Edit: Ling_, OhHarry

***

Tháng ba, bộ phim 《Trăm năm nhà họ Thiện》 sẽ được khởi quay tại phim trường Tương Lan. Tuy kinh phí sản xuất thấp, nhưng vì yêu cầu của Vương Sâm rất cao nên trang phục và đạo cụ đều được chọn lựa kĩ lưỡng trong chừng mực chi phí cho phép, chỉ riêng tạo hình của nữ chính Hoàng Khiết Khiết cũng phải có đến ít nhất mười mấy bộ.

Triệu Tình Nhã, nữ diễn viên vào vai Hoàng Khiết Khiết chính là người tình của Dung Thân. Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần ở độ tuổi đôi mươi với tướng miệng hình trái ấu và đôi mắt trong veo tựa nước mùa thu.

Không ngờ, kỹ năng diễn xuất của cô ấy khá tốt, ít nhất là thừa sức đóng cặp cùng tôi. Bảo cô ấy khóc thì cô ấy khóc, mà kêu cô ấy cười thì cô ấy cười, Triệu Tình Nhã hoàn toàn có thể điều chỉnh cảm xúc một cách tự do, thậm chí còn không cần thời gian chuẩn bị. Còn trẻ mà đã tài năng như vậy rồi thì thật đúng là hiếm có, ngay đến Vương Sâm cũng phải tấm tắc ngợi khen.

Dung Thân đầu tư chút tiền vào web drama cho tình nhân quay chơi một lúc, nào ngờ cô nàng này đã là tay sành từ lâu. Thay vì bảo cô ấy tới chơi, chẳng thà nói rằng cô ấy hùa vào chơi cùng chúng tôi.

Khoảng cách giữa thiên tài và người thường là cả một khoảng trời xa xăm. Tôi tưởng thiên tài trên thế gian này hiếm lắm, gặp được Tịch Tông Hạc đã coi như số mình quá đỗi may mắn rồi, nào ngờ bây giờ lại gặp thêm một người khác.

Chẳng những thành thạo ở mảng diễn xuất, Triệu Tình Nhã còn là một tay sừng trong lĩnh vực tán phễu.

“Đường Đường ơi, anh biết Sở Yêu không?” Tính cô ấy vốn trẻ con, mồm mép lại dẻo quẹo nên đã đặt nickname cho hầu hết mọi người trong đoàn phim. Người ta cho gọi thì gọi, mà kể cả không gọi thì cô ấy vẫn khăng khăng gọi.

Cảnh quay của chúng tôi vừa kết thúc, vốn định cất kịch bản và đứng dậy rời đi luôn, nhưng nghe xong câu hỏi của cô ấy, tôi cảm thấy khá ngạc nhiên nên lại ngồi về vị trí cũ. Tôi đã không còn nghe thấy cái tên Sở Yêu trong suốt một khoảng thời gian, nếu không phải vì cách đặt tên đặc biệt thì có lẽ tôi đã chẳng thể nhớ ra.

“Không hẳn là thân, chỉ gặp nhau sơ qua thôi, biết ngoại hình thế nào. Hồi trước cô ấy đóng vai cung nữ trong bộ phim mới của đạo diễn Mã, vấp chân suýt bị ngã nhưng anh đỡ được. Sau đó cô ấy qua cảm ơn anh rồi thành biết nhau.”

Tôi vừa nói dứt câu thì vẻ mặt của Triệu Tình Nhã đã trở nên lạ kì vô cùng, cô ấy trưng ra cái điệu muốn cười nhưng phải nhịn xuống, lộ vẻ tinh ranh vì đã nhìn thấu tất cả.

“Cô ả gạ anh đó, ngã cái gì mà ngã, bài này em dùng lâu rồi.” Cô nàng cười hì hì, nói thẳng toẹt: “Nghe anh nói vậy thì cô ả đúng là nhiễu sự thật đấy.”

Hồi trước Văn Văn cũng nói vậy, xem ra chỉ có phụ nữ mới hiểu phụ nữ nhất thôi.

“Cô ấy sao à?”

