Editor: Mai Tuyết Vân
Từ Thụy Khanh im lặng một hồi lâu.
Ngài đại học sĩ tương lai tự nhân có thể khẩu chiến với cả đám nho sinh biện luận yếu kém, một mình hắn có thể khiến họ tức hộc máu nhưng lúc này lại không biết nên nói gì.
Hắn không kiềm được nhớ lại hai đám cướp gặp trên đường lúc trước.
Còn chưa kịp làm gì đã bị đánh bẹp nằm dưới đất chết khiếp, hoàn toàn không còn chút tôn nghiêm nào.
Hình như so sánh Phồn Tinh với bọn họ, đúng họ còn không nguy hiểm bằng Phồn Tinh.
Không hổ danh là ngài Đại học sĩ tương lai, Từ Thụy Khanh nhanh chóng bừng tỉnh: "Ta cũng lo lắng, nếu nàng và người ta xảy ra tranh chấp sẽ khiến người ta bị thương. Đến lúc đó quan phủ đến bắt người, sẽ không thiên vị vì nàng nhỏ tuổi đâu."
Phồn Tinh nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: "Nhưng ta rất ngoan mà!"
Thái độ này của Đại lão, tất nhiên đang không thỏa mãn, dường như muốn nói: Ta rất ngoan, sao ngươi lại cho rằng ta sẽ gây sự trước! Thật khiến người ta tức giận đấy!
Từ Thụy Khanh lần nữa nghẹn lời.
Tinh ranh như thế này, mấy kẻ kia mắt mù hết à vậy mà cảm thấy tiểu nương tử của hắn là kẻ ngốc sao?
Hắn phát hiện bản thân đọc đủ mọi thứ thi thư, luận kinh ngũ tứ, toàn những điều tốt đẹp như thế. Nhưng hoàn toàn không nói lại tiểu nương tử nhà mình, càng nói càng bị Đại lão làm tức chết nuốt không trôi!
Thôi cứ bỏ qua đi, cũng chẳng giải quyết được việc gì.
Từ Thụy Khanh tức giận trong lòng.
Vì tức giận nên mỗi ngày đều đọc sách thêm vài canh giờ, thầm nghĩ trong lòng sau này hắn đậu khoa cử sẽ có công danh, nhất định sẽ không làm một thanh quan trong sạch gì cả! Ít nhất hắn phải làm đại quan mua được cả tửu lâu và phố điểm tâm trong kinh thành, để đầu bếp kia đến nhà làm thức ăn cho Phồn Tinh!
*
Ngày tiếp theo, phủ Tần quốc công.
Tần Phồn Nhi đến phủ Tướng quân bái phỏng Giản Hân Hân.
Đại công tử thân là Thế tử phủ Tần quốc công, sáng sớm xử lý chuyện trong phủ nghe quản gia trong phủ báo lại thì cau mày.
Hắn rất khó chịu về hành động này của tiểu muội, khi còn nhỏ hắn cảm thấy tiểu thư đích nữ phủ Tướng quân Giản Hân Hân rất tà quái. Rõ ràng là một đứa trẻ, nhưng lại toát ra cảm giác tâm sâu khó dò.
Lúc trước Phồn Nhi đi theo Giản Hân Hân xuất môn mới bị người ta bắt cóc.
Nhưng đáng ngại là lúc đó Giản Hân Hân mới sáu tuổi, là một đứa trẻ không hiểu chuyện, phủ Tần quốc công mới không có cách nào quy trách nhiệm lên người nàng ta. Vài năm sau Phồn Nhi được phủ Tướng quân giúp đỡ tìm về, phủ Tần quốc công mới lựa chọn cách nhịn bực tức không muốn trở mặt với phủ Tướng quân.
Hắn đã năm lần bảy lượt nhắc Phồn Nhi phải cách xa Giản Hân Hân một chút.
Nhưng Phồn Nhi vẫn không nghe, thậm chí hai người họ còn trở thành khuê mật.
Bị Giản Hân Hân làm hại một lần còn chưa đủ, sau khi trở về phủ Tần quốc công còn tiếp tục thân cận với nàng ta.
Thậm chí Đại công tử còn nghĩ, ngu như thế có thật là muội muội của Tần Tư Cổ hắn?
Nhưng nói nhiều lần, nàng đều bỏ ngoài tai.
Bây giờ Đại công tử cũng cau mày, không thể bỏ qua, ngược lại dặn dò quản gia: "Gọi Tam công tử đến đây."
Hắn thành thân đã nhiều năm, thê tử vẫn chưa mang thai.
Là do hắn nhớ nhung cảm giác nuôi nấng Phồn Nhi lúc nhỏ. Mặc dù nói Phồn Nhi là muội muội, nhưng không khác gì nữ nhi được hắn nuôi dưỡng.
Tiểu cô nương có dáng vẻ rất giống Phồn Nhi lúc nhỏ, hắn thật sự muốn gặp một lần.
Tần Tư Bách nghe Đại ca nhà mình muốn cùng đến phố điểm tâm, nhất thời tinh thần liền phấn chấn.
Người khác hoàn toàn không hiểu, cảm giác được đồng tình hưng phấn bao nhiêu!
"Đại ca, huynh cùng đệ ngồi trước cửa tiệm điểm tâm, hay là một mình ngồi uống trà trong tửu lâu bên cạnh?"