra gọi ta đến đây để thỏa mãn thú tính ghiền mắng chửi người, ngươi nghiện thì con mẹ nó tìm ai khác mà chửi, hết lần này đến lần khác đều tìm ta, ta con mẹ ngươi dễ ăn hiếp vậy sao? Lâm Phong dù có hàm dưỡng cao đến thế nào thì trong bụng cũng một trận nộ khí, ngay lập tức bất chấp hình tượng cao nhân rắm chó gì đó, chửi lớn một hồi, sau đó phủi phủi áo Vest dường như chuẩn bị động thủ. Tiểu La mặc dù ở trong Thiết Đầu Bang, nhưng từ trước đến giờ chỉ là làm quân sư quạt mo cho Diệp Băng Chi, lúc mắng chửi cũng là cô mắng người khác, làm gì có chuyện bị người khác mắng đến tối mặt tối mũi, đến lỗ tai cùng ù ù cạc cạc. Thế là không nhịn được ôm mặt ngồi xuống khóc òa lên. Phòng bên cạnh, sáu người đàn ông vừa ngồi ăn nhậu vừa nhỏ giọng trò chuyện và lắng nghe động tĩnh bên này. Bỗng nhiên nghe có tiếng khóc, chưa kịp định thần là gì thì một bóng trắng đã lao ra khỏi phòng. Xoạc! Ngay lúc Lâm Phong còn chưa biết xử lý với vũ khí nước mắt này thế nào thì cửa phòng bị mở toang ra, một thanh niên xông vào, sau đó nhào tới tiểu La lớn tiếng nói: Sao em lại khóc, hắn đã làm gì em? Con mẹ nó lão tử liều mạng với mày! Thanh niên này đúng là dại gái hết thuốc chữa, hơn nữa còn là bao nhiêu cái dại thì gom hết phần mình không chừa một ai, vừa mở cửa thấy tiểu La ngồi bệch dưới đất khóc hu hu, cũng bất chấp mọi thứ, quay người lại định liều mạng với Lâm Phong. Trong lòng hắn tràn ngập ý nghĩ chắc tên mặt trắng trước mắt này đã làm gì tiểu La rồi. Mình thòm thèm mấy năm trời ngay cả nước miếng cũng chảy xuống mỗi đêm, mà ngay cả cánh tay cũng chỉ sơ sơ đụng mấy lần, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này. Liều, liều con mẹ cậu, tiểu Đao, cậu cút sang một bên cho tôi. Diệp Băng Chi bất ngờ hung hăng đạp cho thanh niên tiểu Đao một đạp, cái đạp này không tính là hoa mỹ hay tuyệt chiêu gì đáng nói, nhưng nó chứa ba phần kình khí, bảy phần ức chế dồn nén nãy giờ của một mỹ nữ, mà cổ nhân có câu, mỹ nữ tức giận, thần tiên cũng phải lui ba bước. Nhìn lại tiểu Đao, kết quả thật đúng như kịch bản, ăn một đạp kia xong liền bay ra cửa, đụng cánh cửa một cái Rầm!, ngay cả bản lề cũng bong ra một mảng. Khoan xem xét tình hình tiểu Đao, chỉ thấy Diệp Băng Chi sau khi đạp xong một đạp thì nhất thời oán khi tiêu tan hơn phân nữa, rất là dễ chịu, đang cân nhắc xem sau này có nên thường xuyên đạp người hay không? Đây là lần đầu tiên kể từ khi nàng xuất đạo mà đạp người ta còn có cảm giác sung sướng thư thái như vậy, cả người tựa như nhẹ nhõm mấy phần, rất có cảm giác muốn a một cái phát tiết… Bốp! – A xin lỗi, là lão Độc Hành ta nhiều chuyện, đáng lẽ không nên miêu tả đoạn này kỹ càng như vậy, xin lỗi Diệp Băng Chi cô nương! ( chưa xong còn tiếp)