Tính đến hôm nay Đan Tâm làm thư kí của Lâm Thiên Vũ vừa đúng 12 ngày, bao nhiêu ánh mắt nhòm ngó chờ mong xem lúc nào cô sẽ ra đi, gần như cô đã trở thành tâm điểm chú ý của cả DL. Muốn thấy cô ôm đồ ra khỏi đây e khó, dù sao cô cũng từng sống chung một nhà với anh mọi thói quen, cách làm việc của anh cô nắm rõ trong lòng bàn tay. Chỉ cần nhìn nét mặt, cử chỉ của anh cô có thể biết được hôm nay tâm trạng anh như thế nào để khỏi chọc anh nổi giận, chỉ cần anh không nổi giận cô sẽ không cần giống như bảy thư kí đi trước.

Trời chập choạng tối, công ty có cuộc họp nên cô về trễ đi vào phòng làm việc của anh sắp xếp một số hồ sơ trước khi về. Trong phòng làm việc có cả phòng ngủ, cô hơi tò mò về căn phòng đó. Đan Tâm tiến lại gần cánh cửa đang khép chặt không biết trong đó như thế nào, rón rén mở cửa ra.

Căn phòng đối với cô rất quen thuộc bởi nó giống hệt phòng ngủ của anh hồi còn ở nhà cô, quá chú mục vào mấy ngôi sao chưa làm xong trên bàn Đan Tâm không chú ý tới Lâm Thiên Vũ vừa bước ra từ phòng tắm trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ngang hông che đi thứ gì nên che.

"Thư kí Trần cô làm gì ở đây?"

Đan Tâm giật mình nhìn lên, như phản ứng tự nhiên hít vào một hơi. Nếu như không có chiếc khăn tắm vô duyên đó cô đã có cơ hội chiêm ngưỡng toàn bộ cơ thể không mảnh vải che thân của anh rồi. Nước từ mái tóc chảy dọc theo từng đường cong cơ thể đẹp mê hồn, thì ra đằng sau lớp áo quần hằng ngày là một cơ thể đẹp như vậy tốt nhất anh đừng để cho người phụ nữ nào nhìn thấy nếu không cô không chắc anh có bị cưỡng bức hay không. Ánh mắt Đan Tâm di chuyển từ đầu xuống chân rồi lại từ chân lên đầu Lâm Thiên Vũ.

Không biết qua bao lâu Lâm Thiên Vũ không chịu được nữa thấy bực mình, nếu là người phụ nữ khác ở trong hoàn cảnh này sẽ biết xấu hổ mà đi ra ngoài còn cô lại dùng ánh mắt không thể háo sắc hơn nhìn hắn có phải cô quen nhìn thân thể của Châu Tuấn Kiệt nên không còn biết xấu hổ là gì. Càng nghĩ càng cảm thấy lửa nóng trong người sôi sục.

"Cô nhìn đủ chưa?"

Đan Tâm thành thực lắc đầu với sắc nữ như thế chưa là gì cả cô đang hận mình không thể ăn được anh đây.

"Ra ngoài đi."

Đan Tâm vẫn đứng im như một pho tượng.

Lâm Thiên Vũ gần như không kiềm chế được nửa áp sát Đan Tâm vào tường.

Vào tình thế nguy hiểm thế này hồn Đan Tâm mới từ chính tầng mây trở về nhưng đã không còn đường trốn. Phía sau là bức tường phía trước là Lâm Thiên Vũ, cô bị vây giữa hai cánh tay anh.

"Thiên Vũ..."

"Đừng gọi tôi như vậy rất dễ khiến "người khác" hiểu lầm."

Anh đứng rất gần cô mùi hương bạc hà mát lạnh thoang thoảng một phần làm đầu óc cô thêm tỉnh táo phần khác lại làm cho cô mê ly.

"Lúc trước em cũng gọi anh như vậy sao anh không nói sẽ làm cho người khác hiểu lầm."

"Lúc trước như thế nào tôi đã quên hết rồi."

Cô không thể buông tay dễ dàng như vậy đây là hạnh phúc của cả đời cô, được ăn cả ngã về không. Cô đặt hạnh phúc của mình vào ván cờ này.

"Anh quên vậy thì em giúp anh nhớ."

Lâm Thiên Vũ khó hiểu nhìn Đan Tâm, cô định làm gì?

