Edit: OhHarry

***

Nhờ có hành động nhân văn trên máy bay mà lượng fan của tôi bỗng tăng vọt, đồng thời tên của tôi cũng được xuất hiện trên hotsearch.

Vì hồi mới ra mắt tôi hay đóng những bộ phim thần tượng chất lượng thấp, không gây được thiện cảm với khán giả nên khả năng diễn xuất thường bị chê rất nhiều. Nhưng những điều họ nói hoàn toàn là sự thật, một tên nhảy dù như tôi thì lấy đâu ra biết diễn xuất.

Sau đó tôi tiếp cận được Tịch Tông Hạc, nhờ vậy mà tài nguyên cũng được cải thiện hơn nhiều, nhưng trường hợp của tôi không giống với kiểu diễn viên tuyến mười tám mất hút hai năm đột ngột quay trở lại, chính bởi thế mà có không ít người muốn tìm ra nguyên nhân thật sự đằng sau, cũng may Tịch Tông Hạc đã giải quyết ổn thỏa mọi thứ.

Xã hội tôn vinh những tấm gương sáng thầm lặng, tin tức lần này đã giúp cải thiện hình ảnh của tôi trong mắt công chúng lên rất nhiều, tuy sức nóng chỉ duy trì tạm thời nhưng đây cũng là một hiện tượng đáng mừng.

Mấy ngày sau, kịch bản của《Phong Thanh Hạc Lệ》được gửi đến. Khi xem qua kịch bản, tôi nhận ra cả mình và Tịch Tông Hạc đều phải diễn rất nhiều cảnh chiến đấu.

Anh ấy từng làm phẫu thuật đóng đinh nội tủy ở chân, đến những bài thể dục có động tác mạnh còn không làm được chứ chưa nói đến những cảnh hành động cường độ cao.

Tôi vào phòng làm việc tìm anh để cùng bàn bạc nhưng không thấy đâu, cả trong gara cũng vậy.

Như được linh tính mách bảo, tôi ngẩng đầu ngước lên sân thượng, thoáng trông thấy một bóng người đang ở trên phòng tắm nắng.

Thật ra người yêu cầu bố trí căn phòng này là tôi. Tôi đặt vài chiếc ghế sô pha cỡ lớn cùng mấy chiếc gối đệm tựa vào phòng, lúc rảnh rỗi sẽ vào đọc sách, nghe nhạc thư giãn, khi trời không nắng gắt thì tranh thủ nằm tắm nắng.

Tịch Tông Hạc không lên đó nhiều vì cảm thấy môi trường xung quanh quá thoải mái sẽ gây cản trở cho quá trình làm việc.

Mới đầu nghe anh nói vậy tôi còn tưởng mình nghe nhầm. Quá trình mà anh gọi là “làm việc” chẳng qua chỉ là đọc kịch bản, chọn kịch bản, nằm đọc, ngồi đọc, chẳng phải tất cả đều giống nhau ư? Lẽ nào cứ làm việc ở môi trường khắc nghiệt thì mới thể hiện được sự nghiêm túc với công việc của bản thân à? Tôi giễu cợt suy nghĩ của anh, tốt nhất là anh ấy đừng có lên đó nằm đấy.

Tôi lên sân thượng rồi bước vào phòng tắm nắng, lia mắt nhìn Tịch Tông Hạc nằm trên ghế sô pha. Chiếc ghế dựa sát vào vách kính, ánh mặt trời mặc sức nhảy nhót trên người anh mà chẳng hề ưu lo, trông anh vừa lười biếng nhưng cũng thật thích ý, nào có vẻ bất mãn với môi trường thoải mái xung quanh.

Chỉ cách biệt năm năm tuổi mà sở thích đã thay đổi vậy ư.

Anh cũng cầm một tập kịch bản giống tôi trên tay, do đang mải đọc nên tới tận khi tôi bước đến bên cạnh, anh ấy mới nhận ra.

