Nhìn thấy Lâm Mai như vậy, Triệu Mẫn càng xấu hổ hơn. Thực ra cô cũng không phải vừa gặp đã yêu, mà với tính tính của một nàng tiểu thư hoàng hoa khuê nữ, dù được nhiều người đeo đuổi nhưng nàng đều im lặng từ chối. Hôm nay được Lâm Phong giúp đỡ, cái cảm giác thoải mái lúc Lâm Phong chạm vào chân cô làm cho trái tim của Triệu Mẫn rung động một chút, chỉ là rung động một chút mà thôi. Sau đó, lại được nghe Lâm Mai kể về Lâm Phong, Triệu Mẫn lại thêm một phần hiếu kỳ về người đàn ông có chút thần bí– tất nhiên đây là suy nghĩ chủ quan của nàng mà không hề biết rằng khi một người con gái bắt đầu thấy hiếu kỳ về một người đàn ông thì những chuyện xảy ra phía sau không phải do nàng có thể dùng lý trí để kiểm soát nữa.
Triệu Mẫn, nhà em ở đâu, có gần đây không? Lâm Phong uyển chuyển hỏi. Dạ, cũng gần đây, đi bộ năm phút là tới. Triệu Mẫn vân vê chéo áo trả lời Lâm Phong. Lâm Phong nhìn thấy cảnh này thì lắc đầu cười, cô nàng này ngại ngùng cũng không biết mệt. Vậy được, chúng ta tản bộ anh đưa em về. Dù sao khoảng cách cũng gần, đi bộ cho tiêu cơm chứ lúc nãy anh ăn no quá. Vừa nói Lâm Phong vừa giả vờ vỗ vỗ bụng làm cho Triệu Mẫn che miệng cười. Em chưa gặp ai như anh, ăn đến mức bụng to nhìn xuống không thấy chân. Đồ ăn cũng không phải đặc biệt ngon mà! Ha hả, cái này có lẽ em hiểu lầm anh rồi. Anh đi xa Nam Kinh cũng lâu, lần này trở lại, có lộc ăn của tụi em, lại ăn được món ngon ở quê nhà nên ăn nhiều một chút mà thôi~ Hai người vừa nói chuyện vừa thong thả đi bộ về phía nhà Triệu Mẫn, rất nhanh đã đến nơi. Anh Phong, anh có muốn vào nhà em uống ly nước rồi về không? Hôm nay ba mẹ em không có nhà! Vừa nói, Triệu Mẫn vừa chỉ vào một căn nhà tứ hợp viện lát gạch đỏ nhìn qua có vài phần cổ kính, tuy nhiên trước cửa thì lại có cổng canh gác. Mặc dù còn chưa đặt vào mắt Lâm Phong, nhưng hắn cũng nổi dậy một chút hiếu kỳ với cô tiểu thư trước mắt này. Hả, thật không tiện, anh còn có việc gấp, để hôm nào đi nha. Anh sẽ mời em! Lâm Phong áy náy nói, một viên mao liêu giá trị không thấp đang chờ hắn đây này. Ồ, vậy được, em cho anh số điện thoại, lúc nào anh rãnh thì gọi em nhé. À mà, còn một tuần nữa em phải về Bắc Kinh chuẩn bị học tập rồi. Hẹn gặp anh sau nhé. Triệu Mẫn chẳng những không thất vọng mà cười cười như mưu kế đã thực hiện thành công. Lâm Phong trong lòng cũng à một tiếng, thú vị, cô nàng này chủ yếu đánh chủ ý lên số điện thoại đây mà. Được rồi, đây là số anh, hay là trước khi đi em cứ gọi cho anh lúc nào rãnh, anh sẽ sắp xếp công việc tiễn em, vậy được chưa? Chắc em sẽ không sợ anh chạy trốn em chứ. Được, rất được, hihi, tạm biệt anh… Nói xong, Triệu Mẫn quay đầu đi thẳng vào nhà, nhưng vào đến cửa thì quay lại nhìn bóng lưng Lâm Phong đang khuất dần, sau đó không biết nàng suy nghĩ gì rồi cười một mình, chiếc răng khểnh kết hợp với gương mặt trắng nõn tạo thành một nụ cười đẹp mê người. Lâm Phong đi được một đoạn thì ngừng lại, sau đó nhìn vào một chiếc xe nãy giờ cứ lẽo đẽo theo hắn. Lâm Phong dứt khoát đứng lại sau đó cho hai tay vào túi, quan sát chiếc xe. Chiếc xe ngừng lại, từ trên xe, một cô gái mặc váy đen bước xuống đi về phía Lâm Phong, hai quả dưa hấu trước ngực dường như có thể văng ra bất cứ lúc nào theo từng bước đi của cô ta. Đổ mồ hôi, quái vật ba đầu sao, còn có thể to như vậy? Cô mà sinh vào tu tiên giới ta phỏng chừng đã bị giết lấy nội đan rồi a~ Lâm Phong khẽ vận khí tán đi mồ hôi trên trán, hung ác thầm nghĩ. Xin chào tiên sinh, xin hỏi anh có phải là Đại ca Lâm Phong không? Cô gái có giọng nói tương đối dễ nghe, khi nói còn đưa hai tay ra, lưng hơi khom làm cho hai cái đầu trắng nõn kia dường như sắp tạo phản thành công. Cô theo tôi nãy giờ mà còn hỏi để làm gì? Bản thân tôi còn chưa phải tội phạm truy nã mà ai cũng có thể theo dõi nha?!? Lâm Phong lạnh giọng chất vấn. Cô gái cảm nhận được áp lực mà Lâm Phong tỏa ra, khẽ lau mồ hôi, cố nén sợ hãi nói: Kính xin tiên sinh bớt giận. Anh có thể gọi em là tiểu La, em là người của Thiết Đầu Bang… Nghe cái tên này, Lâm Phong liền nhíu mài, một luồng sát khí ngay lập tức tỏa ra, xem ra hắn đã động sát tâm, cho dù ai mà bị làm phiền liên tục như vậy, cao hứng mới là lạ. Xin đại ca bớt giận, bọn em không hề có ý bất kính làm phiền đại sự của anh. Bang chủ em do đang bận việc nhà nên không đến được, em thay mặt Bang chủ muốn mời anh đến để ăn một bữa cơm tạ tội, mong anh bỏ qua cho mấy tên có mắt không tròng dám xúc phạm tới anh. Địa điểm và thời gian do anh chọn. Xin anh… Nghe nàng ta còn muốn huyên thuyên gì nữa, Lâm Phong trực tiếp phất tay ngăn cản, sau đó nói: Tôi đã nói rồi, tôi không muốn liên quan gì đến Bang phái các người, sau này đừng làm phiền tôi nữa. Tôi cũng đã chuyển lời, nếu còn làm phiền thì không cần mời tôi cũng tự tìm đến thăm sức khỏe Bang chủ của các người. Bộ tôi nói không rõ ràng hay sao, hay các người muốn thăm dò sức chịu đựng của tôi? Tiểu La nghe vậy thì trong lòng oan ức. Gia cảnh của người thanh niên này Bang hội bọn họ đã tra ra tám chín phần, chỉ là một gia đình bình thường, cha mẹ người này cũng đã về hươu, gia thế không có gì đáng nói, nếu không phải Bang chủ dặn dò kỹ lưỡng thì tiểu La đã phát hỏa, với tính tình của nàng thường ngày, khúm núm nhẫn nhịn như vậy đã có thể vượt qua giới hạn rồi. Trong lòng buồn bực nhưng bên ngoài Tiểu La không dám có chút biểu hiện bất mãn. Ý của em không phải như vậy. Bọn em chỉ muốn tỏ chút thành ý, mong anh đại nhân đại lượng không chấp nhặt, cho bọn em cơ hội chuộc lỗi. Dai dẳng như vậy? Lâm Phong sờ sờ mũi, sau đó đảo mắt dường như suy nghĩ tới chuyện gì đó, liền nói: Đưa tôi số điện thoại của cô, tôi sẽ gọi khi nào rãnh. Dạ dạ, vậy thì tốt quá, cảm ơn anh. Tiểu La quá đỗi mừng rỡ, ngay lập tức đọc một dãy số điện thoại cho Lâm Phong. Với bản lĩnh nghe qua là nhớ, Lâm Phong cũng không cần ghi chép làm gì, trực tiếp gật đầu tỏ vẻ đã nhớ, xoay mặt bước đi. Bước được hai bước, dường như nhớ tới gì đó, Lâm Phong cũng không quay đầu lại mà dùng chiêu tụ âm thành tuyến, nói thì thầm vào tai tiểu La: Còn nữa, sau này nếu không có gật đầu của tôi, không cho phép các người tiếp cận tôi hoặc người nhà của tôi, nếu không…hắc hắc.. Tiểu La giật