Không cho Lâm Thiên Vũ cơ hội suy nghĩ hai tay đang vịn vào tường của Đan Tâm vương lên ôm cổ Lâm Thiên Vũ nhướng người lên muốn hôn anh.

"A..."

Lâm Thiên Vũ đẩy Đan Tâm vì hơi mạnh tay mà người Đan Tâm va vào tường rồi ngã xuống sàn nhà. Cứ nghĩ đến đôi môi đó từng hôn Châu Tuấn Kiệt hắn không thể nào kiềm chế được cơn ghen tức trong người. Lúc này cô ở đay hôn hắn có thấy có lỗi với Châu Tuấn Kiệt hay không. Cô muốn một lần đùa giỡn với hai người đàn ông, từ lúc nào cô trở thành người như vậy.

"Vô liêm sĩ."

Lâm Thiên Vũ không kiềm chế được ngọn lửa đang hừng hực cháy trong người bỏ lại một câu rồi quay lưng lấy áo quần trong tủ quần áo rồi bước vào phòng tắm.

Đan Tâm cười nhưng nước mắt không hiểu sao không nghe lời cô cứ rơi xuống làm cách nào cũng không ngăn được. Vô liêm sỉ, ba từ đó của anh đã ném cô xuống tầng sâu nhất của địa ngục. Chống tay đứng dậy thì ra trong mắt anh cô là người như vậy, cũng đúng thôi hành động lúc nãy của cô không khác gì đang quyến rũ anh giống như cô béo đó nói quyến rũ được phó tổng cô sẽ được đổi đời, rất vô liêm sĩ. Là cô không biết tự lưỡng sức mình mơ mộng hão huyền, vô liêm sĩ, mắng hay lắm.

Đan Tâm bước ra khỏi DL đi như một cái xác không hồn đến khi hai chân mỏi rã rời mới dừng lại, cô không biết mình đang ở đau nhưng trước mặt cô là một quán bar nhỏ đã lâu rồi không uống có lẽ cô nên say, say sẽ không phải nhớ tới những hành động, lời nói làm tổn thương cô nữa. Đan Tâm đi vào quán bar, gọi thật nhiều rượu. Cô không muốn trở lại những ngày tháng tăm tối của trước đây nhưng bây giờ cô thấy cuộc sống của mình còn tăm tối hơn cả lúc đó. Đan Tâm uống rượu, uống cả nước mắt của mình vào trong.

"Anh là cái gì mà có thể nói với tôi như vậy. Anh làm người thì có thể quên hết tất cả. Hồn ma đẹp trai gì chứ anh chỉ là một hồn ma khốn kiếp mà thôi."

Đan Tâm vừa uống vừa mắng Lâm Thiên Vũ. Những cặp mắt trần trụi của những tên đàn ông đồi bại dồn hết lên người cô, một cô gái xinh đẹp lúc say sẽ dễ dàng "chơi đùa" hơn.

Phục vụ quán bar thấy cô gái đã quá say không đành lòng để cô lọt vào tay mấy người đản ông kia lấy điện thoại đang để trên bàn của Đan Tâm gọi cho người thân đến đón. Ma xui quỷ khiến thế nào cô phục vụ nhỏ lại gọi trúng số của Lâm Thiên Vũ.

Lâm Thiên Vũ nằm trên giường nhưng không sao ngủ được, hắn hối hận. Lẽ ra hắn không nên đẩy ngã cô, ánh mắt ngập nước như muốn hỏi tại sao của cô cứ lởn vởn trong đầu hắn.

Tiếng chuông điện thoại cắt đứt mạch suy nghĩ của Lâm Thiên Vũ. Cầm lên xem, gần 12 giờ đêm rồi cô không ngủ còn gọi cho hắn làm gì.

"Thư kí Trần sao giờ này còn gọi cho tôi?"

"Xin lỗi, tôi không phải là thư kí Trần."

Lâm Thiên Vũ nhíu mày cô nhóc này là ai, Đan Tâm đâu?

"Anh có thể đến đây đón chị ấy được không. Chị ấy uống say quá rồi nếu còn ở lại đay sẽ bị mấy người đàn ông mang đi."

Hắn cứ nghĩ cô về nhà ngủ rồi vậy mà lại đi uống rượu.

"Ở đâu?"

