*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi đóng cửa hàng và quay lại phòng nhỏ mình.
Bật đèn và ngồi lên giường, tôi lấy ra một mảnh kẹo cao su, nhìn nhìn, lại đặt xuống bàn. Ngay cả cảm giác muốn nhai kẹo cao su cũng không có.
Có hai câu hỏi đặt ra:
1. Tôi có nên khuất phục trước 2 con chồn yêu hay không.
2. Sức mạnh của tôi không bằng Nhâm Lão tjaso, tôi nên đối phó bọn chúng như nào?
Nhức hết cả đầu mà vẫn không tìm ra câu trả lời thích hợp.
Lúc này điện thoại của tôi reo lên và khi cầm thì tôi thấy là Dịch Khôn gọi.
“Này, hôm nay tôi không thể tới ở với cậu được”
“Đừng có bảo tôi cậu không tới đây. Tôi không thể sống với bất kỳ ai trong 6 con ma nhỏ đó nữa. Tôi không kiểm soát được, bây giờ bọn họ gần như phá nát nhà tôi rồi”
“Bình tĩnh, bình tĩnh, tôi đến ngay đây”.
Beeeppp… Tắt điện thoại, tôi thở dài bất lực.
Bước vào phòng tắm, tôi hòa mình vào dòng nước lạnh để khiến tinh thần phấn chấn và giúp cho suy nghĩ trở nên mạch lạc.
trong khi lau khô người bằng khăn, tôi cân nhắc: Không cần nghĩ nhiều,chắc chắn phải đối phó với 2 con yêu quái kia. Nếu không xử lý, chúng sẽ tiếp tục gây hại cho con người. Tôi không quan tâm Nhâm lão thái có bao nhiêu đạo lý, tôi là một con người, dù sao yêu giết người chính là không đúng, mà chuyện không đúng tôi phải quan tâm.
Còn cách đối phó với Nhâm lão thái thì rất khó. Chênh lệch giữa tôi với bà ấy như kiểu khoảng cách giữa một cậu bé với cây gậy gỗ và một người lính SWAT đã được trang bị vũ trang từ đầu tới chân (ND: SWAT là lực lượng đặc nhiệm vũ trang hoàn chỉnh của Mỹ). Tôi có thể đánh bại bà ấy không??? Hơ hơ hơ
Hai ngày nữa, tôi cùng với Dịch Khôn sẽ rời khỏi đây và tìm hiểu lý do tại sao mấy con ma nhỏ đó lại phải gây rắc rối cho cậu ấy.
Trong hai ngày này, tôi phải tìm ra cách giải quyết với 2 con chồn yêu kia.
Tôi ra ngoài và mang theo đèn pin vì trời đã tối. Một tay cầm đèn một tay cầm đầu xe, đạp xe đến chỗ của Dịch Khôn.
Khi tôi đến nơi, Dịch Khôn đã đợi tôi ở bên ngoài. Sau khi thấy tôi đến, anh ấy chạy thật nhanh tới và nắm lấy xe của tôi và nói “ Tôi chờ cậu suốt nãy giờ. Sáu con ma nhỏ gần như đã đánh sập nhà tôi. Giúp tôi với.” “Thật là đau đầu, tôi vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề của Nhâm lão thái, 6 con ma nhỏ này lại không để tôi nghỉ ngơi.
Hừ, nhìn xem tôi thu thập chúng như nào.
Tôi từng bước đi lên cầu thang, càng ngày càng gần tầng 5
Ngay khi tôi sắp tới tầng 5, tôi nghe thấy tiếng khóc phát ra từ nhà của Nhâm lão thái. Nghe tiếng khóc có vẻ quen quen, tôi nhớ ra đó là giọng của Khúc Đình.
tôi tăng tốc độ và chạy tới cửa nhà Nhâm lão thái, đập mạnh vào cửa
“Mở cửa ra, cút ra đây cho tôi!”
Cánh cửa mở ra và Nhâm lão thái xuất hiện trước mặt tôi
“Lại là cậu, chàng trai trẻ, vì sao vẫn chĩa mũi vào việc nhà tôi?” Nhâm lão thái nhìn tôi với ánh mắt chế nhạo.
Bất chấp bà ta đang lải nhải cái gì, tôi đưa ánh mắt thăm dò, tôi thấy một cô gái với quần áo xộc xệch, cô ấy đang cố chạy ra ngoài nhưng Nhâm Đông đã nắm lấy mái tóc dài của cô và kéo lê trên đất đất, sau đó ấn đầu của cô ta và nói ra “ Em không thích anh à? Em không muốn làm bạn gái của anh à? Nào, hãy để anh nếm xem hương vị của em như nào nào”
Tôi nhận ra cô gái ngay khi cô ấy bị ấn xuống đất, đó là Khúc Đình.
