Tiểu thiếu gia của gia tộc quyền thần đệ nhất thiên hạ ra cửa chơi, tùy tay cứu một tiểu khất cái trọng thương xém chết.

Tiểu khất cái nhìn tiểu thiếu gia cao quý kiều nộn xinh đẹp, nói: “Nếu có một ngày ta công thành danh toại quyền khuynh thiên hạ, có thể cưới ngươi làm vợ hay không?”

Tiểu thiếu gia nhỏ giọng nói: “Thật ngại quá a, không được.”

Mối tình sâu nặng đầu tiên của tiểu khất cái bị tiểu thiếu gia dùng thái độ khó xử lại không mất lễ phép mỉm cười cự tuyệt, nhưng mà vẫn như cũ không buông tay. Hắn rất yêu tiểu thiếu gia, đặc biệt là mông của tiểu thiếu gia.

Tiểu khất cái giấu đi phần tình cảm ngập tràn của mình, rửa mặt sạch sẽ thay tên đổi họ đi làm người hầu cho nhà của tiểu thiếu gia.

Kỳ thật tính tình tiểu thiếu gia rất kém, ở nhà một lời không hợp liền quăng nồi ném chén tuyệt thực khóc hu hu.

Tính tình tiểu khất cái luôn ôn nhu mà dỗ tiểu thiếu gia, hỏi y vì sao sinh khí.

Tiểu thiếu gia nói: “Cha ta là kẻ ngu ngốc, làm nương ta nổi giận bỏ đi rồi. Hiện tại ta thấy người liền khó chịu!”

Vì thế tiểu khất cái liền dùng chính cánh tay của mình ôm tiểu thiếu gia, dỗ tiểu thiếu gia ngủ.

Tiểu thiếu gia nằm ở trong lòng ngực tiểu khất cái, nói: “Ngươi đi học võ đi, sau đó bảo hộ ta.”

Tiểu khất cái ngoan ngoãn đi học võ, mỗi ngày đều mệt đến chết đi sống lại.

Nhưng võ công tiểu khất cái càng ngày càng tốt, phụ thân của tiểu thiếu gia liền mang tiểu khất cái đi đánh giặc.

Từng ngày qua đi, tiểu khất cái biến thành Đại tướng quân.

Tiểu thiếu gia cũng biến thành Quý công tử, tính tình vẫn như cũ kém đến mức khó hiểu, sinh khí liền đánh vào ngực Đại tướng quân. Đại tướng quân cũng không tức giận, nghiêm túc hỏi tay y có đau hay không.

Tay Quý công tử đau, thật sự đau, đau đến khóc.

Đại tướng quân không biết tại sao, hỏi: “Giờ ta đi cởi áo giáp sau đó ngươi lại đánh được không?”

Quý công tử lắc đầu, nhào vào trong lòng ngực Đại tướng quân yên lặng rơi lệ.

Đại tướng quân hỏi y vì sao, y cũng không chịu nói.

Nhưng mà Đại tướng quân có biện pháp điều tra. Hắn tra rồi lại tra, tra được thì ra mẫu thân của Quý công tử không phải rời nhà trốn đi, mà là bị phụ thân Quý công tử giết.

Nhưng cái này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là, phụ thân của Quý công tử, quyền thần đệ nhất đương triều, đang chuẩn bị mưu phản.

Phụ thân của Quý công tử đã làm quyền thần đệ nhất thiên hạ rất nhiều năm, rốt cuộc cũng chán làm rồi.

Hắn không muốn tiếp tục làm quyền thần đệ nhất thiên hạ, hắn muốn làm người đứng đầu thiên hạ.

Đại tướng quân không có ý kiến gì với chuyện này, phụ thân của Quý công tử là ân nhân + Bá Nhạc + người lãnh đạo trực tiếp + có khả năng làm nhạc phụ tương lai. Nhạc phụ muốn tạo phản, đương nhiên con rể phải hỗ trợ vô điều kiện.

