Edit: OhHarry

***

Một nhóm du khách nước ngoài gồm sáu người với độ tuổi trung bình trên năm mươi bước vào nông trại, người già nhất đã bảy mươi tư tuổi. An Hân Lam và Đỗ Vũ phụ trách việc đón tiếp, còn Tịch Tông Hạc và chú Tài thì đảm nhận nhiệm vụ đi chợ.

Tôi sơ chế chỗ rau củ và thịt heo phơi khô trong bếp, đang làm dở tay thì Tịch Tông Hạc gọi điện đến. Điện thoại của dàn khách mời do ekip chương trình cung cấp, trong danh bạ chỉ lưu số di động của bốn thành viên còn lại, nếu không gặp vấn đề nan giải thì tôi tin chắc rằng anh sẽ chẳng bao giờ gọi cho mình.

“Alo? Tiểu Hạc, có chuyện gì vậy?”

Giọng nói hơi nóng nảy của Tịch Tông Hạc bắt sang từ đầu máy bên kia: “Anh không đọc tin nhắn của tôi à?”

Tôi sửng sốt, hạ điện thoại xuống để mở app nhắn tin, đúng là có một tin nhắn chưa đọc thật. Tịch Tông Hạc gửi ảnh chụp hai loại ớt cho tôi, hỏi tôi muốn mua loại nào.

Tôi áp điện thoại lên tai: “Xin lỗi, tại nãy không để ý. Cậu mua ớt cựa gà nhé.”

Tịch Tông Hạc “ờ” một tiếng rồi cúp máy ngay lập tức, chẳng có lấy một lời “tạm biệt”.

Điện thoại trở về với trạng thái tĩnh lặng, tôi lặng mình, dằn tiếng mình xuống, rồi đặt điện thoại trở lại bàn.

Phải mất một tiếng đồng hồ sau nhóm Tịch Tông Hạc mới về đến nơi, vì mua quá nhiều đồ nên họ được một người dân trong làng chở về bằng xe ba gác điện.

Người nông dân kia ngồi lái xe ở đằng trước, còn chú Tài và Tịch Tông Hạc ngồi ở phía sau. Trông chú Tài còn hợp, chứ nhìn sang Tịch Tông Hạc lại chỉ thấy dị hợm khôn xiết tả, mặt mày nghiêm túc là vậy, nhưng trông tổng thể vẫn lạc quẻ vô cùng, thậm chí còn hơi khôi hài.

Sau khi chương trình được lên sóng, tôi chắc mẩm rằng Tịch Tông Hạc sẽ trở thành biểu tượng meme của cả fandom cho xem.

“Hai người đi nghỉ đi.” Vừa nói, tôi vừa xách túi nguyên liệu xuống xe và đi vào bếp.

“Anh Cố, để em giúp anh!” Đỗ Vũ lóng ngóng nói tiếng Anh suốt từ sáng đến giờ, vì không chịu nổi nữa nên cuống cuồng xách đống đồ ăn chạy theo tôi.

Tôi nhờ cậu ta nhặt rau giúp mình, mười phút sau chú Tài cũng bước vào, mặt mày ủ dột như vừa đi đánh trận về.

“Nghe chẳng hiểu gì cả, cứ xì xà xì xồ suốt, thôi chú vào rửa rau cùng mấy đứa vậy.”

Lứa diễn viên lão làng có tuổi như chú ấy kém ngoại ngữ là điều dễ hiểu.

“Em chẳng thạo tiếng Anh đâu, quản lý cứ dặn em phải học hành chăm chỉ suốt.” Đỗ Vũ thở dài rồi đột ngột hỏi tôi, “Anh Cố, anh nói tiếng Anh giỏi không?”

Thằng nhóc này đã để lại ấn tượng quá xấu trong mắt tôi, thành ra mỗi lần bị cậu ta cue, tôi lại thấy lông tóc mình dựng ngược cả lên.

“Bình thường.” Vừa thái rau, tôi vừa trả lời cậu ta một cách dửng dưng.

Chú Tài ngồi trên băng ghế nhỏ, cẩn thận rửa rau: “Hân Lam giỏi lắm, con bé hay ra nước ngoài nên nói tiếng Anh rất siêu.”

Hồi nãy tôi nghe cách phát âm tiếng Anh của An Hân Lam, cô ấy nói khá tốt, so với cách phát âm lơ lớ của Đỗ Vũ thì trội hơn hẳn.

“Anh Tịch nói tiếng Anh cũng hay lắm, accent chuẩn như người bản xứ.” Đỗ Vũ ước ao, “Ước gì anh ấy giới thiệu giáo viên dạy tiếng Anh cho cháu.”

