Edit: OhHarry

***

Tịch Tông Hạc bị thương nên được đưa khẩn cấp tới bệnh viện để điều trị, toàn bộ ekip cũng phải tạm hoãn việc quay phim lại.

Anh từng làm phẫu thuật đóng đinh nội tủy ở hai chân, tuy mấy năm nay đã ổn định, nhưng vì chúng là dị vật nên tôi vẫn sợ có vấn đề xảy ra. Sau khi tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng, bác sĩ thông báo những chiếc đinh vẫn ổn, anh chỉ bị trật xương bánh chè.

Lòng tôi bứt rứt không yên, không biết bản thân nên cảm thấy may mắn hay lo lắng nữa.

Trao đổi với bác sĩ xong, tôi vẫn chưa yên tâm nổi nên đành chụp lại kết quả kiểm tra của Tịch Tông Hạc, gửi cho bác sĩ phục hồi chức năng của anh để hỏi xem liệu việc trật khớp xương bánh chè có ảnh hưởng đến chân anh không.

Bác sĩ phản hồi lại rất nhanh, ông ấy dặn tôi không phải lo lắng, chỉ cần Tịch Tông Hạc chú ý nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là ổn, tới đây tôi mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.

Nếu chân Tịch Tông Hạc còn gặp chấn thương nặng thì khó mà tưởng tượng ra được điều gì sẽ xảy đến với anh, và cả tôi. Không chỉ riêng mỗi anh, tôi cũng đã tự hình thành nên cho mình phản ứng căng thẳng trước trải nghiệm đau đớn kia, tôi không muốn đối mặt với điều đó thêm một chút nào.

Những cơn mưa tầm tã từng ám ảnh tâm trí tôi suốt một quãng thời gian dài, thời tiết trở xấu khiến chân anh nhức buốt không yên, cũng vì vậy mà tính tình trở nên bẳn gắt. Tôi luôn phải kiêng dè từng ly từng tý để không “đổ dầu” vào cơn điên của anh.

Nhớ ngày anh mới chập choạng chống chân đứng dậy, liệu trình gặp nhiều trở lực, tiến triển chậm chạp, thậm chí còn gian truân hơn trẻ con học bước.

Anh ấy kiêu ngạo quá, cứ muốn bản thân phải bình phục càng sớm càng tốt. Khi mới chỉ gượng đứng dậy được, anh đã đòi chạy ngay, để rồi mỗi lần hẫng chân nhoài ngã lại là một quầng sáng hy vọng lịm tắt trong đôi mắt anh. Ngày này qua tháng khác, hàng nghìn phép thử trên đôi chân đã chất chồng thành hàng ngàn khối thất vọng ê chề. Cho đến một ngày, khi nỗi tủi hổ và đớn đau đã khỏa lấp tâm trí anh, anh chẳng còn dám vọng tưởng tới ngày đôi chân mình có thể vững bước được như xưa nữa.

Không màng luyện tập, cũng chẳng thiết tha với giấc mộng phục thù, giờ đây, anh chỉ biết tha thẩn, lặng mình bên khung cửa sổ và ngóng vọng ra không gian bên ngoài, suốt từ lúc áng mây đằng xa hửng hồng cho đến khi khoảng trời phía trước đã tối mịt. Tôi đã rất sợ, sợ anh suy sụp, sợ anh bị nuốt chửng bởi những cảm xúc tiêu cực ấy.

Không chịu đựng nổi nữa, tôi đành thương lượng với anh: “Cậu Tịch, chúng ta làm trị liệu tiếp nhé? Cậu chỉ cần đi bộ mười phút thôi rồi tôi sẽ đưa cậu đi bơi.”

Tịch Tông Hạc phớt lờ tôi, như thể tồn tại một bức tường trong suốt ngăn cách tôi với anh vậy.

Nếu anh cứ giữ thái độ chán chường thế này, chẳng lẽ mọi sự nỗ lực, cố gắng trước đây đều đổ sông đổ bể hết hay sao. Công sức khổ luyện của anh, và cả của tôi đều trở thành công dã tràng.

Tôi nghiến răng nghiến lợi, ngồi xổm cạnh xe lăn của anh, gằn giọng: “Cậu nhìn lại mình đi, bảo sao Giang Mộ lại chia tay cậu. Nếu tôi là anh ta, tôi cũng chẳng muốn lãng phí cả đời cho một kẻ tàn tật.”