“Súc Sinh”, tôi chửi và nhấc chân đi vào. Nhưng ngay sau khi tôi bước 1 bước, phát hiện cơ thể của mình không thể động đậy.
Lại là chiêu này, một lần nữa tôi lại trúng mánh khóe của bà lão này.
Roẹt… Áo ngoài của Khúc đình bị xé toạc, để lộ làn da trắng nõn, Nhâm Đông ôm lấy Khúc Đình đưa bàn tay xờ xoạng, còn dùng đầu lưỡi liếm láp phía sau lưng của Khúc đình.
Bây giờ Khúc Đình cũng chỉ còn 1 ít nội y che thân, cả người trông cực kỳ khổ sở chịu đựng.
Khúc Đình nằm trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa, một tay đẩy đầu Nhâm Đông và tay còn lại thì lấy ít quần áo đã rách nát để che cơ thể. (ND: sợ vler, con gái con đứa không nên đi về nhà zai lạ nha :3 )
Nhâm Đông không thể tấn công, kích động lên, BA~ liền cho cô ấy một cái tát. Khúc Đình bị đánh trên mặt đát, cơ thể cô run rẩy, răng cắn chặt môi khiến cho môi nứt toác
Nhâm Đông nhận thấy Khúc Đình đã ngoan ngoãn và thành thực hơn, hưng phấn không thôi, liền vội vàng lao đến ôm và liếm láp.
Tôi không thể cựa quậy, chỉ có thể nhìn cô ấy bị ức hiếp. Cô ấy đưa tay ra dùng chút sức lực cuối cùng của mình và hướng về phía tôi nói “ Cứu tôi với, cứu tôi………..”
Tôi thật sự muốn cứu cô ấy, Hận không thể đi lên xẻ Nhâm đông ra thành tám mảnh.
Thế nhưng tôi bị Nhâm lão thái làm cho bất động, không thể động đậy, muốn dùng sức cũng không được.
Thấy tôi không phản ứng gì cả, Khúc Đình tan nát một tia hi vọng cuối cùng, hét lên một tiếng rồi cắn vào tai Nhâm Đông.
“Á” Nhâm Đông nhảy lên đau đớn, hắn nắm lấy cằm cô gái bằng 1 tay và kéo mạnh ép cô mở miệng. Sau khi Nhâm Đông rút tai ra, anh ta thấy mình tai bị cắn đứt một nửa, máu chảy ròng ròng. Nhâm Đông chửi bậy 1 cách tục tằn rồi sau đó giữ đầu Khúc Đình, vặn đầu của cô xoay 180 độ.
Máu trào ra từ miệng của Khúc Đình, cô ấy…. Chết rồi…
Cô ấy đã bị giết ngay trước mắt tôi, và tôi thậm chí còn không có một cách nào để giúp đỡ cả.
Nhâm Đông lấy ra 1 chiếc váy đỏ, đặt nó lên cơ thể của Khúc đình, Nhâm Lão thái vội vã bước đến và hỏi “ Tai của con có ổn không? Để mẹ xem nào”
Thay vì để ý tới hành vi tàn bạo của Nhâm Đông, bà ấy lại quan tâm tới vết thương nhỏ trên tai của anh ta, một người mẹ như vậy thậm chí còn tệ hơn cả một kẻ giết người.
Nhâm Đông chỉ vào tôi ở cửa và nói với bà ấy “ Bà định xử lý cái thằng kia như thế nào, cứ dứt khoát giết đi, là xong mọi chuyện.”
Lão bà nói “ Ồ, giết người sẽ làm tăng tội nghiệt, con trai ngoan, con giết nhiều người rồi, hãy để anh ta đi đi”
Nhâm Đông bĩu môi và trở về phòng.
Bà lão đến gần tôi và nói “ Tôi đã cảnh cáo cậu, cái gì không nên chõ mũi vào thì đừng có cố, nếu còn tiếp tục gan lỳ, không có gì bảo đảm một ngày nào đó cậu sẽ bị giết, tôi khuyên cậu nên biết tự giải quyết cho tốt”
Nói xong cơ thể tôi lại được tự do.
“Bà không quan tâm tới việc anh ta giết người hay sao?”
Nhâm lão thái lắc đầu và nói “ Ta cũng hy vọng nó không giết người, nhưng nó đã giết rồi lại giết tiếp, điều này cũng giống như loài người các cậu giẫm chết mấy con kiến dưới chân vậy. Với chúng ta, giết một vài người chẳng mang lại cảm giác gì cả”
Nhâm lão thái đóng cửa lại.
Lúc này Dịch Khôn xuất hiện. Thực tế anh ấy cũng chứng kiến cảnh này nhưng không dám di chuyển vì quá sợ. Dịch Khôn vỗ vào vai tôi rồi nói “ Anh muốn báo cảnh sát không”
Cảnh sát à? Bây giờ cảnh sát có tới cũng không thể giải quyết được