Lâm Phong vừa ngắm nhìn viên phỉ thúy, trong đầu vừa cấp tốc vận chuyển, sau đó lấy ra điện thoại bấm gọi:

Alô, tôi là Trần Hùng. Xin hỏi đó là?

Là em Lâm Phong đây, anh Trần có rãnh không?

À, Lâm Phong ở Nam Kinh phải không? Anh đang bận đi công việc, sao chú em có chuyện gì à?

Nghe tiếng của Lâm Phong, Trần Hùng còn tưởng rằng Lâm Phong có việc gì cần nhờ vả, bèn cười nói.

Trần Hùng lúc này đang lái xe ra ngoại thành Nam Kinh để gặp gỡ một vị đối tác quan trọng, nghe đâu ông ta có một viên phỉ thúy cần bán, hơn nữa còn là Thủy tinh chủng, nghe đâu bằng nắm tay. Vậy cho nên hắn mới phải tự thân xuất mã.

Không, em mới giải ra một viên Thủy tinh chủng Kim Ti Hoàng Phỉ chừng mười ký, không biết anh có hứng thú không?

À, Thủy….cái gì? Chú em nói là Thủy tinh chủng Kim Ti Hoàng Phỉ? Chú em xác định là thật?

Em còn lừa anh Trần đây làm gì, hiện giờ cũng giải xong rồi, mọi người đang tập trung chuẩn bị ra giá, em cũng đột nhiên nhớ anh Trần cũng có hứng thú với Phỉ thúy quý hiếm nên gọi cho anh. Nhưng ai ngờ anh bận thì thôi vậy!

Nói xong, Lâm Phong thở dài một hơi ra vẻ tiếc hận muốn tắt máy.

Ha hả, được, nếu chú em quan tâm cho ông anh này như vậy thì bận bịu gì chứ, mười phút, à không, bảy phút nữa anh sẽ có mặt ngay. Ân tình này của chú em ông anh nhớ kỹ, vậy nhé!

Nói xong, Trần Hùng ngay lập tức đạp thắng quay đầu xe, lái điên cuồng về hướng hội chợ. Còn viên thủy tinh chủng gì đó thì bị hắn quăng ra sau đầu, mãi đến hôm sau mới nhớ. Báo hại người bán trách móc một phen, nhưng đó là chuyện của hôm sau.

Khung cảnh của hội chợ triển lãm phỉ thúy đá quý bỗng trở nên náo nhiệt, tiếng người, tiếng pháo chen chúc một chỗ.

Chúc mừng ông chủ, viên Kim Ti Hoàng Phỉ này của anh phải nói là trân bảo hiếm thấy. Không biết anh có nhã ý bán không?

Một thương gia nghe được nhân viên báo cáo thông tin, ngay lập tức chạy đến hiện trường, xe cũng đậu ngay bên ngoài chưa kịp gửi, vừa chạy vào đã chen đến chỗ Lâm Phong nói.

Ha hả, cảm ơn ông quan tâm. Thực ra tôi cũng không rành phỉ thúy cho lắm, chỉ là tiện tay mở một hai khối cho vui. Cho nên tất nhiên mở được phỉ thúy tốt là phải bán đi rồi.

Vị thương nhân nghe vậy thì mừng thầm, thầm nhủ người này cũng không quá lão làng, như vậy thì về phương diện giá cả có lẽ hắn sẽ chiếm tiện nghi được chút đỉnh. Mặc dù chút đỉnh nhưng với một viên phỉ thúy cực phẩm hiếm thấy như thế này thì cũng là một con số khổng lồ.

Ồ, nhìn không ra anh bạn nhỏ đây có ánh mắt tốt như vậy, tôi là Đường Sâm, giám đốc công ty châu báu Hoàng Gia, cho hỏi anh định bán viên phỉ thúy này với giá bao nhiêu?

Hân hạnh, tôi là Lâm Phong. Về phần viên phỉ thúy này, tôi định gọi thêm mấy người bạn trong nghành châu báu tới xem giá bao nhiêu, rồi mới quyết định. Dù sao thì tôi cũng không rành, chỉ biết xem ai giá cao thì bán thôi!

Nghe ra ngữ khí của Đường Sâm gọi mình từ ông chủ thành anh bạn nhỏ, Lâm Phong lộ ra một tia châm biếm, gian xảo nói.