Tôi biết phép khích tướng này rất nguy hiểm, giống như việc bứt lông bờm của một con sư tử đang say giấc bằng tay không vậy, nếu nó thấy đau thì tức là tôi sẽ có nguy cơ bị cắn.

Anh chậm rãi nhìn về phía tôi, ánh mắt lạnh như băng: “Anh nói sao cơ?”

Tôi thầm rùng mình, cố gằn thành tiếng: “Cậu tạ tàn thế này chỉ khiến Giang Mộ hả hê vì nghĩ rằng quyết định chia tay cậu của anh ta là đúng đắn mà thôi, cậu tưởng anh ta sẽ cảm thấy có lỗi với cậu ư? Không, chắc chắn anh ta đang rất sung sướng đấy!”

Tịch Tông Hạc siết chặt bàn tay thành nắm, vì cơ thể gầy gò mà khớp xương nổi lên rõ mồn một, vẻ mặt khiếp đảm cực độ khiến người ta có cảm giác nghẹt thở như thể đang chứng kiến một vùng mây tích vũ tụ lại giữa quầng trời mùa đông.

“Cút ra ngoài.”

Anh phẫn khích vì câu từ xúc phạm của tôi, có lẽ trong sâu thẳm trái tim anh cũng từng xuất hiện suy nghĩ này, nhưng đây không phải chuyện mà một người như tôi có thể nói thẳng ra.

Tôi đứng dậy, toan lùi lại nhưng không rời đi.

“Giang Mộ công khai quan hệ với Dung Như Ngọc rồi, dù nhận được muôn lời chúc phúc từ mọi người nhưng hai người họ vẫn không quên giày xéo lên vết thương đầm đìa máu chảy của cậu, chẳng lẽ cậu không căm hờn ư?”

Nếu không hận thì sao anh lại ký hợp đồng năm năm với tôi? Nếu không hận thì tại sao đêm nào anh cũng gọi tên Giang Mộ trong lúc ngủ?

“Câm miệng! Cút ra ngoài!” Anh điên tiết, mắt long lên như thể sắp phát điên, sau đó vơ lấy hoa quả xếp trên đĩa để ném tôi.

“Cậu phải sốc lại tinh thần, phải kiên trì theo sát liệu trình để họ không có cơ hội chế giễu cậu.” Tôi vừa né mình tránh khỏi đủ thứ “ám khí”, vừa tiếp tục khiêu khích, “Cậu luôn than phiền về bản thân, có thể ban đầu mọi người sẽ thông cảm cho cậu, nhưng lâu dần, liệu còn ai nhớ đến Tịch Tông Hạc nữa? Đây chính là bộ mặt thật của thế giới này, không phải cứ đáng thương là sẽ nhận được sự thương hại!”

Anh đã hoàn toàn đánh mất lý trí, vung tay ném mọi thứ mà mình với được, ngay cả dao gọt hoa quả cũng không ngoại lệ.

Vì đang là mùa hè nên tôi mặc đồ khá mỏng, chỉ khi cảm thấy chỗ xương đòn nhói đau tôi mới cúi xuống, con dao gọt hoa quả rơi leng keng xuống nền.

Máu đã loang lổ khắp vạt áo, tôi che vết thương, không chọc tức Tịch Tông Hạc nữa, mà anh ấy cũng ngừng ném đồ đạc, thở hồng hộc nhìn tôi.

Không một ai trong chúng tôi lên tiếng, vỏn vẹn trong thoáng chốc, cả căn phòng đã chìm trong bầu không khí tĩnh lặng.

Một lúc sau, tôi nhặt con dao gọt hoa quả lên rồi bước tới đưa cho anh, hỏi: “Còn ném nữa không?”

Tịch Tông Hạc ngước mắt nhìn lên, biểu cảm gương mặt như thể sắp ăn tươi nuốt sống tôi.

Chúng tôi nhìn nhau trong chốc lát, sau đó anh giật lấy con dao gọt hoa quả rồi ghim mạnh xuống bàn.

Tim tôi đập thình thình, trong khoảnh khắc ấy, tôi gần như tưởng rằng anh sẽ đâm chết mình.

Máu chảy tuôn qua những kẽ tay, may mà con dao chỉ sượt qua xương, chỉ cần mũi dao hướng chếch lên thêm một chút nữa thôi là tôi sẽ đoản mệnh ngay.

