Nhìn dáng vẻ ngủ say của cô trên giường, hai bàn tay được băng bó kín mít để ngoài chăn, ba Hưởng cảm thấy lòng mình vô cùng khó chịu.

Dẹp qua những lần ầm ĩ vô cớ trước đó, cậu phát hiện ra mấy ngày gần đây hai người sống chung một phòng rất hoà hợp.

Đôi khi trong đầu cậu còn thoáng nghĩ rằng cuộc hôn nhân này cũng không quá tệ, cùng cô đi đến cuối đời hẳn là sẽ không nhàm chán, tịch mịch.

Tuy rằng trước đó cô đã nói sẽ tự mình đứng ra làm rõ chuyện này, nhưng cậu thật không đành lòng đánh thức cô, cũng không muốn cô một mình đứng ra gánh vác tất cả.

Bất kể là chuyện của cô Liễu trước đó, hay là chuyện liên quan đến chị gái, cô đều tự mình xông xáo chẳng ngại ngần chi, cuối cùng bản thân rơi vào hiểm cảnh bị người ta bày kế hãm hại thương tích đầy mình, còn suýt nữa đã không giữ được mạng.

Thân là một người chồng, lúc này cậu cần phải tự mình ra mặt đòi lại công bằng cho vợ và chị gái của mình.

Ba Hưởng giúp cô vén phần tóc vô tình rơi trên má, tiếp đó giúp cô chỉnh lại mép chăn rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Thằng Đực đã đứng ngoài cửa chờ sẵn, nó chỉ tay vào một đứa hầu đứng bên cạnh, nói: "Dạ cậu, Đẹt hiện tại bị thương nặng không thể chăm sóc mợ, nên con để con Nụ đến đây trông mợ.

Cậu thấy có được không ạ."

Ba Hưởng gật đầu, không quên cảnh cáo: "Bây liệu mà chăm sóc mợ cho tốt, mợ mà lại có chuyện gì thì đừng hỏi tại sao cây xoài trước cổng lại tốt tươi sai quả như thế."

Con Nụ vâng dạ liên tục, sau đó xin phép đi vào phòng.

Thấy xung quanh chỉ còn lại nó và cậu ba, thằng Đực mới vội vàng báo cáo: "Dạ cậu, con "mời" cô Duyên đến rồi ạ.

Cô đang ở phòng khách, thái độ vẫn bình tĩnh ung dung lắm ạ, còn đòi dâng đầy đủ trà bánh mới chịu cơ."

Ba Hưởng cười gằn mấy tiếng, nói: "Cô ta muốn ăn gì uống gì bây cứ chiều theo, bởi cô ta không còn cười được bao lâu nữa đâu."

Hôm nay, cậu nhất quyết phải giải quyết sạch sẽ chuyện này từ gốc tới ngọn, tránh cho "con mèo nhỏ" nhà cậu tỉnh dậy lại nhọc lòng.

Nghĩ vậy, ba Hưởng lại quay sang dặn dò thằng Đực: "Mày đi mời dượng hai Tài đến luôn, nhớ đừng để anh ta mang đứa nhỏ theo, rồi cho người đến trông chừng thằng nhỏ, chờ lệnh tao mà làm."

Thằng Đực nhe răng vâng dạ rồi đi.

Thầm nghĩ lần này toang thật rồi ông bà ạ! Cậu ba tự mình ra mặt là lớn chuyện rồi đây!

Trong phòng khách, cô Duyên ngồi ngay ngắn trên ghế tựa bình tĩnh uống trà, bàn tay nhỏ xinh bốc vỏ đậu phộng, thật nhìn không ra cách đây không lâu cô lại là người tự tay phóng hoả âm mưu giết người.

Dù đã cố tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng mớ đậu phộng bị bóp nát rơi rải trên đất đã cho thấy cõi lòng cô ta không hề an ổn như vẻ bề ngoài.

Không lâu sau dượng hai Tài cũng đi vào, ánh mắt hai người va vào nhau, rất nhanh lại vờ như không thân thiết.

Thời gian từng chút trôi qua như dày vò, tra tấn hai người họ.

Có chuyện nhưng không thể nói thẳng mặt nhau, bởi bốn phía xung quanh đều có mấy thằng hầu cao to lực lưỡng đứng đó canh chừng.

Thêm một lúc lâu nữa, ba Hưởng mới thong thả chắp tay đi tới.

Cậu đi thẳng lên ghế trên ngồi xuống, ánh mắt lướt qua hai người ngồi dưới, cất giọng: "Sau rồi, bao nhiêu thời gian đó có đủ để hai người thông đồng thống nhất lời khai hay chưa?"

Cô Duyên đặt ly trà lại trên bàn, nói: "Tôi nghe không hiểu cậu ba đang nói gì hết.

Tôi chỉ thắc mắc khi không cậu cho người bắt tôi tới đây làm gì?"

Dượng hai Tài cũng nói thêm vào: "Chuyện giữa hai người thì có liên quan gì tới tôi đâu, cậu gọi tôi tới đây là có ý gì?"

Ba Hưởng nhìn bọn họ kẻ hát người hò mà thích thú ghê gớm, còn đặc sắc hơn cả vở kịch đáng giá lạng vàng ở chốn phồn hoa tỉnh Giang.

Cậu bèn bèn cười cợt nói rằng: "Là chuyện giữa hai người mới đúng chứ, tôi có liên quan gì đâu."

