Ngày hôm sau, khi thức giấc, tôi đã thấy Phó Dư Dã đã thay quần áo đang xem tài liệu, còn có trợ lý Ngu đứng bên cạnh cầm một phần tài liệu, trên bàn còn có bữa sáng kiểu Tây, bánh ngọt được bày biện tinh xảo.

Tôi ngồi ở một bên bàn ăn bữa sáng, nhưng đối diện với hai người đang chú tâm làm việc, tôi lại có chút cảm giác mình đang lười biếng. Tôi cắn một miếng bánh, hỏi: "Cậu dậy khi nào thế?"

Hôm nay cậu ấy mặc áo khoác len màu xám, cổ áo cao, áo len bên trong có cổ nhung đen, trên vai có hoạ tiết mây màu trắng, không biết là của hãng nào.

"Khoảng 7 giờ."

"À."

Tôi lại hỏi trợ lý Ngu đang cẩn trọng đứng ở một bên đã ăn chưa?

Nói vừa dứt câu, tôi liền có bị một ánh mắt lạnh lùng nào đó lướt qua.

Trợ lý Ngu việc công xử theo phép công mà trả lời: "Em ăn rồi."

Cách cô ấy nhìn tôi không có chút xấu hổ nào, nhưng lại có chút xa cách như lần đầu gặp mặt.

Cho nên một bàn bữa sáng nhiều thế này đều chuẩn bị cho một mình tôi thôi?

Tôi cũng không tính mới sáng sớm mà ăn no căng đâu.

Ăn xong bữa sáng, tôi đến phòng dọn dẹp chút đồ, khi đi ra, cũng chỉ còn Phó Dư Dã vẫn ở đây.

Tôi gấp gọn chăn trên sô pha mang về phòng, đột nhiên nhớ tới bộ đồ ngủ mà cậu ấy đã mượn, liền bộ đồ đó đâu rồi.

"Vứt rồi."

Lúc nãy tôi vào phòng vệ sinh cũng không thế đồ thay nào cả, chắc là vứt hết rồi.

Tôi khựng lại một chút, trong lòng mắng cái đồ phá của.

Lúc đi về cũng rất thuận lợi, tài xế của Phó Dư Dã đã chờ sẵn ở bên ngoài sân bay.

Buổi tối ngủ không ngon nên lúc lên máy bay cũng mơ màng ngủ một giấc. Tôi cũng lười đi bắt xe về. Xe cũng khá lớn, chỗ ngồi rất thoải mái, tôi ngồi thử, lại hơi muốn nghiêng người sang một bên.

Từ sân bay về công ty cũng phải mấy hai tiếng. Tài xế lái xe rất êm, cả đường cũng chỉ là cao tốc, tôi nhìn các dãy nhà lướt qua rất nhanh ngoài cửa sổ, dần dần cảm giác trước mắt có một tầng màu xám che lại.

Buồn ngủ quá.

Tôi hơi hạ người xuống, lại lặng lẽ từ phản quang trên cửa sổ xe nhìn thấy Phó Dư Dã đang cúi đầu xem tài liệu.

Không bị say xe sao?

Còn có, sao có thể xem nhiều văn kiện như vậy được nhỉ?

Những suy nghĩ kỳ lạ này lướt qua tâm trí tôi, đầu tôi lại dán sát ở chỗ dựa đầu trên ghế. Không nghĩ thêm được gì nữa.

Qua một lúc, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Mắt vẫn nhắm, tôi lấy di động trong ra túi, sau đó mở một con, nhìn thấy trên điện thoại hiện "Cô Cao", là giáo viên mầm non của Tiểu Sư.

Tôi lập tức tỉnh táo lại, ngồi dậy, nhanh chóng nghe điện thoại.

"Alo, là ba của Tiểu Sư phải không ạ?"

"Vâng, chào cô."

"À, chuyện là, hiện tại anh có thời gian không? Tiểu Sư vừa mới có chút xô xát với bạn học cùng lớp, hiện tại vẫn trốn trong WC không chịu ra. Hy vọng anh có thể đến đây."

"Cái gì? Cãi nhau hay là đánh nhau với bạn học? Hiện tại tôi chưa về được, khoảng hơn một tiếng nữa mới được, cô có thể đưa điện thoại cho thằng bé giùm tôi không?"

"Không có gì không có gì, chỉ là bạn nhỏ mang theo một món đồ chơi, có lẽ là khá mới, sau đó hai đứa giành với nhau, thằng bé trốn trong WC khóa trái cửa."

Tôi lại nghe thấy cô Cao gọi Tiểu Sư, tôi nghe thấy cô ấy nói: "Tiểu Sư ơi, mở cửa đi con, ba gọi điện thoại cho con nè."

Sau đó cái giọng trẻ con làm nũng của Tiểu Sư vang lên: "Ba ơi, ba về chưa?"

Cô Cao trả lời: "Ba lập tức tới đón con nha, trước hết con mở cửa ra được không?"

Tiểu Sư: "Ba ơi, ba có mua quà về cho con hông?"

Tôi vội vàng nói: "Ba có mua, có mua cho con rồi nè."

