Khi tin tức nhà Sở Cố đã định ngày kết hôn được lan truyền, bất kể là dân thường ở Kinh thành hay danh gia vọng tộc đều có chút xì xào bàn tán trong lòng.

Thiên tai ập đến cũng không biết là thật hay giả, nhưng nếu không tìm phương pháp giải quyết triệt để vấn đề này, tình hình thiên tài lan rộng thì làm sao đây, tình cảnh ổ tỉnh Phụng Thiên bọn họ đều nghe thấy.

Sau khi quẻ tượng hôn sự được truyền ra tiếp theo đó là tin tức Hạc Quy đạo trưởng vào Kinh, đơn giản mà nói chính là sau khi bọn họ thành thân tình hình thiên tai sẽ dần chấm dứt, nếu như không thành thân vậy thiên tai vẫn có thể tiếp tục.

Lúc này mọi người liền bắt đầu nghĩ rằng thà tin là có, chớ tin là không: miễn là thành thân thì thiên tai sẽ không lan đến gần chỗ bọn họ là được.

Còn đám quan viên trong triều quan viên thì vừa bàng quan đứng ngoài chế giễu, vừa ngóng trông màn hôn sự này có tác dụng.

Sau khi công bố ngày thành thân, mọi người đều biết Cố Thành Chi sẽ ở Sở gia giữ mãn hiếu kỳ*.

*Hiếu kỳ là thời hạn giữ hiếu đối với người đã khuất.

Tính từ lúc chôn cất, thời gian để tang từ 36 ngày đến 3 năm.

Trong thời gian mặc áo hiếu, không được dự tiệc cưới, vào nhà mới của người khác.

Bây giờ những người thầm mắng đó cũng không nói gì, cứ coi như lấy vợ về bỏ ở nhà đi, cũng không phải bất hiếu, có thể khiến thiên tai không ập đến như vậy cũng được.

Về phần tổ chức làm có chút lớn...thì cũng không còn cách nào, hôn sự này là để cho ông trời xem, chỉ có thể như vậy!

Tất nhiên, ý tứ đằng sau là do Hoàng thượng cùng Hạc Quy đạo trưởng liên thủ lừa gạt nha.

Ít nhất đại đa số mọi người đều tin, còn những người không tin chỉ cần nhìn Cố đại lão gia rồi thầm tự nhũ với bản thân rằng kỳ thật ông ta cũng nghĩ như vậy.

Tuy nhiên, sau khi thông báo ngày thành thân, Sở Quân Dật lần đầu tiên bước ra khỏi cửa lớn Tế An Hầu phủ.

Từ sau khi phụ mẫu qua đời, Sở Quân Duật rất ít khi ra ngoài, phần lớn những lần y đi ra ngoài đều là có hẹn với Chúc Ninh, lần này cũng vậy.

Chúc Ninh gửi thiếp mời Sở Quân Duật đến Tụ Duyến lâu, tám phần bởi vì ngày thành thân đã được ấn định, sợ y luẩn quẩn trong lòng, muốn an ủi an ủi y đây mà.

Sở Quân Dật âm thầm lắc đầu, cuối cùng là ai an ủi ai còn không biết đâu.

Khi tới bên ngoài của nhã gian đã được đặt trước, Sở Quân Dật đưa tay gõ cửa ba cái, lại đợi hít thở hai hơi mới đẩy cửa ra.

(Yeah anh Duật gặp chồng ẻm rồi:)))

Trong phòng có một người ngồi, nhưng đó không phải là Chúc Ninh, Sở Quân Dật sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó liền lui về sau một bước, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bài tử được treo bên trên, y không có đi nhầm phòng nha, không lẽ người ở bên trong đi nhầm?!

Ngay khi Sở Quân Dật vẫn còn nghi hoặc khó hiểu, người trong phòng giống như đã đi nhầm phòng đột nhiên nói: "Sở Lục gia, vào ngồi đi."