Anh nằm nghiêng người, chống đầu bằng một tay, nhìn tôi chằm chặp một lúc, mắt dán chặt vào tập kịch trên tay tôi.

Anh ngồi dậy: “Lên đúng lúc lắm, chúng ta diễn thử xem nào.”

Tôi ngồi xuống chiếc ghế sô pha kê cách anh không xa, cơ thể được lún sâu vào trong lớp đệm êm ái khiến phần hồn trở nên lười biếng.

Tôi mở lời trước: “Em thấy trong kịch bản viết nhiều cảnh hành động lắm, anh không nhất thiết phải tự mình diễn toàn bộ đâu, chân anh không khỏe như vẻ bề ngoài, nếu chẳng may bị thương thì hậu quả khó mà lường được.”

Tịch Tông Hạc gặt hái được thành quả trong quá trình phục hồi chức năng như ngày hôm nay là nhờ sự nỗ lực của chính anh, anh ấy đã phải tốn rất nhiều tâm sức mới duy trì được thể trạng như bây giờ, chỉ cần một tai nạn nhỏ thôi thì toàn bộ nỗ lực, cố gắng sẽ đổ sông đổ biển.

Quãng thời gian tập luyện phục hồi chức năng ấy thật sự quá tăm tối, không chỉ có Tịch Tông Hạc đau khổ mà tôi cũng xây xẩm mặt mày theo. Đôi chân của anh giống như quả óc chó – thứ “đồ chơi văn hóa” phải nuôi trồng vất vả, vẻ ngoài trông rắn chắc là thế nhưng chỉ cần một nhát bùa là sẽ nát tanh bành.

*Quả óc chó từng là một trong những trò chơi được yêu thích của các “ông vua, bà hoàng” Trung Quốc. Theo sử sách, xoay tròn quả óc chó trong lòng bàn tay sẽ giúp kích thích tuần hoàn máu, nâng cao sức khỏe. Tuy nhiên, thú vui quý tộc này đã bị xóa bỏ trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa. Mặc dù vậy, từ năm 2012, quả óc chó đã trở thành một kênh đầu tư gây sốt và cũng là một biểu tượng địa vị của giới nhà giàu Trung Quốc. Óc chó càng lâu năm càng quý giá.

Tịch Tông Hạc liếc mắt nhìn chân mình: “Tôi tự biết chừng mực.”

Tuy cặp óc chó này không thuộc sở hữu của tôi, nhưng bản thân là người đã gìn giữ nó suốt mấy năm nay, thấy gia chủ không biết quan tâm, chăm sóc, đương nhiên tôi rất tức giận.

“Nếu anh bị gãy xương một lần nữa thì đừng hòng nghĩ đến chuyện có thể đứng dậy.”

Tịch Tông Hạc mất kiên nhẫn kêu “xì” một tiếng: “Đã bảo là tôi biết rồi.”

Nếu tôi còn nói thêm câu nữa chắc anh ấy sẽ phẩy tay rời đi mất.

Tôi lập tức dịu giọng: “Được rồi, không nói nữa, chúng mình diễn thử đi.”

Tôi tạm đặt chuyện này qua một bên và giở kịch bản của mình ra.

《Phong Thanh Hạc Lệ》kể về câu chuyện của vị hoàng đế trẻ có tên Khánh Lê, một ngày nọ, khi đang cải trang thị sát kinh thành, Khánh Lê bắt gặp một cặp chị em có gia cảnh tội nghiệp, xuất phát từ lòng thương hại, vị hoàng đế ấy đã đưa họ trở về cung điện cùng mình.

Cặp chị em ấy vừa sở hữu dung mạo xuất chung lại có trí tuệ siêu phàm, người em trai tên Mục Hĩ do Giang Mộ thủ vai, còn vai người chị Mục Nhạc do Lạc Liên đảm nhận. Khánh Lê rất tin tưởng họ, ngài yêu thương, thậm chí coi họ như chính em ruột của mình. Thời gian cứ thế trôi đi, cuối cùng Khánh Lê đã phải lòng người chị Mục Nhạc.

