Editor: Giang Hi

Beta: Giang Hi

Truyện chỉ đăng trên truyenwk.com GiaNghi280 và wordpress An Nhiên Cung, mọi trang khác đều là reup, mong mọi người tôn trọng công sức của mình, ngưng tiếp tay cho bên khác trục lợi trên công sức của mình.

___

Anh ấy ngước mắt lên nhìn máy ảnh, đôi mắt như ánh sao trong đêm đen, hờ hững quấn lấy một chút tinh nghịch.

Tôi vẫn đang suy nghĩ về những gì anh ấy nói. Lại có cảm giác như anh ta đang nhét thứ gì đó vào túi của tôi.

Tầm mắt anh nhìn qua phía sau tôi.

"Tìm thấy rồi."

Giống như một đứa trẻ tìm thấy kho báu, anh lướt qua tôi mà đi đến chỗ Hạ An.

Phó Dư Dã không ở bên canh anh, chỉ có Hạ An. Hiện tại tôi nhìn thấy cô, chỉ cảm thấy lúc đầu nhìn cô rất kiêu ngạo, nhưng thật ra cũng chẳng kiêu ngạo đến mức đó. Cô ấy tự nhiên phóng khoáng, cười đùa vui tươi, thật ra đều là để che giấu sự đau thương mà cô chẳng thể buông bỏ.

Tôi sờ vào túi, lấy ra một cái mác tinh xảo của quần áo mới.

Không khỏi bật cười, xem ra tôi thật sự có mắt không tròng.

Để kết thúc buổi triển lãm còn có buổi bán đấu giá và tiệc tối.

Bộ "Trái đắng" kia được một người ra giá cao mua lại. Người đó mang mũ lưỡi trai cùng kính râm, ăn mặc rất bình thường, nhưng dáng người lại cực kỳ quen mắt.

Tôi nhất thời không nghĩ ra đã từng gặp người đó ở đâu.

Tới buổi tối, trong đại sảnh bố trí rất xa hoa, ăn uống linh đình, người đến người đi.

Trợ lý Ngu thay đổi một chiếc váy dài màu champagne cùng áo choàng lông dê, cô hỏi tôi có muốn khiêu vũ không.

Tôi nói tôi không biết khiêu vũ.

Trợ lý Ngu nói không sao cả, cô dạy tôi.

Vì vậy, tôi đi theo cô ấy đến sảnh, phía trên là chiếc đèn chùm bằng đá quý khổng lồ, phía dưới là chiếc thảm có hoa văn màu đỏ. Hai bên là những chiếc bàn cao thấp với những chiếc khăn trải bàn tua rua, bánh ngọt kiểu Âu và đồ uống được bày biện tinh tế trên khay, còn có một ban nhạc nhỏ chơi Annapocar.

Trên tầng hai là một hành lang vuông với những chiếc bàn tròn nhỏ, trên đó mọi người đang ngồi nói chuyện.

Khúc đầu tiên kết thúc, nhóm người khiêu vũ thứ hai tiến vào.

Trợ lý Ngu cũng kéo tôi vào.

Lúc tôi còn học đại học cũng đã từng nhảy điệu Waltz, khi đó có gala chào mừng tân sinh viên, cho nên cũng có học một ít, chỉ là lâu lắm rồi, động tác cùng cách bước nhịp cũng đã không còn nhớ nữa.

Trợ lý Ngu đặt tay tôi lên lưng cô ấy, sau đó đặt tay lên vai tôi, thầm đếm số bước theo nhịp điệu của âm nhạc.

Cô ấy đi giày cao gót, thậm chí còn cao ngang tôi, nhưng lúc này đang cúi đầu, mái tóc xõa xuống bên tai, trông cô ấy dịu dàng đến nao lòng.