Âm thanh người này có chút trầm, nhưng nghe cực kỳ dễ chịu, mặc dù Sở Quân Duật chưa bao giờ có dấu hiệu thanh khống (thích âm thanh, giọng nói) cũng bị này âm thanh này kích thích đến tâm thần rung động.

Bất quá Sở Quân Duật rất nhanh liền phục hồi tinh thần, trong đầu cũng hiện lên một cái tên -- Cố Thành Chi.

Tuy rằng Sở Quân Dật không biết Cố Thành Chi tại sao lại xuất hiện ở trong phòng, nhưng y cũng sẽ không vì ngại ngần mà tránh né không gặp.

Y bước vào phòng đóng cửa, đi đến trước bàn chắp tay lại, gọi một tiếng: "Cố tam gia."

Cố Thành Chi nhướng mày, nhìn Sở Quân Dật vô cùng tự nhiên ngồi xuống nhân tiện còn tự rót cho bản thân chung trà, có chút ngoài ý muốn nói: "Sở lục gia thật đúng là không khách khí."

"Khách khí?" Sở Quân Dật uống ngụm trà rồi mới nhướng mắt hỏi: "Vì sao ta phải khách khí?! Ta nhớ rõ nhã gian này là Vệ Tây Bá đã bao suốt năm, hơn nữa..." Sở Quân Duật lấy ra thiếp mời lắc lắc, tỏ vẻ bản thân mình là danh chính ngôn thuận tới uống trà, mà Cố Thành Chi mới là khách không mời mà tới.

Cố Thành Chi cũng không nói lời nào, vẫn đang đánh giá người về sau hắn sẽ phải chung sống này.

Ánh mắt ôn hòa thấu triệt, khí chất ôn nhuận rồi lại mang theo vài phần lạnh lùng, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, khuôn mặt trắng nõn lại không lộ ra một chút vẻ phong lưu.

Người này và hắn suy nghĩ bất đồng.

Thân là đích tử Hầu phủ lại bị gia nhân coi thành là tai tinh gây trở ngại con cái, phụ mẫu qua đời, thân nhân lạnh nhạt, vậy mà y không hề tự ti, không có chí tiến thủ.

Từ lúc Sở Quân Dật gõ cửa, Cố Thành Chi liền biết mình vẫn luôn đánh giá thấp y.

Trong khi Cố Thành Chi đánh giá Sở Quân Dật thì đồng thời Sở Quân Dật cũng đang đánh giá Cố Thành Chi.

Dáng người cao ngất, mày kiếm mắt sáng, chiếc mũi cao và đôi môi mỏng mím chặt, quả là một nam nhân thập phần anh tuấn.

Nhưng trong mắt của Cố Thành Chi lại giống như thanh kiếm sắc bén vừa mới uống qua máu tươi bị tra vào vỏ, ẩn sau bên trong một vài thứ làm cho y có chút không rét mà run.

Sở Quân Dật có hơi bất đắc dĩ, một phần hiểu biết về Cố Thành Chi của bản thân là do y nghe mọi người nói, "Ngươi nhìn, ngươi nhìn Cố Thành Chi đi", còn một phần khác là do Cố nhị lão gia miêu tả lại.

Phụ thân của y có quan hệ tốt với Cố nhị lão gia, những năm gần đây Cố nhị lão gia cũng rất chiếu cố Sở Quân Duật, cho nên bản thân đối Cố Thành Chi luôn rất hảo cảm, nhưng y thật không nghĩ tới hai người bọn họ sẽ gặp nhau dưới tình huống như thế này.

Nhìn thanh vũ khí hình người biết đi này, Sở Quân Dật cảm giác bản thân căng thẳng lắm luôn.

"Ta nhờ người đi nhờ cậy Vệ Tây Bá giúp đỡ gửi thiếp." Sau khi hắn thoáng đánh giá Sở Quân Dật cũng có chút hiểu biết, Cố Thành Chi giải thích nguyên nhân vì sao bản thân lại ở chỗ này.

"Cho nên Chúc Ninh liền trực tiếp bán đứng ta?!" Sở Quân Dật giật giật khóe miệng.