Tịch Tông Hạc buông cán dao rồi ra lệnh cho tôi: “Đi xử lý vết thương rồi đưa tôi đến phòng vật lý trị liệu.”

Gánh nặng treo trong lòng đã được cởi bỏ, tôi mệt đến độ suýt ngồi bệt xuống đất.

Kể từ đó, anh không bao giờ từ bỏ liệu trình phục hồi chức năng nữa, chúng tôi cố gắng cải thiện từng bước một, cho đến khi anh có thể tự do đi lại.

Con dao kia đã để lại trên xương quai xanh tôi một vết sẹo dài năm mili, và đó chính là bằng chứng cho sự yếu đuối mà Tịch Tông Hạc của một thuở đã xa từng phải đối diện. Anh vấn vương, dành trọn cho vết sẹo kia một tình yêu tha thiết, tất cả đều bắt nguồn từ ý nghĩa đặc biệt đằng sau nó.

Nắn khớp xong cho Tịch Tông Hạc, bác sĩ quấn băng lên vùng chân bị ảnh hưởng để cố định xương và chỉ định hai tuần sau mới được tháo bỏ.

Sau khi rời khỏi bệnh viện để trở về khách sạn, Tịch Tông Hạc còn chưa kịp nằm lên giường thì đạo diễn và nhà sản xuất đã đến thăm anh, sau đó họ trò chuyện suốt một tiếng đồng hồ mới về. Ngay cả Lạc Liên và Giang Mộ cũng cử trợ lý đến gửi một lẵng hoa quả thay cho lời hỏi thăm.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Do sự việc xảy ra quá đột ngột nên tôi và Tịch Tông Hạc vẫn còn mặc đồ diễn, ngay cả lớp make up và kiểu tóc cũng được giữ nguyên, đợi cho mọi người về hết, tôi mới dặn Phương Hiểu Mẫn thu vén cho Tịch Tông Hạc, còn mình thì về phòng tắm rửa sạch sẽ.

Nửa tiếng sau, tôi sang gỡ cửa phòng Tịch Tông Hạc, Phương Hiểu Mẫn chạy ra mở cửa để tôi vào.

Tôi nói nhỏ: “Về nghỉ ngơi đi.”

Trước khi Tịch Tông Hạc bị mất trí nhớ, Phương Hiểu Mẫn đã quen với việc tôi là người chăm sóc cho anh mỗi lần anh lâm bệnh, nên vừa nghe tôi bảo thế, cậu chàng đã chạy về phòng ngay tắp lự.

Tôi đóng cửa rồi rón rén bước vào phòng.

Tịch Tông Hạc đang nằm trên chiếc giường êm ái, có vẻ như đã ngủ say, nhưng ngay lúc tôi đến gần, anh đã mở choàng mắt ra.

Thấy tôi tới, anh cũng không đuổi tôi ra khỏi phòng ngay mà chỉ quay mặt sang chỗ khác.

“Đáng đời tôi lắm phải không?” Dường như cơn đau từ vết thương đã khiến giọng anh khàn đi trông thấy.

Tôi ngồi xuống bên mép giường: “Ừ, đáng đời lắm.”

Từ góc độ của tôi, tôi có thể thấy hàng mi của anh ấy rung lên, biên độ rất nhỏ nhưng đủ để tôi phải mềm lòng trong thoáng chốc.

Anh ấy đã bị thương rồi, sao tôi phải mỉa mai chứ.

Tôi giơ tay ra, từ từ đưa về phía anh.

“Trước đây, mỗi lần tôi ốm đau, A Mộ sẽ ở bên cạnh tôi. Nhưng giờ tôi bị thương đến mức này, em ấy lại không tới.” Giọng anh lạc đi, chán nản khôn bề, “Tại sao chúng tôi lại ra nông nỗi này chứ?”

Tay tôi khựng lại giữa không trung, năm ngón tay siết chặt rồi rơi hững xuống giường.

Tôi vén chăn lên, sau đó nhanh chóng chui người vào, nằm xuống bên cạnh anh.

Tịch Tông Hạc kinh ngạc quay đầu lại: “Anh làm gì thế?”

“Ngủ đi.” Tôi nhắm nghiền mắt lại, không ngó ngàng đến anh nữa.

Vết thương này của anh có xá gì, phải trải qua nỗi đớn đau, tuyệt vọng tột cùng của năm đó, anh mới thực sự thấm thía bản chất vô tình của Giang Mộ.