Hôm Nay Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa

Chương 50: 50 Cuộc Đối Thoại Giữa Hai Người Đàn Ông

"Chỉ như vậy thôi? Chỉ như vậy thôi á? Chỉ như vậy là như nào?"

Cô hai Hoa nhìn thằng em trai từ lúc trở về nhà thì bắt đầu đi tới đi lui trong phòng khách nói nhảm.

Tuổi trẻ bây giờ thật tốt, yêu đương cuồng nhiệt lắm kích thích.

Một người phụ nữ từng tan vỡ hôn nhân như cô thật không hiểu được cảm giác này.

"Ba Hưởng, hai vợ chồng em rốt cuộc muốn giận dỗi nhau đến bao giờ?"

Cậu ba bỗng nổi giận đùng đùng ngồi xuống ghế, lớn tiếng nói: "Ai thèm chơi mấy trò giận dỗi trẻ con đó với cô ta chứ! Cô ta đánh em! Cô ta vì một thằng nhãi trắng trẻo mà tát em! Chị coi có người vợ nào như vậy hay không? Em muốn bỏ cô ta!"

Cô hai Hoa dựa ghế lật báo, hỏi bâng quơ: "Rồi chừng nào bỏ?"

Ba Hưởng: "..." Theo lẽ thường không phải chị nên khuyên ngăn mấy câu hay sao?

Thấy cậu ba không trả lời, cô hai Hoa mới thở dài, hỏi: "Có phải em và cô ca sĩ nọ có gì đó mờ ám đúng không?"

"Sao tự dưng chị lại hỏi cái này?"

Cô hai Hoa đem báo trong tay ném thẳng vào mặt em trai, mắng: "Em điên rồi hả ba Hưởng, không chỉ dám vụng trộm bên ngoài, mà đối tượng còn là một con hát? Vợ em là con gái tỉnh trưởng đó đa! Đừng nói nhà bên đó quyền thế hơn người, chỉ dựa vào mối thâm giao giữa ba và tỉnh trưởng, nếu ba biết được chuyện này nhất định sẽ là người đầu tiên đánh gãy chân em!"

Cậu ba ngã người ra ghế, xoa trán: "Đó là chuyện trước khi em cưới vợ."

"Vậy ngày hôm nay cũng là chưa có vợ hay sao?" Cô hai Hoa lại quát: "Chị thấy cô ta quen lắm, có phải trước đó đã đến nhà chúng ta rồi hay không?"

Càng nghe đầu cậu ba càng muốn phình to ra, chẳng hiểu sao nói một hồi tất cả đều là lỗi của cậu, vì thế chỉ đành chán nản nói thật: "Trước đó Thanh Thanh có đến nhà cùng với gia đình chồng cũ của chị.

Nhưng em hoàn toàn không biết chuyện đó."

"Việc đó chứng tỏ em không kiểm soát được cô ả!" Cô hai Hoa ôm tay trước ngực, nhăn mày nhìn cậu, nói tiếp: "Em bao nhiêu tuổi rồi hả ba Hưởng, không phân biệt được bên nào nặng bên nào nhẹ hay sao? Kẻ không nắm giữ được trong lòng bàn tay, giữ lại bên cạnh sẽ rất nguy hiểm."

Đã nói đến nước này, ba Hưởng chỉ có thể nhượng bộ: "Được rồi, em biết phải làm thế nào rồi mà.

Tính ra cũng lâu rồi em đâu có đi tìm Thanh Thanh."

Cô hai Hoa nheo mắt, kéo cậu dậy: "Bây giờ tới nhà tỉnh trưởng rước vợ em về đây đi."

"Làm chi? Mới không lâu em còn bị ba vợ đuổi về đấy!"

Cô hai Hoa gõ đầu em trai mấy cái, vừa đi vừa đẩy người về phía cửa: "Em có thấy ai vợ một nơi chồng một ngã không hả? Để người ta biết được chê cười em thúi đầu.

Nhanh đi đi, không rước được người về thì mặt dày ăn vạ ở lại đó! Có nghe không hả?"

Nhìn cánh cổng lớn đóng lại trước mắt mình, ba Hưởng vò đầu bứt tai, đưa chân đá đổ chậu hoa đỏ thắm trước cổng.

Thằng Đực núp một bên thấy cậu đã tìm được chỗ trút giận xong rồi, mới vội vàng chạy ra, thưa: “Cậu ơi, xe chuẩn bị xong rồi ạ.”

Ba Hưởng ôm theo cơn bực tức chui vào sau xe, nói: “Đi, tới chỗ Thanh Thanh!”

Thằng Đực khựng lại một lúc, sau đó lắc đâu ngao ngán thở dài, chuyện của chủ cả, nó không nên lắm miệng kẻo chuốc hoạ vào thân.

Xe bon bon chạy trên đường vắng, dưới ánh đèn đường, có một chàng trai cao gầy đang thong thả đạp xe trong đêm gió mát.

Chiếc xe hộp bất ngờ vọt tới chắn ngang đầu xe đạp, cửa kính xe được kéo xuống, ba Hưởng liếc nhìn chàng trai nọ, cười khẩy mở lời: “Hôm nay tôi mới biết rằng cậu Sáng đây rất giỏi đóng kịch đấy.

Nếu không phải nghe danh cậu đã lâu, tôi cũng bị cái vẻ ngu ngốc đó của cậu đánh lừa rồi đa!”

Phạm Sáng một chân giữ bàn đạp, một chân chống đất giữ xe thăng bằng, nghe ba Hưởng nói vậy, chỉ nở nụ cười hiền lành, đáp: “Tôi đúng là yêu thích nghệ thuật.