Tôi vào vai vị tướng quân trẻ tuổi Khổng Hoành, từ khi cặp chị em họ Mục vào cung, Khổng Hoàng đã không có thiện cảm với họ, y từng dâng sớ, mong hoàng đế giết hai chị em này nhiều lần nhưng đều bị Khánh Lê bác bỏ.

Sau khi trưởng thành, Mục Hĩ phụng mệnh Khánh Lê đến cai quản vùng Ký Châu, còn Mục Nhạc thì trở  thành sủng phi của Khánh Lê.

Khổng Hoành luôn có dự cảm rằng Mục Nhạc chính là yêu nữ Đát Kỷ đội lốt thành, không thuyết phục được hoàng đế, ngày qua ngày, sát niệm trong lòng y cứ chất chồng dần lên, chờ chực cơ hội tới là siết cổ Mục Nhạc đến chết trong cung điện.

Nghe tin chị gái qua đời, Mục Hĩ vô cùng đau xót, gã cấp tốc khởi binh tạo phản ở Ký Châu, điều động hơn trăm nghìn binh mã tấn công kinh thành. Hóa ra gã và Mục Nhạc chẳng phải trẻ mồ côi, họ là hậu duệ của vị Thái tử bị phế truất trước đây, cuộc gặp gỡ với Khánh Lê cũng là âm mưu đã được tính toán từ trước.

Vào đêm quyết chiến, Mục Hĩ xông vào hoàng cung, giao chiến một phen sống mái với Khánh Lê, Khổng Hoành lo lắng khôn nguôi cho sự an toàn của vị hoàng đế, nhưng khi đang trên đường đi tìm Khánh Lê, y bị thuộc hạ của Mục Hĩ bắn chết bằng một mũi tên.

Cuối cùng Mục Hĩ cũng chiếm được kinh thành. Khánh Lê được cận thần cứu đi, hắn ngoảnh đầu nhìn cung điện rực lửa phía sau lưng, vị hoàng đế trẻ tuổi đã mất đi tất cả chỉ trong một đêm.

Mục Hĩ đăng cơ xưng đế, mở ra một triều đại mới.

Có vẻ vai diễn do tôi đóng chính là nhân vật phản diện của bộ phim, thậm chí tôi còn phải gánh vác trách nhiệm nặng nề là bóp cổ nữ chính, tuy cảnh đối diễn giữa tôi và Giang Mộ khá ít nhưng cảnh diễn chung với Tịch Tông Hạc và Lạc Liên lại rất nhiều.

Có thể nói Lạc Liên chính là nữ chính được Mã Nguy Tương trọng dụng, cô ấy có gương mặt đậm chất điện ảnh, kỹ năng diễn xuất tốt, tính tình còn điềm đạm.

Bản edit này chỉ có ở wordpress Hải Đường Lê Hoa.

Tịch Tông Hạc muốn diễn thử từng cảnh một với tôi, nhưng tôi mới chỉ đọc lời thoại đầu tiên, anh ấy đã kêu dừng.

“Kỹ năng đài từ kiểu gì đây?” Anh cau mày, chẳng thèm che giấu vẻ ghét bỏ, “Làm lại.”

Tôi liếm đôi môi khô khốc, “Bệ hạ, hai tỷ đệ nhà này không rõ lai lịch, sao người có thể đưa họ trực tiếp vào cung được? Vạn nhất chúng có mưu đồ……”

Tịch Tông Hạc giơ tay, ra hiệu cho tôi đừng đọc nữa.

Tôi thấp thỏm, siết chặt tập kịch bản trong tay. Trước đây, Tịch Tông Hạc cũng từng hướng dẫn cho tôi, nhưng sức kiên nhẫn của anh ấy kém lắm, dạy được một lúc là lại lôi tôi đi “vận động” khắp nơi, từ trên giường, ghế sô pha, đến bàn ăn.

