Edit: QingChen

Kiều Dư An khẽ nhẹ nhõm trong lòng, cũng may không quá mức mất mặt, hai người rất nhanh thêm Wechat của nhau.

Lúc Kiều Dư An ghi chú lại tên Giang Mộ Trì khẽ nổi lên tâm tư nhỏ, ghi vào mấy chữ "Thịnh thế mỹ nhan băng ngật đáp*".

*băng ngật đáp: tảng băng.

Gía trị nhan sắc quả thật rất cao, chỉ là người này quá lạnh, mỹ nhân cấm dục, nhìn rất khó tiếp cận nha, lời nói lại ít, có điều mặt thật sự đẹp, giọng nói cũng rất dễ nghe.

Nể mặt giọng nói với mặt của hắn, cô đành cố kết giao một chút vậy.

Nhìn hai người trao đổi phương thức liên hệ, các trưởng bối đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, bước đầu tiên có thể như vậy thật tốt nha. Mẹ Giang nghĩ thầm đây cũng là mở đầu tốt, lúc trước Giang Mộ Trì đối với nữ nhân khác chết sống cũng không muốn, bà còn sợ đắc tội Kiều gia, vì này quả thật không phải đơn giản chỉ là làm quen mà còn là bạn bè gặp nhau.

Trận này gọi là bạn bè gặp mặt, quả thật bữa tối làm quen vẫn còn thư thái chán, ít nhất mấy trưởng bối đều rất thư thái. Ăn cơm xong từng người về nhà. Vừa lên xe mẹ Kiều đã hỏi cảm giác của Kiều Dư An.

"Con thấy A Trì thế nào? Mẹ thấy người thanh niên này lớn lên không tồi, dáng vẻ cũng đẹp, khó trách mỗi người ở Vân Thành đều ca tụng kỳ tài kinh doanh, cũng không biết người ta có thể coi trọng con hay không."

Kiều Dư An cái gì cũng chưa nói mẹ Kiều đã tự mình cảm thán, nhìn dáng vẻ có thể thấy bà đối với Giang Mộ Trì 120 phân vừa lòng, vừa lòng đến mức cảm thấy con gái nhà mình cũng không xứng với hắn???

Nói tới đây, Kiều Dư An rất không hài lòng, tức giận, mắt trừng thật to, "Mẹ, chỗ nào có ai như mẹ, con là con mẹ hay hắn mới là con mẹ, sao lại góp chí khí cho người khác?"

"Mẹ mà có đứa con như vậy cũng cười đến tỉnh, lão Kiều, anh cảm thấy thế nào?" Mẹ Kiều vỗ vỗ ghế phía trước.

"Ừ, không tồi, trước đó anh cứ nghĩ tốt mã dẻ cùi*, nói chuyện vài câu phát hiện thật sự là người trẻ tuổi có năng lực, anh nghĩ vẫn là đừng nên ôm hy vọng quá lớn, An An chỉ thích ăn nhậu chơi bời tựa như đứa trẻ chưa lớn, người ta chưa chắc thích như vậy."

*tốt mã dẻ cùi: chỉ được bên ngoài đẹp đẽ.

Thế mà ngay cả cha Kiều cũng đối với Giang Mộ Trì khen không dứt miệng, tính tình trầm ổn dáng vẻ hào phóng. Ông tùy ý trò chuyện một chút về công việc, Giang Mộ Trì vẫn có thể đối đáp trôi chảy hơn nữa lại nói rất có đạo lý, nam nhân như vậy khó trách lại được mọi người khen ngợi, chính là cha Kiều cũng cảm thấy hai người không thật xứng đôi.

"Này này này, không phải, ba mẹ hai người là như thế nào? Con rất kém cỏi à?" Kiều Dư An mặt đầy khó chịu, mặc dù Giang Mộ Trì lớn lên rất đẹp, nhưng cô cũng không kém nha? Sao hai người đều cùng một bộ dạng cô không xứng với Giang Mộ Trì vậy, rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào?