Dượng hai Tài vẫn một mực chối cãi: "Cậu ăn nói cho đàng hoàng vào.

Tôi và cô Duyên thì có chuyện gì cơ chứ? Cậu đừng có mà tìm cớ vu khống tôi!"

Ba Hưởng gật đầu tiếp thu ý kiến, thuận thế thay đổi đề tài: "Được rồi, vậy tôi tạm thời không đề cập đến mối quan hệ của hai người nữa.

Chúng ta nói đến chuyện mới xảy ra cách đây không lâu đi."

Dượng hai Tài lập tức đáp lời: "Hôm qua tới nay tôi bận chăm sóc đứa nhỏ cho nên không biết cậu đang nói đến chuyện gì."

Cô Duyên lập tức nhìn sang dượng, nắm tay siết chặt, mím môi không nói lời nào.

Cậu ba Hưởng bỏ qua anh rể, trực tiếp nhìn về phía cô Duyên: "Không biết vợ tôi có làm gì gây thù chuốc oán với cô Duyên, mà cô lại ra tay độc ác như vậy, bày mưu đặt kế muốn lấy mạng vợ tôi bằng được mới thôi?"

Cô Duyên cúi đầu nhìn nền nhà sạch bóng, đáp: "Tôi không hiểu cậu ba đang nói gì?"

Ba Hưởng cũng không tức giận, chỉ nói: "Cô Duyên hay tin gì chưa, vợ tôi phúc lớn mạng lớn may mắn chạy thoát ra khỏi đám cháy, hiện tại đang nằm ngủ dưỡng sức trong phòng kia kìa.

Chính miệng cô ấy nói hung thủ là cô, còn giả được hay sao? Hoặc là cô ấy ganh ghét, đố kị cô nên mới tự phóng hoả thiêu mình đổ oan cho cô?"

Cô Duyên vẫn bình tĩnh đáp trả: "Tất cả đều là lời nói vô căn cứ từ một phía, hơn nữa tôi với mợ ba không thù không oán, tôi hại mợ làm gì? Cậu không thể vì thế mà kết tội tôi được."

Ba Hưởng cười nhạo: "Còn không phải bởi vì vợ tôi biết được mối quan hệ bất chính của hai người nên mới dẫn đến hoạ sát thân à?"

Dượng hai Tài lập tức vỗ bàn, lớn tiếng nói: "Cậu em vợ, cậu càng nói càng quá đáng rồi đó!"

Ba Hưởng bốc vỏ một hột đậu phộng ném vào miệng, mặc cho hai người kia nôn nóng mà từ tốn uống trà, xong mới mỉm cười nói: "Muốn các người nói ra sự thật, thì có khó gì đâu."

Dựa vào trực giác, cô Duyên cảm thấy lời cậu ba Hưởng sắp nói ra sẽ chẳng mấy hay ho.

Quả nhiên, ba Hưởng lại nói tiếp: "Cái hồ sen bên hiên dường như có điềm chẳng lành, bằng chứng là vợ tôi đã suýt bỏ mạng hai lần ở đó rồi.

Cho nên tôi đã tìm một thầy cúng về xem qua.

Thầy nói hồ đó có thứ dơ bẩn quấy phá, buộc phải dùng một đứa trẻ dưới ba tháng tuổi để phá giải, như vậy nhà cửa mới được an ổn, chuyện mần ăn buôn bán cũng lên như diều gặp gió.

Hai người chắc là nghe hiểu ý tôi chứ?"

Sắc mặt cô Duyên tái mét, ánh mắt vô hồn nhìn về phía dượng hai Tài.

Dượng hai Tài không nhìn cô, mà hung hăng đi tới chỉ thẳng mặt cậu ba, mắng: “Cậu muốn đem con trai nuôi tôi dâng cho mấy tên thầy cúng lừa bịp đó ư? Thật độc ác, thật tàn nhẫn...”

Ba Hưởng xua tay, làm như không có chuyện gì, bình thản nói: “Dù sao cũng là một đứa không ba không má, anh sốt sắng cái gì.

Không có đứa này thì tôi tìm cho anh đứa khác, anh muốn nhận bao nhiêu đứa mà chẳng được đa? Nhưng hi sinh một đứa nhỏ để giữ lấy bình yên trong cái nhà này, như vậy cũng rất xứng đáng mà đúng không?”

Cơ thể cô Duyên run lên, bật thốt: “Không được! Các người không có quyền làm như vậy!”

Ba Hưởng lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Sao lại không được.

Đứa nhỏ hiện tại cũng là một thành viên trong nhà họ Lê, vì họ Lê cống hiến là chuyện hiển nhiên.

Nhưng chuyện gia đình tôi thì có liên quan gì đến cô Duyên cơ chứ, mong cô chú ý lời ăn tiếng nói của mình.”

Dứt lời, chẳng chờ hai người kia phản ứng, ba Hưởng đã gọi lớn ra ngoài cửa: “Thằng Đực, mày mau đem đứa nhỏ ra hồ sen mau, kẻo lỡ giờ lành.”

Ngoài sân có tiếng trẻ em khóc ré vang lên, cô Duyên bất chấp tất cả xông ra ngoài nhưng lại bị tôi tớ cản lại.

Tiếng khóc bên ngoài càng lúc càng xa dần, rốt cuộc cô không kiềm nén được nữa mà túm lấy tay dượng hai Tài, nghẹn ngào nói: “Anh làm cái gì đi chứ! Mau cứu đứa nhỏ đi! Anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy hả?”.