Giấc ngủ Hòa An không tốt, vô cùng không tốt, nửa đêm thường xuyên bị bóng đè, thỉnh thoảng còn mồ hôi nhễ nhại gọi mẹ.

Lúc mới vừa quen anh, anh hoàn toàn không ngừng lại được, một mình làm chuyện của nhiều người còn làm không xong, những lần quá quá mệt sẽ ngồi trong đại sảnh không đèn ngây ngốc. Lúc đó trong lòng cô từng suy đoán tại sao anh lại khiến cho bản thân mệt đến vậy, mới có thể an tâm nghỉ ngơi.

Hòa An nói, anh từng rất cực đoan.

Victor lo lắng nhất, chính là việc Hòa An sẽ đâm thuyền vào thuyền hải tặc cùng chúng đồng vu quy tận.

Anh cũng không yêu quý tính mạng của mình, đêm trước cuồng phong một mình chạy đi sửa ngọn hải đăng, phần lớn thời gian mệt mỏi mắt hiện tơ máu, biết virus trong đại sảnh sẽ làm mất mạng, nhưng anh vẫn vọt vào ngay lập tức mà không chớp mắt.

Anh quan tâm đến mạng của mọi người, mạng cá mập, mạng rừng ngập mặn, thế nhưng mạng của mình, tùy thời đều có thể phụng hiến ra ngoài.

Anh đặt bản thân ở một vị trí rất thấp rất rất thấp, thấp như một người máy không có nhu cầu, trên hải đảo này anh tận tâm tận lực quan tâm đến mọi người, vì những đứa bé mà mở lớp dạy tiếng Anh, dù cho bọn chúng chả cảm kích anh chút nào.

Anh…

Vẫn luôn cho rằng mình không nên tồn tại, không nên hạnh phúc, không nên được hưởng thụ cuộc sống.

Bối Chỉ Ý siết chặt ly nước trong tay, nước ấp xuyên qua thủy tinh truyền đến lòng bàn tay cô tạm khống chế được hốc mắt chua xót.

Bled vừa rồi còn có chuyện chưa nói xong, anh ta nói ông Daisy quyên tiền, là nhằm vào thanh danh của Hòa An.

Nhiều năm như thế trôi qua, anh dùng tính mạng và nổi tuyệt vọng mới tạo nên thanh danh ấy, ngay từ đầu anh muốn dùng cách thức như thế này, để giúp ba anh chuộc tội.

Anh trách ba mình, vậy nên trong khoảnh khắc quay về nhà nhìn thấy những cảnh tượng kia, trong lòng anh đã có biết bao nhiêu là khổ đau đây.

Một mình anh tha hương làm tình nguyện viên địa cầu, có lẽ là như Bled nói, không suy nghĩ quá nhiều, chỉ đơn thuần muốn dùng khả năng của mình nhận lỗi, kết quả sao đây, sau khi quay về một nhà trời đất cách biệt.

Anh rất truyền thống, truyền thống như cô gái Trung Quốc bảo thủ giống Bối Chỉ Ý, vậy nên khi ở bên anh không có quá nhiều khác biệt văn hóa.

Anh thích gia đình, mỗi một lần cô nói về chuyện gia đình mình, anh luôn kiên nhẫn và dịu dàng lắng nghe.

Cô nói ba mẹ nhất định sẽ phản đối họ, anh nói với cô rằng trên thế giới này không có ba mẹ nào thắng được con cái cả.

Lúc anh nói những lời này, cô còn chưa ý thức được, hiểu được, rằng với anh thì nó đau đến nhường nào đây.

Cô nức nở thành tiếng, ly nước trong tay theo tiếng run của cô mà hiện lên từng gợn sóng nhỏ.

Cô còn vì lo lắng cho Hòa An sẽ để tâm đến những chuyện vụ vặt mà khuyên Hòa An, phân tích chuyện ông Daisy cho anh nghe, khuyên anh nên tiếp thu kết quả, vì bảo vệ môi trường quá khó, bọn họ càng nên coi trọng kết quả hơn.

Ở khoảnh khắc Hòa An thất vọng cực cùng, không nghĩ đến nguyên nhân vì sao anh mệt như vậy, cứng rắn phân tích với anh những tin tức sót lại.

Cô cho rằng mình đang giúp anh.