Cô ấy là kiểu người có ngoại hình sắc sảo, thoạt nhìn thì có vẻ là một người thông minh. Người thông minh thì luôn tạo cho người khác cảm giác khó gần, giống như cô ấy không thể hòa nhập với chúng tôi. Nhưng tôi không nghĩ cô ấy sẽ hạ thấp bản thân để hùa theo ý nghĩ của người khác.

Bởi vì cô ấy cũng không cần. Cô chỉ cần biết theo ý cấp trên, làm cấp trên vừa lòng là đủ rồi.

Tựa như, tâm tư của ai cô cũng chẳng quan tâm, chỉ cần hiểu Phó Dư Dã muốn cái gì, làm cái gì có thể làm Phó Dư Dã vừa lòng là được.

Nhưng rất hiếm khi có những khoảnh khắc như thế này, cô ấy cúi mặt rũ mi.

Cô đột nhiên ngẩng đầu, một lọn tóc xoã xuống che mặt.

Cô ấy chớp chớp mắt nhìn tôi, nhỏ giọng thì thầm vào tai nói: "Đặng Lăng, anh giúp em một chút được không?"

Cô thổi thổi lọn tóc dài đến cằm.

Tôi vươn tay vén tóc ra sau tai cô.

"Cảm ơn anh." cô nói.

"Không có gì đâu."

Chúng tôi xoay vòng, không biết sao, bỗng tôi có một dự cảm nào đó thúc đẩy tôi mau ngước nhìn lên, sau đó tôi thấy Phó Dư Dã và Lâm Lễ đang đứng ở trên tầng hai.

Tôi không thấy rõ biểu cảm của Phó Dư Dã, mà Lâm Lễ dựa vào lan can, vui sướng vẫy tay tôi như thấy người gặp họa.

Tôi chỉ cảm thấy cả người bỗng lạnh như băng.

Đại khái là tay chân tôi bỗng cứng đờ. Trợ lý Ngu hỏi tôi: "Anh sao thế?"

"Không có gì đâu."

Tôi cười khổ cùng cô nhảy một đoạn cho xong.

Trợ lý Ngu lấy hai ly nước trái cây trong khay người phục vụ mang tới.

"Có phải cơ thể anh không được khoẻ không?"

Tôi nhận nước trái cây, uống một ngụm, không biết rõ vị gì.

Đành phải đến bên cửa sổ.

Có lẽ vì muốn giảm bớt sự lo lắng trong lòng, tôi uống thêm hai ngụm nước trái cây có hơi men.

Vào lúc tôi bước ra từ sau rèm cửa, tâm trạng của tôi tốt hơn rất nhiều. Đồ ngọt thực sự làm tăng dopamine khiến con người ta cảm thấy ổn hơn.

Tôi có chút mệt mà đi đến một nơi ít người. Vừa lấy ra di động nhắn cho trợ lý Ngu nói mình sẽ về khách sạn trước.

Tôi bước đến một góc vắng vẻ, góc hẹp tình cờ là một nơi khuất mắt, đối diện có một bức tranh sơn dầu theo trường phái hậu hiện đại trên bức tường đỏ.

Nhìn lâu khiến đầu óc người khác cảm thấy choáng váng.

Tôi dứt khoét ngồi dựa vào tường, gửi tin nhắn cho trợ lý Ngu.

Nhưng cô ấy không hồi âm lại cho tôi, tôi đoán điện thoại đã để trong túi. Tôi ngồi trong góc một lúc rồi đứng dậy đi về phía trước, toàn nhà này thật giống như mê cung với các lối đi quanh co khúc khuỷu, thỉnh thoảng có những người phục vụ bưng khay đi qua đi lại.

Tôi chộp lấy một người và hỏi lối ra ở đâu.

Có lẽ là lối ra cửa sau, cửa hẹp lại hẻo lánh, vừa đi ra ngoài sẽ thấy một khung cảnh thưa thớt, tường cao, trăng thanh gió lạnh.