Có lần vào vai tù binh, Tịch Tông Hạc cứ nài nỉ tôi xưng “nô” mãi, đã vậy còn bắt tôi gọi anh là “tướng quân” nữa, tôi vừa phải dạng chân, vừa phải nũng nịu nói “nô ngứa quá, nô không chịu nổi nữa” để cầu xin anh thỏa mãn mình.

Không chịu nổi nữa, tôi nằm nhoài người trên bàn hỏi anh: “Lúc trên giường ấy, anh… anh cũng hành hạ Giang Mộ thế này à?”

Cái máy dập đứng phía sau khựng lại một chút, bầu không khí bỗng im bặt khiến tôi lo lắng không yên, đồng thời cũng hối hận vì cái tật lắm mồm lắm miệng của mình. Nhưng lời nói đã thốt ra rồi thì sao rút lại được.

Cây gậy trong cơ thể tôi đột nhiên chuyển động, nó chậm rãi đâm mạnh như một cái ống tiêm cho đến khi kết thúc.

Tịch Tông Hạc đè chặt lưng tôi, anh áp sát môi vào tai tôi rồi nói với giọng điệu nguy hiểm: “Muốn bị anh *** chết thì em cứ thử hỏi thêm câu nữa đi.”

Dù sao anh ấy cũng là “sếp lớn” của tôi mà, vén râu cọp thì được, chứ lỡ tay giật râu là xác định chỉ còn nước vào hòm.

Nghe vậy, tôi vội vã bịt miệng lại, không dám hó hé nửa lời, chỉ đến khi thực sự không nhịn được nữa mới nghẹn ngào thốt ra mấy tiếng thút thít. Thế nhưng, dường như Tịch Tông Hạc luôn muốn gây khó dễ cho tôi, anh ấy thề phải ép tôi gọi ra cho bằng được mới thôi. Bị vờn cho ra ngô ra khoai suốt cả đêm nên sang ngày hôm sau, tôi chẳng còn sức đâu mà bước xuống giường.

Không biết cái tính bất lương ấy đã tồn tại từ khi anh mới sinh ra hay là do Giang Mộ gieo vạ mà thành. Tuy nhiên, khi con người trải qua biến cố lớn trong cuộc đời, tính tình của họ chưa chắc sẽ thay đổi nhiều, bởi thế tôi đoán tính cách của Tịch Tông Hạc được tạo nên từ cả hai nguyên nhân.

Tịch Tông Hạc rất không hài lòng với kỹ năng đài từ của tôi, tính tình Tịch Tông Hạc của “hiện tại” chưa hoàn toàn ngược đời, bây giờ anh còn nói nhiều hơn cả khi không bị mất trí nhớ.

“Tâm thái anh bình thản quá.” Tịch Tông Hạc xòe ra ba ngón tay, cứ mỗi lần liệt kê xong sẽ thu lại một ngón, “Có ba kỹ thật diễn xuất chính cần đòi hỏi ở một diễn viên, chủ nghĩa biểu hiện, nghệ thuật trải nghiệm, diễn xuất nhập tâm, tôi không thấy anh có bất kỳ một kỹ năng nào trong số này cả. Tôi bảo anh đài từ, đọc lời thoại chứ không bảo anh đọc bài luận.”

Tôi thấy hơi tự ái khi bị anh chê trách như vậy, biết mình diễn kém là một chuyện, nhưng nó sẽ trở thành một câu chuyện hoàn toàn khác nếu bị bóc mẽ trực tiếp bởi một thiên tài diễn xuất như Tịch Tông Hạc.

Không ngờ cái cảm giác của việc múa rìu qua mắt thợ lại ê chề như vậy.

“Thế em phải cải thiện khả năng diễn xuất của mình như nào?” Tôi thấp thỏm, khiêm tốn hỏi ý kiến anh.