"Ta chỉ nhờ người nhắn với Vệ Tây Bá rằng ta muốn gặp ngươi, Vệ Tây Bá liền bảo ta tới nơi này chờ, cho nên cũng không tính là bán." Cố Thành Chi hơi nhếch khóe môi, nhìn sắc mặt Sở Quân Dật có chút rối rắm lại nói một câu, "Có lẽ Vệ Tây Bá cũng cảm thấy tốt hơn hết chúng ta nên gặp mặt một lần."

Sở Quân Dật bất đắc dĩ gật đầu, y cũng từng muốn trước ngày thành thân gặp mặt Cố Thành Chi, nhưng bây giờ là Sở Quân Duật cưới Cố Thành Chi gả, nếu như vị này nhất thời tức giận bắt lấy y đánh cho một trận vậy thì mất nhiều hơn được, cho nên y cũng không có sắp xếp gặp mặt.

"Ngươi không để ý?" Cố Thành Chi luôn luôn quan sát y, cũng không thấy Sở Quân Duật có chút cảm xúc không cam lòng hoặc oán hận gì.

Tuy nói Hạc Quy đạo trưởng tính ra quẻ tượng, nhưng hôn sự lại được định ra bởi vì có người muốn đối phó hắn, Sở Quân Dật chẳng qua là trở thành cá trong chậu chịu hoạ cùng hắn thôi, nhưng vì sao thoạt nhìn y một chút cũng không hề để ý đến?!

"Để ý cái gì?" Sở Quân Dật bị hắn hỏi mà sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng hắn nói chính là mối hôn sự này, y nghĩ một chút mới đáp: "Không phải không ngại, chính là...!Không để ý đến mà thôi."

Nhìn Cố Thành Chi không hiểu ý tứ của mình, liền nói thẳng: "Ta không muốn lấy vợ."

"Không muốn lấy vợ?!" Cố Thành Chi có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Sở Quân Dật có lá gan này, Người ở Sở gia có coi y như là không khí đi chăng nữa, nhưng nếu y mãi không thành thân, vậy thì Sở gia khẳng định sẽ không bỏ mặc, chưa nói đến những chuyện khác, chỉ cần tam phòng tuyệt hậu đây đã là chuyện lớn.

"Hẳn sẽ có biện pháp." Sở Quân Dật dừng một chút lại vội vàng nói: "Ngoại trừ chuyện này, ngươi cũng không có cách nào, ta khẳng định càng không có cách nào!" Mà ngay cả Hoàng thượng cũng không thể giải trừ hôn sự này, những người khác càng đừng nghĩ tới.

Cố Thành Chi có chút bực mình, Hoàng thượng không nhúng tay vào là do thánh chỉ "Hoàng đế không tứ hôn" kia, gần trăm năm tổ tôn tam đại Hoàng đế lời nói và việc làm đều mẫu mực, nếu như Hoàng thượng nhúng tay vào hôn sự của hắn thì văn võ bá quan sẽ chạy đi quỳ khóc với tiên đế.

"Cho nên nói, cho dù là thành thân cùng nam nhân cũng không sao cả?!" Cố Thành Chi ngữ khí có chút bén nhọn.

Sở Quân Dật cau mày nói: "Dù sao lấy chồng không phải ta!" Y mặc kệ mình có thành thân với nam nhân hay không, nhưng y thật sự không có ý định làm bao tử*!

*Bao tử ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ những người thích nhịn nhục, vô dụng, bị đánh cũng không đánh lại bị bắt nạt là đáng.

"Ta còn nghĩ ngươi không hề tức giận nữa chứ." Cố Thành Chi cũng không tức giận, chỉ là trầm ngâm nhìn y.

"..." người này bị bệnh thần kinh à?! Sở Quân Dật thật không hiểu được trong đầu Cố Thành Chi đang nghĩ cái gì, châm chọc mình chỉ để quan sát mình có phải là bao tử hay không à?! Đủ rồi đó!

"Đúng rồi, sau khi mãn hiếu kỳ ta sẽ tiếp tục thi khoa cử." Cố Thành Chi cũng chỉ muốn thử xem tính nết của y mà thôi.