Nghe vậy, cả tôi và chú Tài đều bật cười, chú Tài cười vì sự dí dỏm của Đỗ Vũ, còn tôi thì cười vì mộng ước viển vông của cậu ta.

Ngay từ khi còn nhỏ, Tịch Tông Hạc đã đi du học và được tiếp xúc với môi trường giáo dục tiên tiến, đội ngũ giáo viên cũng thuộc top đầu của châu lục.

Tôi từng xem một bức ảnh chụp lại khoảnh khắc Tịch Tông Hạc mặc bộ đồng phục học sinh theo kiểu tuxedo màu đen khi còn là một thiếu niên. Dáng vẻ hồi ấy của anh còn ngược ngạo hơn nhiều so với bây giờ, trông thì rõ là tự cao tự đại nhưng lại hút hồn, rực rỡ như ánh triêu dương ngời ngợi.

Những người rơi vào lưới tình nhưng không được anh đáp trả sẽ bị thiêu rụi thành đụn tàn tro bởi ánh sáng và sức nóng của vầng dương kia, hay điêu tàn như những con thiêu thân cánh rắc phấn chộn rộn đâm đầu vào ngọn lửa cháy rần rật.

Vì hôm nay đông người nên tôi chuẩn bị nhiều món hơn, thịt rau đầy đủ cả, mỗi khi làm xong một món, Đỗ Vũ hoặc chú Tài sẽ vào bếp bưng ra phòng ăn giúp tôi, còn hai món cuối cùng thì tôi tự bê. Thấy tôi bê đĩa ra, Tịch Tông Hạc cùng những người khác tạm ngừng nói chuyện và đến giúp đỡ.

Một người nước ngoài chỉ vào đĩa xà lách, hỏi tôi đó là gì, tôi bối rối nhìn thẳng vào mắt ông ấy vì tạm thời không biết diễn giải ra sao cho người ta hiểu.

Lúc này, một giọng nữ đột nhiên chen vào: “He can’t speak English.”

Tôi nhìn về phía An Hân Lam với vẻ sửng sốt. Cô ấy chẳng hề nhìn tôi mà chỉ tiếp tục cười nói với người nước ngoài kia, giải thích rằng đây là một loại rau tương tự như rau diếp.

Tôi không bận tâm về việc bị cướp lời, chỉ yên lặng chia bát đũa, cũng không lên tiếng nữa.

Có vẻ thấy tôi lề mề quá nên Tịch Tông Hạc đột nhiên bước tới, giành lấy chồng bát đũa trong tay tôi.

“Đưa đây làm nốt cho.”

Tôi nhìn vào lòng bàn tay trống trơn của mình, bĩu môi, ngồi xuống.

Vì lanh chanh chia bát đũa nên khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, Tịch Tông Hạc không đổi vị trí được nữa, đành phải ngồi cạnh tôi. Mọi người cụng ly và bắt đầu ăn uống. Trong lúc vô tình, tay tôi và tay Tịch Tông Hạc lỡ chạm vào nhau, anh vội vàng nhích tay ra, khẽ cau mày như thể vừa chạm phải thứ gì tởm lợm lắm, nhưng ngay sau đó anh đã điều chỉnh lại biểu cảm của mình ngay, rồi tự do giao tiếp bằng cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh.

Tôi mím môi, cúi đầu thở dài một hơi, lặng lẽ gắp rau vào bát để ăn. Xuyên suốt bữa cơm, tôi cũng chỉ mỉm cười lịch sự chứ không tham gia trò chuyện cùng mọi người.

Ăn xong, một vị khách nước ngoài khác chỉ vào tách trà của mình, hỏi Tịch Tông Hạc rằng đây là loại trà gì.

Tịch Tông Hạc không uống trà nên không biết vị khách đó đang uống loại nào, anh im lặng một lúc rồi quay sang nhìn tôi.

Tôi buột miệng: “Barley tea, trà lúa mạch.”

Hầu hết mọi người đều dồn ánh mắt về phía tôi, thậm chí người nước ngoài được An Hân Lam giải thích rằng tôi không nói được tiếng Anh còn tỏ ra ngạc nhiên một cách tột độ, ông ấy hỏi rằng tại sao hồi này tôi không nói mà lại đánh lừa mọi người như vậy.

“I am an actor.” Tôi chỉ trả lời một cách lấp lửng, không tính giải thích thêm nữa, người khách nước ngoài kia nghe xong thì cười nắc nẻ và bật ngón tay cái với tôi.

