Chân Minh Châu cười nói: “Chị ăn nhiều một chút, nếu ăn không hết thì mang đi.”Sau đó cô trịnh trọng dặn dò Lý Quế Hoa: “Nếu không tìm được đường về nhà thì phải nhớ quay lại đây.

Nơi này được gọi là nhà trọ Xuân Sơn”Nếu thật sự Lý Quế Hoa không thể xuyên trở về thì cô cũng không thể để chị ấy đi lạc, coi như cho chị ấy một chỗ đặt chân.

Nếu chị ấy là người bị mất trí nhớ hoặc là kẻ lừa đảo thì cô cũng chỉ đành chấp nhận.Nếu đủ khả năng, Chân Minh Châu hy vọng cô có thể giúp đỡ người khác.“Tôi lấy trà thay rượu chúc chị lên đường thuận lợi sớm trở về nhà.”Lý Quế Hoa nhanh chóng gật đầu, lớn tiếng nói: “Được!”Thời tiết mùa thu vào buổi sáng khá ấm áp, ánh nắng trưa chiếu lên người Chân Minh Châu, nhưng lúc này cô lại cảm thấy lạnh kéo cả người.Bất kỳ ai nếu mở cửa ra nhìn thấy xung quanh là rừng núi sâu thăm thẳm điều sẽ cảm thấy kinh hãi.

Cô ngơ ngác đứng ở cửa nhìn Lý Quế Hoa mang theo lương thực rời đi.

Nàng ấy đi chưa được bao xa bèn quay lại cuối đầu thật sâu với Chân Minh Châu, sau đó dứt khoát đi về phía trong núi.Chân Minh Châu cảm thấy cả người lạnh lẽo như ngâm mình trong hố băng.

Sau khi phản ứng lại cô liền vội vàng đóng cửa lại, dựa người trên cửa thở dốc.

Chết tiệt cô thật sự xuyên qua rồi sao?Ông trời thật là muốn mạng của cô mà.Sau khi thở dốc cô nghiến răng nghiến lợi dậm chân rồi quyết tâm mở cửa một lần nữa.

Chân Minh Châu cô là người hễ càng sợ hãi thì phải càng làm rõ mọi việc.Hả? Sao lại thế này? Chân Minh Châu dụi dụimắt, bên ngoài lại là khung cảnh quen thuộc quanh nhà cô oét Lý Sơn.Chân Minh Châu nhanh chóng đóng mạnh cửa lại sau đó lại mở ra, làm như vậy vài lần khung cảnh bên ngoài cửa vẫn không có gì thay đổi.

Cô liền lấy điện thoại ra thì thấy tín hiệu internet đã được khôi phục.

Cô liền tự nhéo một cái thật mạnh, cảm giác đau khiến cô thở dài một hơi.Chân Minh Châu không nghĩ rằng bản thân mắc chứng cuồng loạn.

Chắc chắn Lý Quế Hoa đã từng xuất hiện ở nhà cô.

Cho nên đây là giả thiết thứ ba mà cô đã nghĩ đến..