"Ha ha ha, này cũng không phải, con gái của cha sao có thể kém, chỉ là cảm thấy đứa nhỏ Tiểu Trì này hẳn sẽ không thích kiểu người như con." Cha Kiều cười giải thích, lại nhìn về phía mẹ Kiều, "Hay là em lại xem tiếp coi có người thích hợp hay không?" Đây là dự định lại tìm đối tượng làm quen tiếp theo cho Kiều Dư An?

"Để em trở về nhìn thử, em còn tưởng rằng người khác nói quá, không nghĩ tới lại thật sự ưu tú như vậy, thôi, ưu tú quá cũng không tốt, An An áp không được miễn cho sau này An An chịu ủy khuất."

Mẹ Kiều cũng là vì con gái mà suy xét, người nam nhân tốt hiển nhiên rất khó có được, nhưng mà khí tràng của Giang Mộ Trì cùng con gái nhà mình không quá thích hợp, sau này ở bên nhau mỗi ngày sẽ dễ áp lực, bọn họ rất đau lòng.

Kiều Dư An nhìn ba mẹ không coi ai ra gì bàn về những người khác, khoanh tay trước ngực thở phì phì dựa vào ghế, vì sao, dựa vào điều gì cảm thấy cô không xứng với Giang Mộ Trì. Còn không phải chỉ vì Giang Mộ Trì lớn lên đẹp một chút sao? Còn không phải vì giọng nói dễ nghe một chút sao? Sau lưng rốt cuộc là người hay quỷ còn chưa biết đâu, nói không chừng toàn là giả vờ, hừ!

Trong lòng càng nghĩ càng giận, Kiều Dư An còn chưa có ăn qua thiệt thòi như vậy đâu, trước kia làm quen đều là ba mẹ cho rằng nam nhân kia sai, lần này vậy mà là cô? Này sao có thể nhẫn, nhịn không nổi nha!

Kiều Dư An chính là một cây phản cốt*, ba mẹ nói như vậy trong lòng càng không tin, cho dù không ở cùng nhau cũng phải là do cô cự tuyệt, nào có thể bị ba mẹ ghét bỏ không xứng với Giang Mộ Trì. Khẩu khí này cô nhịn không được, cắt chặt môi dưới suy nghĩ nên làm như thế nào để hòa nhau một ván này.

-------------------

Giang Mộ Trì đưa ba mẹ về nhà đang chuẩn bị đi thì bị mẹ Giang kéo lấy cánh tay, "Này, Tiểu Trì, đừng đi vội, con nói mẹ nghe, con thấy An An như thế nào?"

"Mẹ, không phải mẹ đã nói rõ không phải làm quen sao?" Giang Mộ Trì đau đầu xoa xoa thái dương, quả nhiên gạt người.

"Mẹ chỉ nhân tiện hỏi một chút, mẹ cũng nghe nói An An vẫn chưa có đối tượng gần đây đang muốn tìm người làm quen, mẹ cảm thấy An An khá tốt, lớn lên xinh đẹp tính cách lại dịu dàng, một chút cũng không giống lời đồn bên ngoài, mẹ thấy những đó ghen ghét mới mang một người con gái tốt đồn thành như vậy, mà con cũng già đầu rồi, nếu cảm thấy An An không tồi vậy chủ động một chút, người con gái xinh đẹp như vậy con nếu còn do dự sẽ bị người khác cướp mất."

Giang Mộ Trì nhớ đến dáng vẻ Kiều Dư An cúi đầu uống trà, nói: "Mẹ, chúng ta mới gặp một lần, mẹ như vậy gấp quá rồi."