Triều Tình Nhã ngó dọc ngóc nghiêng xem xung quanh có ai không rồi mới ghé sát vào tai tôi, thì thầm kể: “Cô ả ăn nằm với Giang Mộ, giờ có chửa luôn rồi. Cô Dung biết tin thì điên tiết, nằm nhà nghỉ ngơi có mấy ngày mà gầy rộc hẳn đi. Lão Dung thương con gái bé bỏng của ổng nên tâm trạng cũng xấu theo, còn chẳng liên lạc với em nữa.”

Chuyện này thật sự quá sốc, nó hoàn toàn có thể khiến cả Weibo nổ tung và chễm chệ ngồi trên top đầu của bảng hot search suốt một tuần liền.

Giang Mộ vẫn chứng nào tật ấy, Dung Như Ngọc tự hào mình dung mạo mỹ miều, cho rằng bản thân có thể nắm chắc Giang Mộ trong lòng bàn tay, nhưng cặn bã vẫn hoàn cặn bã. Thằng cha đâu biết thật lòng thật dạ là gì, cũng nào chịu dừng chân giữa chốn rừng hoa bạt ngàn chỉ vì một đóa phù dung rực rỡ hơn đôi chút.

“Vậy giờ tính sao? Chẳng phải họ đã đính hôn rồi ư?”

“Sở Yêu không chịu bỏ con, xem ra lần này cô Dung chết tâm rồi, sắp cắt đứt quan hệ với Giang Mộ tới nơi. Nhưng mà thằng cha Giang Mộ quen thói phỉnh nịnh, em đoán mọi chuyện rồi sẽ được hòa giải trong âm thầm thôi, sau đó họ sẽ thông báo với công chúng rằng vì tính cách không hợp nhau nên mới quyết định ly hôn.” Triệu Tình Nhã dự đoán cả đường đi nước bước của sự việc, liến thoắng như thể sắp cho ra lò cuốn sách mang tựa đề 《Bậc thầy chia tay》, “Giang Mộ sẽ trấn an Sở Yêu trước, đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta, ký hợp đồng với điều khoản rằng nếu cô ta bỏ con thì sẽ có danh phận vợ hợp pháp. Nếu em là Sở Yêu thì em sẽ làm loạn cho đến khi nào có mọi thứ trong tay mới thôi.”

Nếu tôi là Dung Như Ngọc, tôi sẽ đánh bỏ mẹ thằng đầu chó Giang Mộ để anh ta không còn cơ hội gieo rắc tai họa cho cuộc đời nữa.

Có vẻ Triệu Tình Nhã rất tin tưởng tôi, cô ấy thường xuyên kể cho tôi nghe về chuyện xảy ra giữa Giang Mộ và Dung Như Ngọc. Sau cú sốc lần này, sức khỏe tinh thần của Dung Như Ngọc bị tổn thương nghiêm trọng, lúc chụp bìa tạp chí còn lăn ra ngất xỉu, phải đưa đi bệnh viện cấp cứu. Dung Thân chỉ có độc một cô con gái, cục vàng cục bạc của ông ta bị Giang Mộ coi rẻ như thế thì sao ông ta để yên cho được, bấp chấp mong muốn của con mình, ông ta lập tức hạ lệnh phong sát để Giang Mộ không thể sống được trong giới giải trí nữa.

Suýt chút nữa tôi đã vỗ tay ăn mừng khi nghe thấy tin tức này. Đúng là hả lòng hả dạ, coi như Dung Thân “hành hiệp trượng nghĩa”, trừ hại cho dân. Nếu được, tôi mong ông ta xử lý nốt cả Cố Nguyên Lễ.

Trước năm mười lăm tuổi, Thiện Ngọc Thư vẫn là cậu ấm của nhà họ Thiện, sau năm mười lăm tuổi, ông Thiện bị bắt với tội danh Hán gian, mất đi trụ cột gia đình, cả nhà phải chuyển ra khỏi biệt thự, rời xa tháng ngày có người hầu kẻ hạ.

Cùng lúc đó, Hoàng Khiết Khiết vừa đi du học về, đối mặt với cảnh nhà tan cửa nát, ông nội ốm yếu già nua, cô chỉ biết bối rối, ngỡ ngàng. Cô tìm đến nhà chú ruột xin giúp đỡ, ban đêm, khi trở về nhà, cô vô tình bị một đám lưu manh theo dõi, và không may bị ngã xuống sông trong lúc tẩu thoát. May mắn thay, Thiện Ngọc Thư nghe thấy tiếng kêu cứu nên đã nhảy xuống sông và cứu được cô.