Cô phục vụ nhỏ đọc địa chỉ quán bar cho Lâm Thiên Vũ trả lại điện thoại về chõ cũ. Rất nhiều cô gái đang say bị những người khách trong bar mang đi, cô là người từng trải cô không muốn người khác cũng giống mình sống mà không thấy ý nghĩa.

"Mỹ nữ uống rượu một mình thật buồn tẻ."

Một người đàn ông gần 40 tuổi cầm ly rượu nho đi đến chỗ Đan Tâm không nghĩ cũng biết ông ta có ý đồ gì.

Đan Tâm không thèm để ý tiếp tục uống rượu mặc cho ông chú này buôn lời gạ gẫm.

"Mỹ nữ tôi uống cùng em được chứ?"

"......."

Thấy Đan Tân không nói gì ông chú được nước lấn tới vươn tay ôm eo Đan Tâm.

"Á....."

Đan Tâm hất văng móng vuốt đang đặt trên eo mình ra cầm lấy ly rượu nho từ từ tưới lên đầu ông chú không biết trời cao đất dày, buông tay ly rượu rơi xuống đất vỡ nát.

"Choang..."

Dù cô say nhưng không đến nỗi buông thả chơi trò 419 với ông chú này.

Bao nhiêu anh mắt tập trung lên hai người, DJ tắt nhạc cả quán bar tĩnh lặng như tờ.

"Cô..."

Ông chú tức tối nghiến răng nghiến lợi.

Đan Tâm tính tiền lấy điện thoại bỏ vào túi xách, chống tay lên quẩy bar loạng choạng đứng dậy.

"Cô biến tôi thành trò cười mà còn muốn bỏ đi."

Ông chú tức tối trợn tròn mắt chụp tay Đan Tâm kéo cô lại.

"Này chú buông tay ra trước khi tôi biến chú thành miếng đậu hủ thối bầm dập bán ngoài chợ."

"Cái gì?"

Ông chú cười lên đày khả ố, không buông mà còn cố kéo Đan Tâm vào lòng mình.

"Bốp....."

Ông chú lãnh ngay một cú đám vào mặt nằm sóng soài trên sàn nhà.

Đan Tâm đánh ông chú ư? No, người vừa mới ra tay là Lâm Thiên Vũ. Đến thật đúng lúc.

Đèn trong quán bar chập chờn, mờ ảo. Gương mặt Lâm Thiên Vũ lạnh như tiền kéo tay Đan Tâm ra khỏi quán bar.

Quán bar nằm trong một con hẻm nhỏ vắng người, 12 giờ đêm càng thêm tĩnh mịch.

"Buông ra."

Đan Tâm vùng vẫy đứng lại không chịu đi, đã đối xử với cô như vậy sao còn đến tìm cô.

"Tôi đưa em về nhà."

"Không cần, tôi có thể tự lo không cần anh quan tâm."

"Có thể tự lo. tự lo mà để người đàn ông đó lôi lôi kéo kéo. Nếu tôi không đến em sẽ đi theo ông ta có phải không?"

Đầu óc Đan Tâm quay cuồng, đau nhức. Thật nhiều hình ảnh đan xen nhau hiện lên trong đầu, càng nhớ càng đau.

"Đi cùng thì đã làm sao. Không phải anh nói tôi vô liêm sỉ đấy thôi dù có trở thành món đồ chơi cho đàn ông các người chà đạp cũng không sao đâu."

Đầu Lâm Thiên Vũ như muốn bốc khói, lúc đó do nóng giận nhất thời nên hắn mói lỡ lời, có phải cô biết hắn đau lòng nên muốn dùng cách này để trả thù hắn hay không.

"Anh nói có anh ở đây không ai có thể bắt nạt tôi nhưng anh mới chính là người bắt nạt tôi. Anh trở lại làm người thì quên hết nhưng tôi thì sao, dù đi đâu tôi cũng đều nhớ đến anh. Lúc học đại học nhìn bạn bè cùng phòng có người đưa đón, chăm sóc anh có biết lúc đó tôi cảm thấy thế nào không, tôi ước gì anh có thể ở cạnh tôi. Năm năm tôi như một con ngốc chờ anh nhưng tôi nhận được cái gì ngoài tổn thương. Anh đã không càn tôi nữa thì xuất hiện trước mặt tôi làm gì."

Đầu óc quay cuồng muốn nổ tung, cổ họng nghẹn cứng không thở được. Đan Tâm dần mất đi ý thức.