Đường Sâm nghe vậy thì trong lòng mặc dù mắng to Lâm Phong là con tiểu hồ ly, nhưng mặt ngoài vẫn giữ thái độ ôn hòa, cũng không nói tới chuyện trả giá mà lại chuyển chủ đề sang mấy chuyện khác, thỉnh thoảng hai người cùng nhau cười to ha hả. Ai nhìn qua không biết còn tưởng họ là một đôi bạn thân chí cốt hoặc anh em ruột thịt lâu ngày gặp lại.

Bên này hai con cáo già đang vờn nhau chờ cơ hội tung sát chiêu, thì bên kia có mấy vị thương nhân cũng ào ào đi về hướng này, người nào cũng dáng vẻ hấp tấp sợ lỡ mất chuyện tốt.

Diệp Đồng sau khi nói một cuộc điện thoại xong, nghe đầu dây bên kia chốt một câu:

Tùy cơ ứng biến!

Thì tâm trạng của Diệp Đồng cũng nhẹ nhõm, thêm vào mấy phần tự tin. Câu đó có nghĩa là Diệp Đồng tùy ý ra giá, nhưng nhất định phải mang được viên phỉ thúy cực phẩm đó về. Hơn nữa tổng công ty ở Bắc Kinh cũng sẽ chuẩn bị trực thăng, nếu mua thành công sẽ vận chuyển ngay về Bắc Kinh để bảo quản.

Vuốt vuốt bộ ngực đầy đặn bị nhốt đằng sau bộ vest công sở, Diệp Đồng quay trở lại chỗ Lâm Phong chuẩn bị đấu giá thì trong mắt bỗng xuất hiện một bóng hình quen thuộc đang từ cửa chạy vào.

Ồ, thì ra Diệp tiểu thư cũng có mặt, quả nhiên mũi thính như…

Trần Hùng vốn lòng mang bất mãn với cô gái này, định châm chọc một câu nhưng sực nhớ đang có việc gấp nên không dây dưa mà nhìn dáo dác sau đó chạy đến chỗ đang bu đen bu đỏ.

Tên khốn kiếp, đi đâu cũng gặp…

Diệp Đồng nghe ra câu đâm chọt dở dang của Trần Hùng, đang định phản kích thì thấy gã cũng đi về phía Lâm Phong thì cũng nhanh chóng đuổi theo.

Lâm Phong huynh đệ, anh tới rồi. Phỉ thúy đâu cho anh xem!

Lâm Phong đang trò chuyện với Đường Sâm thì nghe tiếng gọi, quay đầu lại thấy Trần Hùng đang thở hổn hển, vừa chạy đến đã đòi xem viên Kim Ti Hoàng Phỉ thì trong lòng buồn cười, xem ra Lâm Phong đã đánh giá thấp sức hút của viên phỉ thúy này rồi.

Lâm Phong nhích người qua một chút, để lộ viên Thủy tinh chủng Kim Ti Hoàng Phỉ được ban quản lý hội chợ tài trợ một cái bàn và vải đỏ tạm thời lót trên một cái khay.

Ánh mắt Trần Hùng ngay lập tức say mê, gã không ít lần nhìn qua cực phẩm phỉ thúy, thậm chí Thủy tinh chủng Đế Vương Lục cũng từng thấy qua, nhưng cảm giác còn thua viên phỉ thúy trước mắt này một chút. Trong lòng âm thầm hạ quyết định, dù bất cứ giá nào cũng phải mua lại nó. Nhất là cơ hội trước mắt này, nếu để thông tin lan rộng ra, sau đó viên phỉ thúy này được đưa lên hội đấu giá chính thức thì con số chắc chắn không thể tưởng tượng nổi.

Ài, vận khí của chú em thật làm cho người ta ganh tị. Chúc mừng chú em, xem ra lần này chú em đã đại phát, sau này chắc phải gọi bằng ông chủ Lâm rồi.

Trần Hùng có chút hâm mộ nói một câu.

Anh Trần, anh cũng không cần trêu chọc em. Em thì vẫn vậy thôi, em cũng không muốn làm ông chủ gì đó như anh đây.

Ha hả, chuyện đó để nói sau đi. Cho dù hôm nay anh có mua được viên phỉ thúy này hay không, nhưng việc hôm nay chú em nghĩ đến anh, ân tình này anh sẽ ghi nhớ, sau này có chuyện gì cứ nói với anh một tiếng, đừng ngại.