"Con lại làm sao nữa, nam nhân phải nên chủ động một chút, con học hỏi ba con kia kìa, lúc trước chúng ta cũng gặp mặt nhau có một lần, nếu ba con không chủ động con còn không biết đang ở nơi nào." Mẹ Giang liếc Giang Mộ Trì một cái, cha Kiều lúc trước theo đuổi bà đa dạng đủ kiểu, sao lại sinh ra một đứa đầu gỗ như thế này?

Mẹ Giang hận rèn sắt không thành thép, vỗ vỗ cánh tay hắn, đứa con trai này của bà nha, cái gì cũng tốt chỉ là ở phương diện tình cảm lại trống rỗng. Khi còn nhỏ có thể nói chuyên tâm học tốt, sau khi tốt nghiệp lại chuyên tâm công việc, điều này không tệ nhưng bây giờ đã qua ba mươi rồi, dường như vẫn chưa thấy nghĩ đến, nhiều năm như thế bóng dáng con dâu bà cũng không thấy đâu, chẳng lẽ thật muốn cô độc sống quãng đời còn lại? Này làm sao mà được.

"Con chủ động một chút, có nghe không? Cô gái xinh đẹp như thế con còn không thích, con còn muốn trên trời à?"

"Dạ, con đã biết." Giang Mộ Trì hiếm khi cười khẽ một chút, nghe ngữ khí này của mẹ cứ như đang nói về con gái nhà mình không bằng, hắn cũng rất ít khi thấy mẹ mình thích một cô gái như vậy.

"Vậy là tốt rồi, con trở về chú ý an toàn lái xe đừng nhanh quá, nhớ phải chủ động một chút đó." Mẹ Giang thấy Giang Mộ Trì cười cũng nở nụ cười, xem ra lúc này quả thật có để ý, trước đây đều trực tiếp cự tuyệt lần này lại không vậy, chứng tỏ vẫn có chỗ hy vọng, như vậy thật tốt nha.

Giang Mộ Trì lái xe rời khỏi nhà cũ, gặp được đèn đỏ dừng lại, tay đặt trên cửa sổ xe trong miệng nỉ non một câu, "Kiều Dư An", trong đầu bỗng nhiên hiện lên một vạt màu đỏ trên chén trà sứ trắng, khóe miệng nghiền ngẫm lộ ra nụ cười, gương mặt lạnh như băng giờ phút này cũng khẽ tan rã.

"Ong ong ong..." Di động đặt một bên chấn động khẽ kéo tâm trí của Giang Mộ Trì trở về. Tiếp điện thoại cùng bên kia nói vài câu, công ty đã xảy ra một ít việc, "Biết rồi, tôi lập tức đến."

Vừa lúc đèn xanh, Giang Mộ Trì thu lại suy nghĩ, buông di động khởi động xe, biến mất trong màn đêm.

--------------

Kiều Dư An về đến nhà liền bắt đầu tức giận, giọng nói đầy bất bình oanh tạc cùng chị em trên mạng, thái độ của ba mẹ thật sự rất quá đáng, vậy mà góp chí khí cho người khác diệt uy phong của chính mình, trên thế giới vậy mà có người Kiều Dư An cô không xứng?

Cô đã khi nào bị ghét bỏ như vậy, càng nghĩ càng giận, cục tức này không phát tiết ra thật sự khó nhịn được, nhưng lại không thể tức giận với ba mẹ đành phải trên mạng cùng chị em phát tiết.

Không ngờ được lại bị một đám người cười nhạo:

Lâm Tựa Cẩm: Ha ha ha ha, mẹ nó, chú dì quả thật khác thường, ngược lại em rất muốn nhìn xem Giang Mộ Trì rốt cuộc ưu tú như thế nào.

Dương Đạm Toàn: Chậc chậc chậc, cậu rốt cuộc kém như thế nào mà làm chú dì ghét bỏ cậu như vậy?

Cao Phái Thanh: A Toàn lời này cậu nói không đúng, Kiều Kiều có khi nào không bị ghét bỏ? Cậu ấy chính là nữ hoàn khố* nổi danh ở Vân Thành chúng ta nha.