Hai người xa nhau đằng đẵng mấy năm, đến khi trùng phùng thì đã cảnh còn người mất, sau khi nhận ra nhau, cả hai chỉ biết bùi ngùi, sầu dưng chồng chất.

Mặc dù tôi và Triệu Tình Nhã không cần nhảy thật từ trên cầu xuống, nhưng cả vẫn phải xuống nước để quay.

Đầu xuân, nước sông hẵng còn rất lạnh, trong lần quay đầu tiên, tôi rét cứng người, chân tay bủn rủn đến độ quên sạch lời thoại. Sang lần quay thứ hai, Triệu Tình Nhã đang bơi cạnh tôi bỗng chìm nghỉm xuống lòng sông vì chân bị chuột rút, cả trường quay dáo dác tìm kiếm trong lo sợ, phải mất một lúc lâu sau mới thấy cô ấy trồi lên.

“Không sao không sao, tiếp tục đi ạ!” Cô lau mặt rồi ra hiệu với mọi người, tóc tai, quần áo ướt nhèm nhẹp.

Tôi dìu cô ấy lên bờ, nhìn cô run lẩy bẩy vì lạnh, hỏi: “Em có ổn thật không đấy?”

Triệu Tình Nhã cười đáp lại tôi: “Em không sao thật mà, nhất định take sau phải qua đấy nhé, không thì có uống nước gừng đi chăng nữa chúng mình cũng ốm cả loạt thôi.”

Lên đến bờ, Văn Văn khoác ngay lên người tôi một chiếc áo khoác dày cộp kiểu quân đội, rồi dúi vào tay tôi cốc nước gừng đậm đặc để giúp xua tan cái lạnh. Không biết lượng tinh dầu trong cốc là bao nhiêu mà vị cay nóng của gừng đã sộc thẳng từ cổ họng xuống đến dạ dày, giúp cơ thể ấm lên một cách nhanh chóng.

“Các diễn viên vào vị trí!”

Nghe thấy hiệu lệnh của đạo diễn, tôi đưa cốc nước cho Văn Văn rồi cởi áo ra, sau đó xuống nước cùng Triệu Tình Nhã thêm lần nữa.

Cuối cùng, chúng tôi cũng hoàn tất được phân cảnh sau lượt quay thứ ba, chẳng qua mặt hai đứa đã trắng bệch hết cả, môi cũng thâm tím lại. Triệu Tình Nhã nói đây là dấu hiệu của cảm lạnh, dặn tôi bao giờ về phải lấy ngay ba củ gừng già để giải cảm, nếu không bệnh sẽ kéo dài liên miên.

Tôi cứ tưởng cô ấy đùa mình nên lúc về chỉ tắm qua nước nóng rồi lên giường ngay. Không ngờ đến khi ngủ dậy, tôi bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt và khó chịu trong người.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Trong khoảng thời gian trống của《Trăm năm nhà họ Thiện》, tôi phải tranh thủ bay đến hải đảo để ghi hình cho《Trang trại ngôi sao》, lịch trình đã được sắp xếp đâu ra đấy, để nhỡ việc một cái là kế hoạch bị đảo lộn ngay, miễn là tôi không bệnh đến liệt giường thì nhất định phải kiên trì quay cho xong tập.

Tôi uống thuốc rồi ngủ một giấc trên máy bay, cứ nghĩ mọi chuyện sẽ tốt hơn, nào ngờ lúc đến khách sạn, vừa bước vào trong thang máy, tôi đã giật thót tim khi thấy hình ảnh phản chiếu gương mặt mình trong gương.

“Lát em xuống nhà bếp xin cho anh quả trứng sống, anh đặt lên mặt xem có chín được không.”

Tôi vạch cổ áo ra xem thì thấy toàn thân đã đỏ bừng.

“Anh Cố anh đừng vén áo như thế, phải mặc kín vào chứ, nhỡ bệnh tình nghiêm trọng hơn thì làm sao đây!” Văn Văn vội vàng túm áo tôi lại, kéo khóa kín lên tận cằm.

Cửa thang máy từ từ khép lại, ngay lúc sắp đóng kín thì bị người ta ấn mở ra. Hai người vừa bước vào là Tịch Tông Hạc và Phương Hiểu Mẫn.