Nhưng mà lại không biết một khắc ấy, thế giới đó đã từng vứt bỏ anh.

Trưởng bối mà anh từng tôn trọng cũng giống như vậy, cuối cùng vì tiết lộ ô nhiễm của nhà máy hóa chất, lợi dụng thanh danh mà anh dùng máu cùng nước mắt đổi lấy, mãi cho đến cuối cùng, anh vẫn không nói một câu không tốt nào với ông Daisy, chỉ là vô cùng ấm ức vô cùng ũ rũ nỉ non một câu, rằng ông ấy là người đã nhìn anh lớn lên.

Lúc đấy cô không hiểu, giờ thì hiểu rồi, đau đến nổi không cách nào hô hấp được.

Cô còn như vậy, thì Hòa An, đã phải khổ sở biết bao nhiêu.

Đến cùng thì anh đã đau đến nhường nào, mới có thể tố khổ với cô rằng mình ăn không ngon, ngửi thấy mùi ghê tởm trong phòng.

Tiếng nức nở dần biến thành tiếng khóc thất thanh, lớn đến chừng này rồi, lần đầu tiên một mình cô ngồi trong phòng họp công ty khóc, cách một lớp cửa thủy tinh, cúi đầu khóc đến chừng tay chân lạnh lẽo.

***

Vào lúc Bối Chỉ Ý cúi đầu khóc nức nở đến độ không thông thì Bled tiến vào, trong tay cầm điện thoại của cô.

“Điện thoại em reo lâu lắm rồi.” Anh ta đưa di động còn đang rung cho cô, đóng cửa phòng họp lại rồi đè thấp giọng, “Điện thoại nhà em.”

Bối Chỉ Ý nhận lấy, thất thố và túng quẫn vừa nói cảm ơn vừa nói xin lỗi.

“Lúc An mất tích anh đã tìm cậu ấy nửa năm trời.” Bled vỗ vỗ bả vai cô, “Anh hiểu cảm giác của em, phát tiết ra rồi sẽ tốt hơn nhiều.”

“Cảm ơn.” Bối Chỉ Ý lại nói cảm ơn lần nữa, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Bled nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, giúp cô đóng lại cánh cửa phòng họp.

Bối Chỉ Ý lại nức nở một tiếng.

Công ty mà Hòa An giới thiệu cho cô, là suy xét tính cách của cô, suy xét đến việc Bled có thể dạy cô có thể giúp cô rất nhiều, thậm chí…còn suy xét qua, nếu như có một ngày anh không thể nào không thông qua người khác nói mọi chuyện về anh cho cô nghe, thì bên cạnh cô vẫn không đến mức không có một ai.

Anh trước sau suy tính đến mọi khả năng có thể xảy ra, chỉ riêng mỗi mình anh là anh chưa từng nghĩ đến, nếu như anh bắt buộc phải thông qua người khác kể những chuyện này, như vậy lúc ấy bên cạnh anh, chắc chăn cũng sẽ không có một ai.

Mình anh lẻ loi mình anh về nhà, mình anh vạch trần ra vết sẹo mà chính anh còn không dám đề cập đến.

Bối Chỉ Ý nhìn chằm chằm điện thoại trong tay mình, ba mẹ cô gọi đến tận bốn cuộc gọi nhỡ, vẫn không ngừng reo lên.

Ba mẹ cô, sớm đã biết chuyện của cô và Hòa An, chờ khi cô rời khỏi Thái Lan mới tìm đơn độc mình Hòa An.

Đây là cách mà nhà cô xử lý tình huống, là cách mà cô rất quen thuộc.

Cô nuốt xuống những tiếng nức nở, đôi mắt sưng đỏ, đến khi điện thoại vang lên lần nửa mới nhấn nghe điện.

Trong điện thoại giọng mũi của cô nghe quá nặng, vừa ‘alo’ một tiếng đầu bên kia bỗng an tĩnh hản.

“Bây giờ con đang ở đâu?” Giọng của Vũ Hoài Bình, hỏi có chút gấp.

“Công ty.” Đối với việc ba mẹ hỏi, cô đều theo thói quen hỏi gì đáp nấy.

Vũ Hoài Bình dường như thở nhẹ ra.

“Cuối tuần sau có rảnh không.” Bà không hỏi lý do vì sao giọng nói của con gái nghe cứ như vừa khóc thế kia, giọng điệu trước sau như một.