"Đan Tâm."

Lâm Thiên Vũ hốt hoảng đỡ lấy người Đan Tâm, cả người cô lạnh toát, bé con em cảm lạnh rồi. Bế bổng Đan Tân đưa ra xe đặt cô ngồi bên ghế phụ cởi áo khoác lên người cô. Cô nhớ hắn, chờ hắn mà lại yêu Châu Tuấn Kiệt, hắn nên tin lời cô nói hay tin vào những gì mình thấy. Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ không cần cô, mọi chuyện đi đến bước đường ngày hôm nay không chỉ mình cô đau.

Lâm Thiên Vũ đưa Đan Tâm về nhà, hắn không muốn đưa cô về nhà Châu Tuấn Kiệt. Đặt Đan Tâm nằm trên giường đi lấy khăn ấm đắp lên trán cô. Tại sao phải đưa cô cho người khác, cô là của hắn sáng mai hắn sẽ hỏi rõ ràng mọi chuyện. Nếu cô yêu Châu Tuấn Kiệt hon yêu hắn, hắn sẽ để cô đi thứ hắn muốn không chỉ có thể xác mà còn cả trái tim cô.

Từng tia nắng len lỏi qua khẽ cửa chiếu vào hai gương mặt đang say ngủ.

Nắng rọi thẳng lên mặt Đan Tâm, hơi chói. Quay mặt úp vào ngực Lâm Thiên Vũ ngoan ngoãn ngủ tiếp.

Lâm Thiên Vũ chậm rãi mở mắt ra ngước nhìn lên đồng hồ ở đầu giường chỉ mới 7 giờ sáng. Cô gái trong vòng tay ngoan ngoãn như chú mèo nhỏ lọt thỏm trong cái ôm của hắn. Đưa tay sờ trán Đan Tâm, không còn nóng nửa. Lâu rồi không thấy dáng ngủ xấu xí của cô.

Đan Tâm cựa quậy sắp tỉnh lại.

Lâm Thiên Vũ nhắm mắt lại giả vờ ngủ để xem thức dậy thấy hắn nằm ở cạnh cô mà không phải là Châu Tuấn Kiệt cô sẽ có cảm giác gì.

Đan Tâm chớp chớp mắt, lông mi khẽ cọ vào ngực Lâm Thiên Vũ dù đã cách một lớp áo nhưng hắn vẫn thấy hơi nhột. Ngước lên chạm phải gương mặt yêu nghiệt giật mình. Hôm qua cô uống say, anh đưa cô ra khỏi bar, sau đó hình như cô mắng anh sau đó... sau đó thì không nhớ gì nữa. Có một khoảng thời gian khi còn sống ở Việt Nam cô và anh ở cùng phòng, lúc đó cũng như thế này nằm trong vòng tay anh ngủ ngon lành chỉ khác vòng tay anh lúc đó rất lạnh còn bây giờ rất ấm áp và lúc đó anh vẫn còn cần cô. Hai... bao giờ cho đến ngày xưa.

Hôm qua đối xử với cô như thế nào mà hôm nay còn ôm cô ngủ anh cũng không phải không biết nhà cô ở đau sao không đưa cô về nhà. Trước đây anh toàn cưỡng hôn cô còn hôm qua cô chủ động thì anh lại đẩy cô ra.

Đan Tâm buồn bực lấy ngón tay vẽ loạn lên ngực Lâm Thiên Vũ chọc cho Lâm Thiên Vũ tỉnh dậy nhưng không được.

"Ngủ say như vậy."

Đan Tâm vùi sâu vào hõm vai Lâm Thiên Vũ tự cười bản thân mình, sao không thể giận thậm chí có thể ghét anh chứ. Cô rất muốn như thế này mở mắt có thể thấy nhắm mắt có thể ôm.

"Hồn ma khốn kiếp, em yêu anh."

Lâm Thiên Vũ trong im lặng nở nụ cười càng ôm chặt Đan Tâm hắn không thích bốn chữ đầu nhưng rất thích ba từ sau.

"Muốn dùng một ly Latte khiến em say khướt

Để em có thể yêu anh nhiều hơn một chút ..."

Tiếng chuông điện thoại đạp tan ý nghĩ muốn mở mắt ra nói chuyện rõ ràng với Đan Tâm, mới sáng sớm đã có người gọi.