*hoàn khố: phá gia chi tử

Nhìn các nàng cười nhạo, Kiều Dư An cảm thấy trong đầu mình giống như cây pháo bị bật lửa, lách tách vang.

"Các cậu thật quá đáng, ai là chị em với các cậu, ngay cả bọn cậu cũng giống mẹ tớ, mẹ tớ hiện tại đã trực tiếp tìm đối tượng làm quen tiếp theo cho tớ, hoàn toàn cảm thấy tớ cùng Giang Mộ Trì không có khả năng, tức chết mà."

Cao Phái Thanh: Đừng giận đừng giận, tớ có nghe anh tớ nói qua về Giang Mộ Trì, thật rất ưu tú nổi bật nhưng không phải kiểu người dễ thân cận, cao lãnh chi hoa*, thiên sơn tuyết liên. Cậu cùng hắn vốn dĩ không thích hợp, cậu tức cái gì.

*Cao lãnh chi hoa: một đóa hoa đẹp nơi núi cao hiểm trở, thu hút mọi ánh nhìn từ con vật tới con người, nhưng họ chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể hái

Lâm Tựa Cẩm: Kiều tỷ, không phải là chị thích hắn chứ? Nghe nói lớn lên đặc biệt đẹp, không lẽ chọc trúng trái tim nhỏ của chị rồi, làm chị tâm hoa nộ phóng*?

*tâm hoa nộ phóng: lòng như hoa nở rộ, sung sướng, hớn hở

Dương Đạm Toàn: Ra vậy, khó trách lại tức giận như thế, thì ra là thích nha. Thích thì theo đuổi nha, đến lúc đó kéo đến trước mặt chú dì dọa cho hai người nhảy dựng.

Kiều Dư An bị bọn họ nói đến đỏ mặt tía tai, "Các cậu nói bậy, tớ không có, tớ chỉ không phục, nói không chừng hắn mới thích tớ, tớ sao không xứng với hắn được."

"Ha ha ha, cậu nói lời này mặt cũng không đỏ sao? Cậu biết trên mạng đều xem các cậu như hai người đối lập không? Vừa hay, người ta là chính diện giáo tài, còn cậu là ví dụ phản diện." Lâm Tựa Cẩm bổ đao.

Kiều Dư An nhìn thoáng qua gương, mặt rất hồng... Nhưng mà vẫn không thể tự diệt uy phong của chính mình, "Hừ hừ, các cậu chờ đó, tớ không tin có nam nhân tớ bắt không được!"

Kiều Dư An ném di động bổ nhào lên giường, trong đầu đều là gương mặt Giang Mộ Trì, không thể không nói, đối với nhan cẩu như cô, nhan sắc mới là chính nghĩa, nhan sắc mới là tất cả.

Dù trong thời buổi thẩm mỹ trở thành phong trào thế giới hiện nay, nhan sắc có thể làm Kiều Dư An gặp qua một lần không quên được vẫn rất hiếm, những gương mặt đã thẩm mỹ đó cô nhìn một cái là có thể phân biệt, bất giác cảm thấy không đẹp. Nhưng mà gương mặt đẹp như thế của Giang Mộ Trì khẳng định là tự nhiên, nhìn một cái cũng là hưởng thụ, hơn nữa giọng nói lại dễ nghe, cô đúng là không có gặp qua nam nhân nào ưu tú hơn so với Giang Mộ Trì.

Khi trước cô cảm thấy Giang Mộ Trì quá mức lạnh như băng, có chút không thú vị, nhưng hôm nay bị ba mẹ ghét bỏ bị nhóm chị em ghét bỏ, trong lòng liền dâng lên một cổ khí thế không thể chịu thua, dù thế nào cô cũng phải thử xem một chút, coi như có thêm một người bạn cũng không tệ.