“Con…” đôi mắt Bối Chỉ Ý chua xót nhắm lại, “Cuối tuần sau chắc là con không có thời gian.”

Tay cô lén lút nắm thành quyền.

Cô có thể đoán ra được câu tiếp theo mà mẹ cô sẽ nói là gì, khẩn cầu mẹ cô đừng nói thành lời, vào lúc này đừng nên nói ra.

Nhưng Vũ Hoài Bình nào có mềm lòng bao giờ.

“Cháu trai nhà dì Chu chắc con cũng biết rồi, đang làm ở Ma Đô.”

Bà hoàn toàn ngó lơ Bối Chỉ Ý mà nói, “Ngân hàng, tuy rằng bây giờ chỉ làm nhân viên quầy tư vấn, nhưng ô dù nhà họ đều ở đó, chờ thời đến hẵng cũng sẽ lên làm văn phòng.”

“Mấy năm nay làm ngân hàng tuy không nhiều tiền và danh lợi không bằng mấy năm trước, nhưng tóm lại vẫn ổn định, ba mươi mấy tuổi mua được chiếc xe hơn mười vạn là thường tình, nhà thì họ nói có coi trọng căn trong khu Gia Định, tuy rằng có hơi xa nhưng căn nhà đó bọn họ bỏ ra một phần, chúng ta bỏ ra một phần, trang trí và thanh toán sẽ không thành vấn đề.”

“Cuối tuần nếu con nói là tăng ca, thì cũng phải có thời gian ăn chiều chứ, vậy thì chọn buổi chiều đi, chỗ cậu ấy qua công ty con làm việc cũng không xa lắm, bắt xe qua đi, mẹ trả tiền cho con.” Vũ Hoài Bình tạm ngừng một lát, ngữ điệu chậm hơn, “Tiểu Ý à, tìm chồng vẫn nên tìm hiểu ngọn nguồn con à.”

“Dì Chu và mẹ là đồng nghiệp nhiều năm, ngày thường tuy có cãi nhau, vì vài chuyện mà không quá bằng mặt, nhưng chuyện nhà họ, chúng ta dều biết rõ hết mà có đúng không?”

“Con đến Ma Đô cũng sẽ có chuyện này nọ, chỗ Tiểu Chu làm việc cũng gần con, sau này kết hôn về nhà mẹ đẻ chỉ có nửa giờ, con trai nhà họ cũng là ba mẹ nhìn mà lớn lên, là người kiên định trong cuộc sống, có thể là không được lãng mạn lắm, nhưng loại chuyện lãng mạn ấy à, đâu thể nấu cơm ăn đâu đúng không?”

Bối Chỉ Ý không nói lời nào, cô nhìn chằm chằm cạnh cửa, màu sọc trắng của cạnh cửa khiến cô có chút hoa mắt.

“Tóm lại, con bỏ chút thời gian rảnh ra, khi còn nhỏ hai đứa cũng từng chơi với nhau rồi, lúc ăn nhớ AA, đừng chọn đồ ăn quá nặng vị.”

“Mẹ và ba con ở đây có chút chuyện, qua tuần nữa sẽ đến Ma Đô một chuyến, trong nhà làm cho con khá nhiều đồ, căn phòng thuê kia của con cũng nên thay đổi đi, mẹ và ba có chút tiền tiết kiệm, đến lúc đó sẽ tìm cho con một căn phòng có cửa sổ, như vậy sau này nhà Tiểu Chu thấy cũng sẽ không cảm thấy điều kiện của con quá kém.”

“Tâm tình phóng khoáng sẽ tốt hơn là đóng kín mình.” Vũ Hoài Bình đè thấp giọng, “Đi làm mà khóc thành thế này, con không biết xấu hổ à, càng sống càng không giống cái gì.”

Bối Chỉ Ý nhắm mắt.

“Mẹ à.”

Giọng cô khàn lắm, tiếng khóc lại rất nặng, nhưng vào lúc này cô không muốn che giấu nữa, “Mọi người không thể như thế này được.”

Cô lại nhịn không được rơi nước mắt.

“Mấy người không thể vờ như không có chuyện gì như thế được.” Nếu như đã biết tất cả mọi chuyện rồi, vậy thì tại sao lại còn nhất định bắt cô đi xem mắt, nếu đã biết, tại sao lại muốn vờ như không có chuyện gì xảy ra như thế.