Bốn người chúng tôi nhìn nhau chằm chằm, mãi một chốc lâu sau, Văn Văn mới chủ động chào hỏi Phương Hiểu Mẫn để xua tan bầu không khí trầm lặng.

“Cậu Tịch ở phòng số mấy thế ạ?” Cô nhóc còn nghiêng người liếc qua tấm thẻ phòng nằm trong tay Phương Hiểu Mẫn: “Ôi, trùng hợp quá, ngay cạnh phòng anh Cố luôn.”

Tôi lẳng lặng dựa đầu vào gương, không nhìn Tịch Tông Hạc.

Văn Văn vẫn đứng bên đó nói: “Cậu Tịch, anh Cố bị ốm rồi, mặt anh ấy đỏ rực lên như vậy là do sốt đấy. Anh ở phòng bên cạnh, nếu được thì thi thoảng qua chăm nom anh Cố với ạ.”

Chắc con bé lại nghe Tang Thanh nói vớ va vớ vẩn rồi, nghĩ tôi và Tịch Tông Hạc vẫn còn cơ hội quay lại với nhau nên mới nghĩ ra cách tác hợp vụng về như thế.

Nhờ Tịch Tông Hạc chăm sóc tôi ư? Anh ấy còn chẳng bằng một nửa Cố Nghê.

“Không cần đâu.” Tôi thẳng thừng từ chối: “Anh chăm sóc mình được mà, đừng quấy rầy cậu Tịch nữa.”

Thang máy vừa mở cửa một cái là tôi bước ra ngoài luôn, Văn Văn theo ngay sau, con bé cứ rủ rỉ vào tai tôi như một con vẹt biết nói.

“Sao anh lại nói thế? Anh không biết sắc mặt hồi nãy của cậu Tịch tệ như nào đâu, chắc chắn là anh ấy tức giận rồi.”

Tôi giễu cợt: “Tức thì cứ tức đi, anh cũng đang tức lắm đây.”

Cái kiểu xấu tính đó của anh là hậu quả của việc được nuông chiều quá mức.

Sau khi tìm thấy phòng của mình, tôi nhanh chóng quẹt thẻ vào cửa, Văn Văn kéo va li đằng sau, con bé thốt lên với giọng kinh ngạc: “Nhưng anh đã giận cậu Tịch bao giờ đâu.”

Giận, nhưng toàn phải nén vào lòng chứ có dám thể hiện ra mặt đâu, tôi sợ làm mất lòng “sếp” mình lắm. Con người ai mà chẳng có lúc tức giận? Con giun xéo lắm cũng quằn.

Tôi đỡ trán, ngã trên giường: “Đấy là chuyện quá khứ, giờ anh còn đang bệnh đây này, em tha anh đi, đừng nhắc đến Tịch Tông Hạc với nữa.”

Quả nhiên, Văn Văn không còn đề cập về chuyện của Tịch Tông Hạc, con bé thu xếp hành lý gọn gàng cho tôi, đun thêm ấm nước nóng, nhìn tôi uống thuốc rồi mới rời đi.

Tôi ngủ một mạch đến tận tối mịt, thi thoảng lơ mơ tỉnh lại mấy lần liền, khoảng sáng trong phòng cũng dần lịm tắt. Có lúc tôi nghe thấy tiếng chuông cửa, nhưng đến khi oằn oại tỉnh dậy thì không gian xung quanh đã lại bị bao trùm bởi sự tĩnh lặng vô biên, như thể tiếng chuông cửa kia chỉ là giấc mộng xa vời của một mình tôi thôi.

Tôi lịm đi, và lại bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Giờ thì tôi đã có thể chắc chắn rằng mình không mơ, thế nhưng, người tôi đã mềm oặt, hơi thở tôi nóng như rang, chẳng còn hơi sức đâu mà gượng dậy nghe máy nữa, tôi chỉ đành mặc nó đổ chuông cho đến khi tắt hẳn tiếng.

Mới đầu thấy lạnh, tôi mới trùm chăn kín mít khiến mồ hôi chảy nhễ nhại khắp người, về sau thấy ngốt, tôi lại hất tung chăn ra, chỉ mong có thể cởi sạch quần áo cho nhanh hạ nhiệt.

Môi tôi khô như cát, cổ họng nóng ran như thể sắp khè ra lửa. Tôi muốn uống nước, nhưng gượng mãi mà vẫn chẳng mở mắt ra nổi.