Các thành viên trong trang trại cũng bày tỏ thái độ khác, nhưng người xấu hổ nhất lúc này có lẽ là An Hân Lam.

“Anh Cố, em xin lỗi, em không biết…” Càng nói, giọng cô ấy càng lí nhí.

Tôi không trách cô ấy làm gì, bởi lẽ, với một người có tiểu sử xuất thân từ hộp đêm như tôi, một khi đã gia nhập showbiz thì chỉ có thể làm diễn viên hạng xoàng không bao giờ hot, ngoài ra xác suất thông thạo tiếng Anh cũng cực kỳ thấp. Dân mạng đã đào bới ra chuyện tôi bỏ học cấp ba, trong tay có mỗi tấm bằng tốt nghiệp trung học cơ sở, lại còn lấy được vai diễn nhờ chị nuôi, chỉ vậy thôi cũng đủ biết người ta đánh giá trình độ văn hóa của tôi thấp đến mức nào.

Tôi vốn không được học hành cao siêu và chỉ nằm trong diện “mù chữ”, biết nói nhưng không biết đọc, nếu đưa báo tiếng Anh cho tôi đọc, chắc tôi cũng chỉ tậm tịt được vài từ.

Để đạt đến trình độ giao tiếp tiếng Anh như hiện tại, tôi phải cảm ơn người thầy “đáng kính” của mình.

“Ôi trời, hóa ra anh Cố thích giấu tài nhé! Nãy em hỏi anh nói tiếng Anh tốt không, anh còn bảo anh nói bình thường. Trình độ này mà bảo bình thường ư?!” Đỗ Vũ bị đả kích mạnh, “Accent mượt mà thế cơ mà, hay anh giới thiệu giáo viên của anh cho em được không?”

Tôi mím môi, cười áy náy với cậu ta: “Xin lỗi nhé, anh ấy không nhận học sinh nữa.”

Nghe tôi nói vậy, mặt mày Đỗ Vũ tiu nghỉu cả đi, nhưng chỉ thoáng chốc sau, đôi mắt cậu ta đã lại sáng quắc: “Thế thi thoảng em đến xin anh lời khuyên nhé anh Cố?”

Cậu ta đang cố thể hiện là mình hiếu học thôi, hỏi vậy nhưng chưa chắc đã chịu đến gặp tôi để xin lời khuyên thật. Chỉ cần tắt camera một cái là cậu ta trốn tuốt đi ngay, Đỗ Vũ sợ tôi với Tịch Tông Hạc còn hơn cả chuột sợ mèo.

Tôi đang chuẩn bị trả lời thì bị Tịch Tông Hạc ngồi bên cạnh cướp lượt: “Sao không xin lời khuyên của tôi này? Tiếng Anh của tôi chưa đủ chuẩn à?”

Đỗ Vũ giật thót người, cuống quýt xua tay: “Không không, tại em… sợ mình làm phiền anh thôi.”

Tịch Tông Hạc nhấp một hụm rượu: “Tôi chẳng chê cậu phiền phức đâu mà lo.”

Đỗ Vũ ngớ người, miệng há ra như đang ngậm trứng.

“Em cũng muốn em cũng muốn! Anh Tịch, em cũng muốn xin anh lời khuyên!” An Hân Lam giơ tay lên, nhìn Tịch Tông Hạc với vẻ vô cùng mong đợi.

“Được rồi, có gì thắc mắc thì cứ hỏi tôi.” Ai hỏi Tịch Tông Hạc cũng nhận lời hết.

Chẹp, Đỗ Vũ thì thôi vậy, nhưng mà An Hân Lam vẫn cần học tiếng Anh ư? Lộ hết cả “âm mưu” rồi kìa.

Tôi hớp một ngụm trong tâm trạng ngán ngẩm.

Lửa nóng đến đâu thì vẫn có vô vàn con thiêu thân chấp nhận lao đầu vào chỗ chết. Nên nói là, thiêu thân quá ngu ngốc, hay chúng chỉ quá kiêu ngạo và không nhận định rõ giới hạn của bản thân?

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Ekip chương trình đã lên kế hoạch cho buổi chiều, chúng tôi được giao trọng trách làm hướng dẫn viên cho đoàn khách du lịch nước ngoài trong chuyến tham quan đến núi Kỳ Lân, một thắng cảnh nức tiếng trong vùng.

Nổi tiếng hơn cả ở núi Kỳ Lân là cây cầu kính dài cả trăm mét được xây dựng dọc theo vách núi. Du khách đi bộ trên cầu sẽ được kinh qua cảm giác bước giữa không trung, một trải nghiệm vô cùng kích thích và mạo hiểm.