Tịch Tông Hạc ngả người ra sau: “Hãy thử trau dồi kĩ năng theo trường phái nghệ thuật trải nghiệm, có gắng đưa những cảm xúc mình đã trải qua vào vị trí nhân vật rồi anh sẽ cảm nhận được vai diễn đó một cách chân thật nhất. Khi nhân vật đau khổ, anh hay nhớ lại những khoảnh khắc thương tâm mà anh từng đối mặt, khi nhân vật sung sướng, anh hãy ngẫm về những kỷ niệm hạnh phúc của bản thân, nghe hiểu không?”

Tôi gật đầu: “Hiểu.”

Tịch Tông Hạc chỉnh lại tư thế cho thoải mái, yêu cầu tôi diễn lại lần nữa.

Khi nói lời này, phải chăng Khổng Hoành đang cảm thấy rất kích động và bực tức? Y hết lòng lo lắng cho sự an toàn của chủ thượng nhưng Khánh Lê lại chẳng buồn để tâm, thậm chí hắn còn đưa những mối nguy hiểm tiềm tàng không rõ thân phận vào cung.

Khánh Lê, Tịch Tông Hạc, Mục Hĩ, Giang Mộ…… Bốn cái tên này cứ lởn vởn trong tâm trí tôi, cuối cùng chúng cũng hợp lại với nhau.

Thật ra không quá khó để đặt cảm xúc của chính bản thân mình vào nhân vật.

“… Bệ hạ, hai tỷ đệ nhà này không rõ lai lịch, sao người có thể đưa họ trực tiếp vào cung được? Vạn nhất họ có mưu đồ bất chính, gây tổn thương cho người thì làm sao bây giờ?” Dường như mỗi lời thoại thốt ra từ miệng tôi đều ẩn chứa những trạng thái riêng biệt.

Nhưng khi vừa thoại dứt câu, tôi vẫn bị đắm trong cảm xúc của riêng mình. Tịch Tông Hạc cười khẽ một tiếng, tiếng cười khàn khàn, trầm thấp chẳng hề có ác ý.

Tôi ngu ngơ ngẩng đầu nhìn anh, không biết anh đang cười gì.

“Anh nhập tâm quá nên nỗi hận ý đã áp đảo mọi thứ.” Tịch Tông Hạc giảng giải, “Như thể nếu tôi không nghe theo mong muốn của y, y sẽ lập tức vung kiếm chém chết tôi vậy.”

“Tôi” của anh ấy ở đây là chỉ Khánh Lê.

Bức tường kính phía sau lưng anh đang phản chiếu dáng vẻ lúc này của tôi, cảm xúc thể hiện trên khuôn mặt chưa hoàn toàn nguôi ngoai, vẫn im đậm nỗi phẫn uất ngút trời như Tịch Tông Hạc nhận xét.

Tôi đưa tay sờ trán: “Xin lỗi, em diễn hơi quá đáng.”

Anh nhìn tôi rồi đột ngột hỏi: “Trước đây tôi chưa dạy anh những kiến thức này à? Anh ở bên tôi năm năm mà tôi vẫn có thể để yên cho lối diễn xuất đó của anh sao?”

Những câu hỏi mang ý thăm dò của anh quả là khó đề phòng.

Tôi thầm rùng mình nhưng vẫn cố giữ vẻ ngoài bình tĩnh: “Càng nhiều tuổi, tính nhẫn nại của anh lại càng kém đi. Em nghiêm túc xin lời khuyên của anh nhưng anh cứ lừa em lên giường để ‘dạy’ mãi. Bị dụ nhiều lần như thế thì sao em dám hỏi anh nữa chứ.”

Vẻ mặt Tịch Tông Hạc giống hệt như vừa nuốt phải ruột, buồn nôn mà chẳng nôn được.

Tôi thừa thắng xông lên, giáng thêm cho anh một đòn chí mạng: “Trách nhiệm của em là phải thật xinh đẹp, còn trách nhiệm của anh là kiếm tiền nuôi gia đình.”