Tôi sẽ chết trên giường như thế này sao? Vậy thì lãng xẹt quá. Tôi còn chưa được chứng kiến cảnh Cố Nghê lấy chồng; còn chưa đợi được đến lúc con chào đời; cái tên khốn kiếp Tịch Tông Hạc kia vẫn chưa khôi phục trí nhớ……

Tôi còn chưa được nghe anh rủ rỉ rằng: “Chúng mình bắt đầu lại em nhé.”

Sao tôi có thể yên lòng buông xuôi đây?

Đang lúc chống chọi với bệnh tật, cố gắng giành giật ý thức từ trong bóng tối, tôi bỗng cảm thấy trán mình mát lạnh, nhờ vậy mà cơn nóng trong người tôi đã dần giảm đi. Và lát sau, những đầu ngón tay ấm áp lướt nhẹ qua gò má, rồi dừng lại trên môi tôi.

Người mân mê đôi môi nứt nẻ của mình trong một động tác dịu dàng, mình thấy môi ngưa ngứa, không kìm được mà giật nhẹ, cố xích ra.

Ai vậy nhỉ……

Mình gắng sức hé mắt, cuối cùng cũng thành công. Mắt nhập nhèm nên chỉ thấy một bóng người đang đè lên thân, và rồi, một dòng nước mát lạnh chảy từ miệng người sang miệng mình, dòng nước ấy làm dịu đi cơn khát đang khiến mình quằn quại trong vô vọng.

Mình không nỡ để người rời đi, toan ngóc dậy đuổi theo, nhưng lại bị người nhẹ nhàng ấn trở về giường.

“Nước…” Mình cau mày, không vui khi bị ngăn cản.

Và kìa, đôi môi mọng nước của người lại chà lên môi mình, rồi tiếp tục mớm nước cho mình.

Mình thè lưỡi, cố gắng liếm láp, ngấu nghiến miệng anh trong thỏa thê, mình muốn hớp đến giọt nước cuối cùng. Dần dà, hơi thở trở nên bất ổn, anh trở nên thèm muốn mình, muốn chiếm lấy mình nhiều hơn. Anh đè lên mình như một con thú dữ, anh muốn cắn xé mình, anh muốn nuốt mình vào bụng. Anh chẹp miệng, nói rằng sẽ bắt đầu với đầu lưỡi ngon lành nhất.

Mình bá lấy cổ anh bằng cánh tay oặt ẹo, mình lim dim mắt, bật ra những tiếng rên rỉ khàn khàn.

Bất thình lình, anh đẩy mạnh mình ra như mới vừa bừng tỉnh, anh lau môi rồi hỏi mình: “Biết tôi là ai không mà hôn?”

Rõ ràng là mình hôn em trước mà…

Mình vùi người vào giường, nhắm mắt đáp: “Không biết”.

“Anh……” Anh giận lắm, đang định nói gì mình thì tiếng chuông cửa bỗng vang lên, anh đành nén cơn giận xuống để đứng dậy đi mở cửa.

Mình lặng lẽ hé mi, ngóng vọng theo bóng lưng anh, mình nghe một hồi, đoán chừng là giọng Khương Yên, nhưng khoảng cách quá xa nên mình không chắc chắn.

Chưa nói được hai câu thì cửa đã sập lại. Mình vội vàng híp tịt mắt, làm lại tư thế ban nãy.

“Đúng là chẳng cần tôi lo cho nhỉ, nhiều người muốn đến chăm anh lắm đấy.” Anh ném thứ gì đó lên tủ đầu giường rồi ngồi xuống cạnh mình, răng nghiến ken két: “Hết chị nuôi lại đến em gái mưa, có duyên với phụ nữ thật đấy nhỉ.”

Mình làm gì có em gái mưa, mình chỉ có mỗi chị nuôi, và em gái ruột của mình thôi.

Mình im thít, vờ như đang ngủ, đột nhiên, đôi môi ấm áp kia lại áp sát đến mình, nhưng chẳng mớm cho mình chút nước nào cả. Anh vòi vĩnh mình, anh cắn miết môi mình trong tâm trạng tức tối, anh mạnh bạo như thể muốn xé phăng môi mình ra và nuốt ực xuống bụng.