mình, cảm giác sát khí truyền đến làm lòng nàng lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng, nguy hiểm, thật quá nguy hiểm, mình vừa tiếp xúc với thể loại quái vật gì thế này? Lúc Tiểu La giật mình ngước mặt lên thì không thấy bóng dáng Lâm Phong đâu nữa, nhớ tới lời dặn của Lâm Phong trước lúc đi, tiểu La muốn nhanh chóng trở về thông báo cho Bang chủ biết, kẻo mang tới họa sát thân a. Không biết vì lý do gì, tiểu La hoàn toàn tin tưởng nếu trái lời của Lâm Phong thì hậu quả thật khó tưởng tượng. ------- Đâu đó tại Nam Kinh có một căn biệt thự sang trọng, phía ngoài có camera an ninh, canh gác sâm nghiêm đến mức một con ruồi cũng khó bay lọt. Trong một căn phòng lớn nhất của biệt thự, dường như là phòng họp, chỉ có một chiếc bàn gỗ, hai chiếc ghế dài hai bên và một chiếc ghế bành bọc da ở giữa. Đây chính là phòng họp của Thiết Đầu bang, một trong hai Bang hội lớn nhất và cũng là bang hội duy nhất có khả năng kèn cựa với Thiên Địa Hội nhiều năm qua tại mảnh đất béo bở Nam Kinh này. Giờ phút này, trên chiếc ghế bành bất ngờ lại là một phụ nữ hơn ba mươi, đang cầm điếu thuốc trên tay, miệng phun ra từng làn khói mông lung, trên chiếc trán xinh đẹp trắng nõn xuất hiện chút ưu tư. Hai chiếc ghế dài hai bên bất ngờ lại có năm người đàn ông, trong đó ngoại trừ Vương Béo, Hắc Trảo thì Hổ ca không có xuất hiện, lý do thì chính là chưa xuất viện. Năm người này tính cả Hổ ca hôm trước chính là Lục đại chiến tướng dưới tay vị nữ Bang chủ biệt danh Thiết Đầu Hắc La Sát kia. Nhìn nhìn vết sẹo dài làm che lấp đi dung nhan tuyệt mỹ của người phụ nữ biệt danh Hắc La Sát kia, mấy người đàn ông cũng không dám thở gấp, không khí trong phòng trở nên im lặng khác thường cho đến khi có tiếng gõ cửa: Đại tỷ, em về rồi! Tiểu La sao, vào đi! Người nói chuyện chính là Hắc La Sát, bang chủ Thiết Đầu Bang. Đại tỷ, em đã chuyển lời như chị dặn. Nhưng mà… Nhưng sao, hắn từ chối? Không khí trong phòng sau câu nói này bỗng dưng lạnh lẽo, bởi vì mọi người nhận ra gương mặt vị Đại tỷ này bỗng dưng bình tĩnh khác thường, và điều ai trong phòng này cũng biết khi gương mặt này xuất hiện thì người này đã tức giận, hơn nữa là loại tức giận cực kỳ. Cũng không phải, mà là anh ta lấy số điện thoại em bảo khi nào có hứng sẽ hẹn gặp. Ồ, vậy sao… Hắc La Sát ồ một tiếng rồi lại suy nghĩ gì đó, sau đó nói: Hắn còn nói gì nữa không? Hắn còn nói..còn nói… Nói gì, em trở nên ấp úng từ lúc nào vậy? Dạ, hắn nói nếu còn tiếp cận hắn hay người thân của hắn thì hắn sẽ tự tay đến thăm sức khỏe chị, hơn nữa còn không cần phải mời. Haha, lâu lắm rồi mới nghe được có người dám uy hiếp Hắc La Sát này, hahaha… Hắc La Sát dường như nghe được một chuyện gì đó buồn cười nhất trên thế gian, cười đến rung người, hai ngọn núi kiêu ngạo trước ngực như gặp phải động đất, rung động từng cơn. Mấy người đàn ông trong phòng chí lớn không hẹn mà gặp đồng loạt âm thầm liếm bờ môi khô khốc, nhưng dù sao có sắc tâm nhưng không có sắc đảm a~ Phỏng chừng trong cả Nam Kinh này, chỉ có vị kia ở Thiên Địa Hội mới có khả năng ăn món đậu hủ ngon lành này a.