Qua mấy ngày nữa Hoàng thượng sẽ phái người truyền lời, chuyện này sớm muộn gì mọi người cũng biết, vậy nói trước cho y biết cũng không sao cả, nếu phản ứng của y khiến hắn thất vọng...!Cố Thành Chi tiếp tục cầm lấy chung trà hớp một ngụm.

"Khoa cử?" Sở Quân Dật lúc đầu là lặp lại, sau đó chợt nhận ra, "Ngươi còn có thể thi khoa cử sao?!" Nếu Cố Thành Chi còn có thể thi khoa cử làm quan, vậy những người đứng phía sau sẽ bận rộn rồi đây!

"Vì sao không thể?! Vô luận là luật pháp hay lễ pháp cũng không có quy định này!" Cố Thành Chi cầm chung trà nhìn y.

"Luật pháp, lễ pháp..." Sở Quân Dật cân nhắc một chút hai từ này, sau đó liền bật cười nói: "Thật không sai, đám người kia nhất định sẽ hộc máu đi!" Y có thể là không để ý, nhưng chuyện hắn tính toán y vẫn khiến y rất không thích!

Cố Thành Chi nhìn y lại uống ngụm trà, cũng được, không phải đồ ngốc.

Lúc này Sở Quân Dật coi như đã nhìn ra, Cố Thành Chi chính là muốn xem xét y là địch hay bạn, có thể trở thành đồng đội heo hay không.

Tuy rằng quá trình này khiến cho người ta không thoải mái lắm, nhưng kết quả vẫn có thể chấp nhận được, không kéo chân là tốt.

Với tư cách là một đồng đội triển vọng ở trong đội ngũ sắp được thành lập, Sở Quân Dật quyết định cũng tặng lại một phần đáp lễ, "Ta nghe Đại bá mẫu nói, bọn họ muốn cho ngươi mặc giá y."

Sắc mặt Cố Thành Chi tối sầm, hắn có thể không để ý chuyện thành thân với Sở Quân Dật, bởi vì chuyện này sớm đã trở thành sự thật, hắn cũng chuẩn bị tâm lý rồi.

Chỉ là giá y...!Cố Thành Chi hận không thể nhai hai chữ này thành từng mảnh.

"Ngươi có thể tìm Hạc Quy đạo trưởng nói chuyện." Sở Quân Dật nhìn sắc mặt Cố Thành Chi, thận trọng đề nghị.

Hạc Quy đạo trưởng trừ bỏ đẩy bọn họ vào cái hố quẻ tượng ra, những chuyện khác xem như vẫn rất tích cực...!

Cố Thành Chi nhìn Sở Quân Dật, chậm rãi gật đầu nói: "Ý kiến hay." Hắn cũng nên đi gặp Hạc Quy đạo trưởng, đại sĩ kia đã hại hắn, bản thân vẫn còn vui vẻ.

"Ừm, nếu không còn việc gì nữa, ta đi trước!" Hiện tại sắc mặt Cố Thành Chi có chút đáng sợ, y vẫn nên rời đi thôi.

Cố Thành Chi không nói gì, chỉ nhìn y rời khỏi.

Lúc đi tới cửa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài ồn ào, trong đó đặc biệt nghe rõ ràng âm thanh của một nam nhân, "Lão tử xem coi ai dám cướp người mà ta thích!" Ngoài ra còn có âm thanh của một đám tiểu đệ làm nền.

"Được Thế tử nhà ta coi trọng là phúc khí của ngươi!"

"Tiểu tử ngươi cũng không tự mình soi gương nhìn xem, ngươi so được với Thế tử nhà chúng ta!"

"Có thể vào Giản Thân Vương phủ chúng ta đó là ân đức do ngươi tu tám đời, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu!"

"..." Sở Quân Dật quyết đoán thu hồi tay chuẩn bị đẩy cửa lại, y xoay người cực kỳ thành khẩn hỏi: "Ta có thể ở lại đây một lúc nữa không?".