Hai ngày trước đã hứa mua Transformers cho thằng bé rồi.

Cô Cao huật lại lời tôi nói.

Chỉ nghe thấy Tiểu Sư ở bên kia nói: "Con hổng cần quà nữa, ba đưa mẹ về cho con được hông?"

Mặt tôi lập tức trầm xuống. Từ trước đến nay thằng bé đều hiểu chuyện, chưa từng chủ động nhắc tới cái điều cấm kỵ này, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Trong điện thoại cô Cao vẫn đang nói gì đó, cô không hiểu tình hình lắm, cho rằng Tiểu Sư bám mẹ, chỉ là đơn thuần muốn gặp mẹ.

Tôi hơi hơi hé miệng, muốn nói thêm, đột nhiên ý thức được trong xe không phải chỉ có mình tôi.

Tôi có cứng đờ mà nhìn về phía người ngồi ở bên cạnh tôi. Tôi biết ngay lúc này không còn từ nào có thể diễ tả được mặt tôi nữa

Trong xe yên tĩnh như vậy, cuộc đối thoại vừa rồi, chắc hẳn ai cũng nghe rõ hết rồi.

Sự thật đúng là như thế. Khi mặt tôi ngượng ngùng không biết làm thế nào, chỉ nghe Phó Dư Dã bình tĩnh mà nói: "Bạn nhỏ nhà anh hình như đang gặp chuyện."

Không biết vì sao, tôi có cảm giác như đang đứng ở miệng núi lửa.

Tôi nơm nớp lo sợ mà nói địa chỉ của nhà trẻ, nói thật, tôi thà rơi tự do 100 lần còn hơn đi đối mặt với cái không khí như tràng Tu La này.

Không biết vì sao, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, tới trung tâm thành phố cũng không kẹt xe chút nào, thuận lợi mà tới nhà trẻ.

Tài xế dừng xe, tôi liền vội vàng mà: "Tới rồi, tôi tự đi vào là được rồi."

Tôi thiếu điều còn muốn nói cầu xin cậu đi mau đi, đừng có đi theo tôi làm gì.

Ai ngờ Phó Dư Dã nói: "Thầy à, anh đang sợ cái gì."

Nghe mấy lời của cậu ấy, tim tôi lập tức nhảy lên tới cổ họng.

"Không phải, tôi sốt ruột thôi, không có gì hết."

Phó Dư Dã chăm chú nhìn nụ cười cứng đờ của tôi, chẳng tốn chút thời gian nào mà để biết tôi đang giấu đầu lòi đuôi. Cậu ấy lạnh lùng nhìn tôi.

"Em chỉ muốn xem thử, người kết hôn sinh con cùng thầy là người như thế nào thôi."

......

Người như thế nào?

Giờ tôi có thể nói cho cậu ta biết, người tạo ra em bé với tôi chính là cái bản mặt của cậu ta không?

Phía trước tài xế và trợ lý Ngu đều tự xem mình như không khí.

Chỉ nghe Phó Dư Dã lại nói: "Anh yên tâm, em không làm gì cả."

Yên tâm cái con khỉ, muốn tôi yên tâm thì cậu cười cái kiểu giả mù sa mưa như vậy làm gì!

Không đáng tin cậy một chút nào cả, có khác gì cái lúc cậu ấy lừa tôi lên giường rồi nói "Em hứa là em không làm gì hết", cuối cùng thì sao, làm tôi lên bờ xuống ruộng.

Bài học xương máu này cả đời tôi cũng không quên!

Ai mà thèm tin cậu.

"Không được."

Tôi mở cửa xe đi xuống, tự mình đi vào.

Lúc chạy tới phòng học, tôi lén quay ra sau nhìn, thật may mà cậu ấy không đi theo, nhưng cùng lúc đó lại có chút mất mát đau lòng.

Mấy cái suy nghĩ kiểu này thật là không ổn.

Khi tôi đến, cô Cao cùng một giáo viên khác đang canh ở cửa.

Cô thấy tôi tới, vội vàng tránh cho tôi qua.

Tôi gõ gõ cửa. Nói: "Tiểu Sư, mở cửa cho ba."

Vốn dĩ tưởng rằng Tiểu Sư nghe được giọng của tôi sẽ thật vui vẻ mà lập tức mở cửa, không nghĩ tới thằng bé lại nói: "Ba, con muốn mẹ."

"Mẹ không tới."

Tôi nhẫn nại mà trả lời. Không biết thằng bé và bạn học cái mâu thuẫn gì mà bây giờ thằng bé cứ khăng khăng đòi "mẹ".

"Con muốn mẹ."

Tôi vặn cửa nhưng cửa không mở, cũng không biết làm sao thằng bé biết cách khoá trái cửa như thế này.

Tôi hỏi cô Cao: "Không có chìa khóa dự phòng sao?"

"Chiều nay giáo viên giữ chìa khoá đi ra ngoài mất rồi." Cô Cao giải thích.

Tôi đành phải nói vào cửa: "Bây giờ con đi ra ngoài, ba sẽ đưa con đi gặp, gặp mẹ."