Cô năm nay hai mươi bảy rồi, không phải là bảy tuổi.

Dù bọn họ không biết giữa cô và Hòa An tình sâu bao nhiêu, thì cũng không nên cứ thế gạt bỏ tình cảm của cô được.

Vờ như không biết, so với từ chối còn khiến cho lòng người khó chịu nổi hơn.

“Bởi vì chúng ta muốn chừa cho con mặt mũi.” Giọng Vũ Hoài Bình hoàn toàn lạnh tanh.

Ba không ngờ con gái mình sẽ có dũng khí nhắc đến chuyện này, trước kia không phải là họ chưa từng làm, tính cách của Bối Chỉ Ý sẽ không có kết bạn kết bè, nhưng mà bà cũng có đắn đo, bạn xấu kết rất dễ, vậy nên bọn họ luôn dùng cách thức này để khuyên nhủ những đứa trẻ không vâng không chịu phục.

Bối Chỉ Ý vẫn biết và cũng chưa từng phản đối, càng không có chuyện làm rõ vấn đề như hôm nay, đã vậy nom còn tủi thân lắm.

“Chúng ta liên hệ với nó, ba con thậm chí còn cho nó cơ hội gặp mặt.” Nếu đã nhắc đến, Vũ Hoài Bình cứ thế trực tiếp nói thẳng, “Nhưng biểu hiện ủa nó là gì đây? Để cho con biết chúng ta gọi điện thoại cho nó, thất ước thất tín!”

“Sau khi con tốt nghiệp đại học, chúng ta không hề phản đối các con yêu nhau, mẹ vẫn nói phụ nữ trước ba mươi nhất định phải kết hôn sinh con, nếu không sau này con sẽ không có sức lực mà vừa chăm con vừa làm việc.”

“Nhưng mục đích yêu đương là để kết hôn, không phải là nhất thời rung động, hai bên các con đều cần phải có trách nhiệm.”

“Con cảm thấy hành động bây giờ của mình là có trách nhiệm ư?”

“Chúng ta biết nó có chuyện phai làm.” Lúc Vũ Hoài Bình dạy dỗ Bối Chỉ Ý, trước nay Bối Chỉ Ý đều nghe mà không nói, bà luôn có rất nhiều lý lẻ, có thể phá hỏng tất cả các con đường, “Mẹ cũng biết, chuyện nó làm so với chúng ta thì quan trọng hơn rất nhiều, trong điện thoại nó cũng đã giải thích rất rõ ràng rồi, cũng thành khẩn nói lời xin lỗi.”

“Nhưng mà Tiểu Ý à….” Vũ Hoài Bình thở dài, “Tình và lý, đều phải tách ra.”

“Chúng ta gọi cho nó hai cuộc, mẹ thừa nhận ấn tượng của chúng ta với nó thật không tồi, tuổi không lớn như lễ nghĩa chu toàn, quen biết làm bạn bè quả thật không tồi chút nào, nhưng mà Tiểu Ý à, con không thể yêu đương cùng nó được.”

“Con không thể cùng với một người vinh viễn đều có chuyện cần làm, yêu đương cùng một người đàn ông mà con luôn bị xếp ở vị trí thứ hai được.”

“Sinh kế đến cùng đều là cơm củi mắm muối, tình yêu có đẹp đến đâu cũng sẽ bị mài mòn, chúng ta trước không đề cập đến chuyện cậu ta là người nước ngoài, sau này con có thể tiếp thu được cuộc đời con, vĩnh viễn sẽ đứng hạng hai, nhu cầu của mình luôn bị đặt dưới đại nghĩa không?”

“Ba con và mẹ, tôn trọng cậu ta.”

“Nhưng mà, cậu ta không thể trở thành con rể của chúng ta.”

Tác giả có lời muốn nói:

Năm 2010 đến 2013, Chicago xuất hiện nhiều vụ án súng nhất thế giới, việc sử dụng súng bất hợp pháp tràn ra, đây cũng là lý do mà tôi lựa chọn Chicago làm quên hương của Hòa An.

Án diệt môn cũng là lấy tài liệu có sẵn, thật sự không có âm mưu gì, chỉ là nhóm vô gia cư thâm nhập.