Nếu anh đã thích nó như vậy thì cứ nói một cái giá tùy tiện, em sẽ để lại cho anh. Tuyệt không hai lời.

Lâm Phong cũng bị thái độ của Trần Hùng làm cảm động, người này tính tình hào sảng, có gì nói nấy, cũng là người đáng để kết giao làm huynh đệ. Mà đối với huynh đệ thì Lâm Phong chưa bao giờ suy tính thiệt hơn.

Khà khà, tâm ý của chú em thì anh nhận. Nhưng em cũng nên đấu giá bình thường, dù sao cũng phải cấp mặt mũi cho các vị thương nhân bỏ công sức đến đây chứ!

Thương nhân cáo già Đường Sâm trong lòng đang bối rối thì nghe được câu nói cuối cùng của Trần Hùng, cảm thấy nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Trần Hùng cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.

Được, nếu Trần đại thiếu đã nói như vậy thì tôi xin phép mặt dày ra giá mười lăm nghìn vạn. Lâm tiểu ca thấy sao?

Người khai pháo là một vị nữ trung niên mang kính râm, giọng nói êm ái.

Mười lăm nghìn vạn quá ít, tôi ra mười bảy nghìn vạn, tiểu ca, cậu hãy suy nghĩ kỹ.

Rốt cục có người mở đầu làm cho một đám thương nhân cũng bắt đầu rộ lên.

Công ty châu báu Diệp Thị ra giá bốn mươi nghìn vạn.

Người ra giá không ai khác chính là Diệp Đồng, giọng nói có vẻ thập phần kiên quyết, ai muốn nâng giá thì nàng nhất định tăng theo, không chịu buông tha.

Công ty châu báu Hoàng Gia ra giá tám mươi nghìn vạn!

Không hổ là dân chơi miệt vườn, Đường Sâm giám đốc công ty châu báu Hoàng Gia, một trong mấy thế lực lớn tại Nam Kinh lập tức tăng giá gấp đôi.

Trần Hùng chưa báo giá, còn Diệp Đồng và mấy người còn lại thì rõ ràng giật mình.

Đây chính là hiệu ứng mà Đường Sâm mong muốn. Quả nhiên không hổ danh là hồ ly tinh, ông ta vừa ra giá đã tăng gấp đôi, một bộ không cần quan tâm con số làm cho vô số thương gia chầu rìa đấm ngực giậm chân.

Nhưng người vui nhất có lẽ là Lâm Phong. Nhìn thấy nhiều người tranh nhau nâng giá thì trong lòng hắn càng vui sướng như nở hoa.

Trần Hùng nghe vậy, biết đến lúc mấu chốt, cũng không nhanh không chậm lên tiếng:

Một trăm nghìn vạn.

Cái giá này vừa ra, hiện trường đang im lặng bỗng dưng im phăng phắc, một trăm nghìn vạn tương đương một tỉ tệ, nếu đổi ra tờ một trăm thì chất chắc cũng đầy một căn phòng nha.

Còn ai ra giá không? Nếu không thì tôi sẽ…

Nhìn hiện trường có chút choáng, ai cũng đang suy tính thiệt hơn, Lâm Phong tung thêm một chút hỏa dược. Quả nhiên:

Một trăm mười nghìn vạn, Trần đại thiếu, nếu anh trả giá cao hơn tôi sẽ nhường lại cho anh.

Diệp Đồng cũng cắn răng báo giá. Trong lòng cô hiểu rõ đây đã là tiến đến mức giới hạn của viên phỉ thúy này, nếu giá lên cỡ một trăm năm mươi nghìn vạn thì dù có thu được cũng không có lời.

Dù sao thì công ty và nhân viên cũng không thể húp gió tây bắc mà sống, họ cũng cần có chút lợi nhuận.

Vậy sao? Tôi ra giá một trăm hai mươi nghìn vạn.

Trần Hùng nghe báo giá của Diệp Đồng thì nhẹ nhõm. Gã vẫn còn cơ hội!

Quả nhiên tài đại khí thô, xem ra vị ngốc tử này bị tiền đập đến đầu váng mắt hoa luôn không chừng.

Người phía trong trả giá, người phía ngoài cũng mạnh dạn bình luận, hơn nữa còn rất sôi nổi.

Đang lúc Lâm Phong chuẩn bị tuyên bố viên Kim Ti Hoàng Phỉ thuộc về Trần Hùng thì một cái báo giá kinh động toàn trường vang lên.