Mà cậu ba đây hình như cũng chết mê chết mệt giọng hát của cô ca sĩ Thanh Thanh, cũng coi như là thưởng thức nghệ thuật, có đúng không? Suy ra sở thích của hai ta đâu khác nhau là mấy nhỉ!”

Một tay ba Hưởng gác lên cửa xe, từ tốn nói: “Nghệ thuật là ánh trăng lừa dối.

Đôi khi những điều người ta nghĩ chưa chắc đã là sự thật.”

Phạm Sáng lắc cái chuông nhỏ treo trên cổ xe đạp “leng keng” hai tiếng, nụ cười tươi trước sau không đổi, nói: “Cậu ba nói đúng lắm! Nên những lời mà cậu vừa nói tôi cũng chẳng để trong lòng, lắng nghe cho cậu vui thế thôi, bởi đối với tôi nó chẳng có ý nghĩa gì cả!”

Điều kì lạ là ba Hưởng lại không dễ bị kích động như ban tối, cậu bình tĩnh ngồi trong xe, đối đáp từng câu với chàng trai trẻ bên ngoài: “Tôi chỉ thắc mắc một chuyện là với thân phận của cậu muốn trêu chọc ai mà chẳng được, hà cớ gì lại tìm cách tiếp cận, day dưa với một người phụ nữ đã có chồng?”

“Cậu ba nói oan tôi rồi, tôi có trêu chọc ai đâu.

Tôi và Trúc là bạn học cũ lâu ngày gặp lại, hẹn nhau dạo phố trò chuyện cũng là bình thường thôi mà.”

Bình thường cái rắm! Ai đời lại hẹn vợ người ta ra ngoài dạo phố? Không một ai! Không một ai dám như vậy đâu!

Và dĩ nhiên trừ người đứng trước mặt này ra!

Ba Hưởng nén cơn bực bội vô cớ trỗi dậy trong lòng, nói: “Cậu nghĩ vợ tôi dễ lừa gạt như thế ư?”

Phạm Sáng nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ đáp: “Tôi không có lừa gạt ai cả!”

Ba Hưởng thấy cậu ta như vậy, bỗng bật cười, nói: “Đừng vội đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, tai nghe mắt thấy chắc gì là thật.

Vợ tôi bề ngoài nhìn như một con mèo ngoan ngoãn, nhưng thực chất lại là một con cọp cái đấy.

Cậu cứ tiếp tục giả vờ làm một con thỏ trắng trẻo vô hại, không khéo có ngày lại thật sự biến thành đĩa thịt thỏ năm món trong miệng con cọp cái nhà tôi.

Đừng trách đều là phận đàn ông với nhau mà tôi không nhắc nhở cậu.”

Phạm Sáng vẫn vô tư rung chuông, cười nói: “Tôi không hiểu cậu ba đang nói gì.

Tôi xin phép được đi trước, sáng mai tôi có hẹn đến nhà Trúc thăm hỏi rồi đa.

À, hai đứa tôi còn ngoéo tay hứa hẹn nữa đó, không thể nuốt lời đâu.

Tôi đi trước nhé, chào cậu ba!”

Ba Hưởng nheo mắt nhìn bóng lưng gầy của chàng trai đạp xe biến mất sau khúc cua gần đó, hung hăng đạp mạnh vào lưng ghế thằng Đực.

Ngoéo tay hứa hẹn? Trò ấu trĩ!

Thằng Đực ngồi im cũng bị tai bay vạ gió, nó lẩm bẩm đếm số từ một đến năm, chờ cậu ba nguôi giận, mới rụt rè lên tiếng: “Sao cậu lại biết cậu Sáng giả vờ hiền lạnh ạ?”

Trong người cảm thấy ngột ngạt khó chịu, ba Hưởng cởi phăng hai cúc áo trên cùng, dường như nghe được một câu hỏi rất thú vị, cậu không chê thằng Đực lắm lời mà còn chủ động giải thích: “Nhà đại gia Vĩnh gốc gác vững chắc như cổ thụ, ai ai cũng biết trong nhà chỉ có mỗi một đứa con là Phạm Sáng.

Nhưng rất ít người biết được ông Phạm Vĩnh có tính trăng hoa, con rơi bên ngoài nhiều vô số kể, lại vì ngại ảnh hưởng danh tiếng mà ém nhẹm chuyện này đi, không cho phép chúng mang họ của mình, hàng tháng chỉ chu cấp chút tiền nuôi dưỡng mà thôi.”

“Mà đâu phải đứa con rơi nào cũng biết thân biết phận.

Khi biết được mình có một người ba ruột sở hữu gia sản ăn mấy đời không hết, đều là con nhưng vì sao Phạm Sáng lại được thừa hưởng tất cả, bọn họ thì không? Sau đó bọn họ ngấm ngầm đấu đá nhau, Phạm Sáng an ổn ngồi trên vị trí người thừa kế ngần ấy năm qua, cậu ta có thể là một kẻ ngây thơ không biết gì hay sao?”

Thằng Đực nghe xong cực kì bội phục cậu ba nhà mình, cái gì cũng biết hết! Nó khởi động xe, thuận miệng hỏi lại: “Dạ cậu, vẫn đi đến nhà ca sĩ Thanh Thanh chứ ạ?”

Ba Hưởng ôm tay trước ngực, lưng dựa vào ghế, rất hợp tình hợp lí nói rằng: “Đi tới đó làm gì? Đi đến nhà tỉnh trưởng, ngày mai có bạn học cũ mợ mày đến thăm hỏi đấy, nếu tao vắng mặt thì rất không nể mặt rồi!”

Đi là cậu nói, không đi cũng là cậu nói.

Thằng Đực ấm ức trong lòng mà không thể nói ra.

Không có mợ ở đây không ai quản cậu ba hết, nó thật khổ tâm!.