Ban đêm gió lớn, chỉ mặc chiếc áo vest bên ngoài có chút không chịu nổi đợt gió lạnh này.

Chúng tôi chỉ lái một chiếc xe để đến, khẳng định là giờ tôi không thể lái để về, chi bằng bây giờ bắt xe.

Tôi thu dọn đồ đạc và bước ra ngoài thì chợt nghe thấy một giọng nói ẩn hiện sau thân cây rậm rạp.

Tôi không dám nhìn thêm nữa, chỉ nhanh chân đi đi về nơi có ánh sáng.

Đi một vòng thì cũng đi được đến cửa lớn.

Chiếc đèn chùm chiếu sáng hành lang tạo thành những mảng sáng hình bầu dục.

Trở lại khách sạn, thay quần áo, tắm rửa một phen, nhìn gương mặt đỏ bừng trong gương, mới nhận ra thứ mình uống không phải nước trái cây mà là rượu trái cây.

Có lẽ là do đồ uống có cồn ảnh hưởng đến thần kinh, ở trên giường trằn trọc cũng không thể chợp mắt.

Nhưng lại cảm thấy rất đau đầu.

Tắt đèn, ánh sáng xám từ tấm rèm mở ra chiếu sáng một nửa căn phòng.

Điện thoại đột nhiên rung lên, tôi nhìn thấy tin nhắn của trợ lý Ngu: "Đặng Lăng, anh mở cửa đi."

Sau đó tôi liền nghe thấy cửa bị gõ hai tiếng.

Tôi bò dậy đi đến mở cửa, cửa mở ra, tôi thấy trợ lý Ngu đứng ở một bên vẻ mặt lo lắng, cùng với Phó Dư Dã vẻ mặt bình tĩnh.

Trong đầu tôi bỗng thoáng ý nghĩ trợ lý Ngu bị Phó Dư Dã bắt cóc, bắt cô phải gửi tin nhắn dụ tôi ra, rồi lại đổi thành hai người cùng hùa vào để dụ tôi.

Tôi không biết là cái nào, dứt khoát không thèm nghĩ nữa.

Chờ trợ lý Ngu trở về phòng, tôi che ở cửa, hỏi: "Có chuyện gì?"

Có lẽ tôi đã quên đi chuyện gì đó. Cho nên hỏi rất đúng lý hợp tình.

Phó Dư Dã khoác một áo khoác nhung, cằm bị che sau lớp lông mịn, vẻ mặt lạnh lùng như một nam tử quý tộc tự phụ.

Trái tim tôi bỗng rung động, thật sự rất muốn đưa tay sờ cái cằm kia. Nhưng lý trí của tôi lập tức đánh chết cái ý nghĩ kỳ cục nay.

"Thầy uống rượu?"

Cậu ấy có lẽ nhìn ra sự mông lung trong đôi mắt tôi.

Tôi cũng không sợ cậu, nhếch khoé miệng, hung hăng mà nói:

"Liên quan gì đến cậu."

Rượu vào gan cũng to ra.

Tôi nói xong liền nhanh chóng muốn đóng cửa, đáng tiếc là tôi đã đánh giá cao tốc độ của mình.

Phó Dư Dã chẳng những không bị tôi nhốt ngoài cửa, ngược lại còn đẩy mạnh tôi vào trong, thuận tiện cũng vào được, một chân đóng cửa, áp tôi sát tường.

Tôi nghĩ tới cảnh con bướm bị đóng làm tiêu bản.

Giờ phút này tôi không khác là bao.

Điều hoà được đặt ở cao, chỗ chúng tôi đứng vừa vặn là ngay chỗ thổi gió.

Gió thổi khiến lớp lông thú sát cổ cậu mềm mại mà đong đưa.

Phó Dư Dã một tay cởϊ áσ khoác xuống, ném ra ghế ở phía sau. Động tác của cậu ung dung thong thả, ưu nhã đến khiến người khác phải khϊếp sợ .