Đan Tân chui ra từ trong vòng tay của Lâm Thiên Vũ, ngỡ ngàng. Nãy giờ không để ý thì ra cô đang ngủ trong phòng mình, thật giống. Hoa hồng xanh vẫn còn tươi, tủ sách ngôn tình và cả mấy chú heo nhỏ nữa anh vẫn nhớ cô thích gì. Đan Tâm vui đến mức chuông điện thoại vang lên lần thứ ba mới bắt máy. Hai chữ Tuấn Kiệt hiện lên to, rõ ràng trên màn hình điện thoại hôm qua cô đi cả đêm không về nhà mà không nói với anh tiếng nào kiểu này thế nào cô cũng bị mắng cho coi.

"Trần Đan Tâm em chết đi đâu thế hả?"

Đan Tân xoa xoa lỗ tai, mỹ nam nổi giận rồi.

"Anh Tuấn Kiệt hạ hỏa a cẩn thận tăng huyết áp."

Lâm Thiên Vũ nắm chặt ga trải giường, Châu Tuấn Kiệt, hắn ghét cái tên này.

"Tối hôm qua đi đâu sao không về nhà."

Đan Tâm trả lời tỉnh bơ.

"Uống rượu say quên mất đường về."

"Em..."

Châu Tuấn Kiệt ở bên kia điện thoại không còn lời nào để nói, vò đầu bứt tai.

"về nhà đi, anh có chuyện nhờ em giúp."

"Có chuyện để sau được không giờ em bận rồi."

Đan Tâm vén lại rèm cửa để ánh sáng chiếu vào trong, vị trí nhà của anh rất tốt. Cô phải đợi anh dậy để hỏi xem tại sao anh vẫn còn yêu cô mà lại đối xử với cô như vậy.

"Bảo bối à em về nhà đi có được không anh xin em đó, anh có chuyện nhờ em giúp thật mà."

"Nhưng em..."

Mềm không được thì cứng Châu Tuấn Kiệt ra đòn quyết định.

"Em còn nhớ Đổng Kì không?"

Đan Tâm líu lưỡi không nói được câu nào nữa, chủ nhân của cái tên này chính là ác mộng của đời cô.

"Bảo bối em muốn về nhà hay muốn anh đi tìm Đổng Kì "tâm sự"."

Ti bỉ, Đan Tâm không cần suy nghĩ trả lời ngay.

"Về nhà."

"Tốt, anh đợi em."

Đan Tâm chán nản bỏ điện thoại vào túi xách bây giờ mà không về cơn ác mộng của hai năm trước chắc chắn sẽ tái diễn. Hơn nửa Đổng Kì cũng làm trong DL nhỡ anh ta mà giống như trước đây thì cô hết đường sống. Thôi vậy, hồn ma của cô vẫn còn ở đó có thể nói chuyện sau. Đan Tâm vừa rời khỏi phòng Lâm Thiên Vũ liền tung chăn ngồi dậy, đi cũng không nói với hắn một tiếng. Suy đến cùng là em yêu ai hả, nói yêu hắn nhưng lại đi tìm Châu Tuấn Kiệt. Điên mất.

Trung tâm thương mại DL.

"Đồng ý đi."

"Đồng ý đi."

Nhóm người vây thành vòng tròn quanh một cặp tình nhân hạnh phúc.

Trước mặt cửa hàng trang sức chàng quỳ một gối trước mặt nàng đưa ra chiếc nhẫn cầu hôn. Chiếc nhẫn được thiết kế rất đẹp, trên đó còn đính cả một viên kim cương to long lanh khiến bao tiểu thư, phu nhân đứng xem đều thèm muốn đỏ mắt ghen tị thầm hỏi ông trời:" Tại sao cô gái đó không phải là con?"

Nàng nước mắt lưng tròng hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp.

"Lấy anh được không?"

Trước một người như thế nàng làm sao có thể nói không, khe khẽ gật đầu.

Chàng hạnh phúc như có cả thế giới đeo nhẫn vào tay nàng đứng dậy đặt lên trán nàng một nụ hôn đem nàng ôm trọn vào lòng.

Lâm Thiên Vũ, Âu Dương Thiếu Phong và Dương Thừa Văn đứng trên tầng hai nhìn xuống tâm trạng mỗi người mỗi khác.