Tất nhiên là nó có thể gây kích thích cho người khác, nhưng với tôi, điều này thật kinh khủng. Với chứng sợ độ cao của bản thân, chắc tôi chỉ có thể vượt qua cây cầu bằng cách bò.

Dọc suốt đường đi, tôi chỉ cảm thấy bồn chồn, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, mọi người nói chuyện rôm rả với nhau, nhưng tôi thậm chí còn chẳng thể nặn ra một nụ cười. Cửa kính ô tô phản chiếu gương mặt tôi, trắng bệch, nhợt nhạt thiếu sức sống.

Khi đến tới nơi, thấy mọi người đã vào vị trí và tập trung làm việc, tôi thực sự thấy khó xử vì nếu bây giờ nói “no”, mình sẽ phá hỏng kế hoạch được chuẩn bị tỉ mẩn của ekip mất.

Đoàn người bắt đầu leo núi, tôi nén giữ toàn bộ suy nghĩ trong lòng và tiếp tục im lặng, dần dà rơi xuống nhóm đi cuối cùng.

Không sao, không sao, nhắm mắt lại là đi được thôi.

Tôi cố gắng cổ vũ bản thân, nghĩ ra đủ thứ lời ngon tiếng ngọt để giúp mình mạnh dạn hơn, như là không được tỏ ra sợ hãi nữa, phải giữ thể diện của mình trước mặt khán giả cả nước chứ chẳng hạn. Thế nhưng, mọi thứ chẳng diễn ra suôn sẻ như mong muốn của tôi, dù đã chuẩn bị tâm lý kĩ lưỡng đến mức nào, hễ nhìn thấy đoạn cầu trong suốt kia, tôi chỉ biết nuốt khan nước bọt, chân run lẩy bẩy và gần như khuỵu xuống.

Nhân viên quay phim luôn đi ngay cạnh tôi, ghi lại toàn bộ phản ứng của tôi vào băng hình một cách cẩn thận. Tôi vịn tay vào vách đá, thận trọng đặt chân lên cầu, cả hai bên đầu gối đều run bần bật.

Phải làm sao bây giờ? Chết mất thôi…

Vừa nhìn xuống dưới chân mình, tôi chỉ thấy đầu óc quay cuồng, hồn sắp lìa khỏi xác.

Đi chưa được mười mét, chân tôi đã cứng lại và không thể bước nổi nữa, giờ tôi chỉ biết bám vào vách đá, thở hổn hển.

An Hân Lam và Đỗ Vũ đang chụp ảnh cùng nhau, ngay khi trông thấy bộ dáng của tôi, họ liền phá lên cười: “Anh Cố anh sao vậy?”

“Tôi…” Nỗi sợ đã quét sạch tâm trí tôi, và khiến tôi không thể thốt lên lời.

An Hân Lam lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn khó hiểu: “Anh sợ ạ?”

Như thể đang nói, đàn ông đàn ang mà sao yếu đuối thế.

Tôi cảm nhận được điều này từ lâu rồi, ngay từ khi mới đến, cô ấy đã tỏ ra coi thường tôi.

Tôi không giải thích mà chỉ nhích chân, tiến về phía trước với tốc độ cực kỳ chậm.

Tịch Tông Hạc vốn đã đi được một quãng xa đột nhiên quay trở lại vào lúc này, vừa thấy chúng tôi một cái là anh liền chạy xăm xăm đến ngay, sau đó cau mày đứng cạnh bên tôi.

Anh cụp mắt xuống, nhìn tôi: “Anh sợ độ cao à?”

Tự dưng, tôi không biết phải phản ứng thế nào, chỉ đành đáp lại bằng một tiếng khô khốc: “… Ừ.”

Anh nắm lấy tay tôi, phớt lờ phản ứng của nhóm An Hân Lam rồi ra lệnh cho tôi: “Nhìn tôi đây này, anh không được ngó xuống dưới đâu biết chưa.”

Chẳng cần người dặn, ánh mắt tôi cũng sẽ tự động dõi theo anh thôi mà.

Tôi hình dung ra khuôn mặt của anh, lần theo những nét biểu cảm của anh, tôi muốn biết tại sao anh lại quay về tìm mình, muốn hỏi vì sao anh lại biết tôi mắc chứng sợ độ cao.

Nhưng, thật tiếc là tôi không giỏi đọc thâm thuật, mãi cho đến khi đi hết cây cây dài một trăm mét kia, tôi vẫn chưa thể tìm ra manh mối để giải mã suy nghĩ trong lòng anh.