Buổi tối, mưa sa gió giật, sấm sét ầm ầm.

Quý công tử nằm ở trong lòng ngực Đại tướng quân muốn tâm sự giống như khi còn nhỏ.

Đại tướng quân uy phong dũng mãnh đang thống khổ khó nhịn, lập tức muốn thành toàn một cái kết cho sự kiện nhớ thương không thể nói ra của năm đó.

Trước khi nói ra thì phải thì thầm đầy tình cảm trước, Đại tướng quân thổi khí ở bên lỗ tai Quý công tử, nói: “Ngươi còn nhớ rõ hoa đào Giang Nam tám năm trước có màu sắc gì không?”

Quý công tử mờ mịt nói: “Màu đỏ.”

Tính tình Đại tướng quân rất kiên nhẫn tiếp tục hỏi: “Gạch đất thì có màu gì?”

Quý công tử nói: “Màu xanh lá.”

Đại tướng quân hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng lấy hết can đảm thổ lộ thêm một lần nữa sau khoảng thời gian tám năm: “Ta nhìn thấy ngươi ở nơi đó, liền muốn cưới ngươi qua cửa.”

Quý công tử vui đùa nói: “Ta không nhớ đã từng gặp qua ngươi ở đó, nhưng thật sự lại nhớ rõ có một tên khất cái dơ bẩn nói muốn lấy ta làm vợ, làm ta sợ muốn chết.”

Đại tướng quân ôm Quý công tử không hé răng.

Quý công tử không phát giác không đúng chỗ nào, đánh cái ngáp nói: “Tên khất cái kia dơ muốn chết, ta cách xa tám trượng cũng ngửi thấy làm ta muốn ói. Ngươi từng thấy khất cái qua chưa? Loại có giòi bò tới bò ở trên người đó.”

Đại tướng quân sụp đổ, trái tim nhỏ yếu ớt và lòng tự trọng chịu không nổi đả kích. Trong tiếng sấm ầm ầm, hắn giống như một kẻ phản diện thống khổ yên lặng chìm trong hắc ám.

Đại tướng quân tìm được Quyền thần đứng thứ hai trong triều đình. Quyền thần đứng thứ hai dẫn hắn đi tìm Hoàng đế khổ bức, rồi thành một cuộc hội đàm từ ba phía.

Kế hoạch như vầy, Đại tướng quân phụ trách cung cấp chứng cứ mưu phản của  Quyền thần đứng đầu, đồng thời mang binh phản bội bảo hộ Hoàng Thượng bắt lấy Quyền thần đứng đầu ở thời khắc mấu chốt.

Quyền thần đứng thứ hai phụ trách dẫn dắt toàn thể trung quân đại thần đứng ở nơi xa vỗ tay + viết sách sử.

Hoàng Thượng phụ trách ngồi ở trên long ỷ lớn tiếng trách cứ Quyền thần đứng đầu đại nghịch bất đạo.

Đại tướng quân: “……”

Các ngươi cứ một mực chèn ép đi, các ngươi nói cái gì cũng đúng.

Dựa theo kế hoạch, Đại tướng quân giao chứng cứ mưu phản cho Quyền thần đứng thứ hai để hắn thông cáo thiên hạ, còn mình đi theo Quyền thần đứng đầu tiến vào trong cung tàn sát.

Thời khắc mấu chốt, Hoàng Thượng khổ bức tê liệt ngã xuống trên long ỷ kêu thảm thiết: “Tướng quân! Tướng quân! Cứu giá a!!!! Ngươi nói sẽ phản bội mà!!!!”

Quyền thần đứng đầu giết Hoàng Thượng khổ bức, quay đầu lại hỏi Đại tướng quân: “Hắn vừa rồi rống cái gì?”

Mặt Đại tướng quân không có biểu tình nói: “Hắn nói ngươi là đại gian thần.”

Quyền thần đứng đầu cười đến không khép miệng được: “Ngàn năm sau, sách sử viết cái gì còn không phải do ta định đoạt sao?”

Đại tướng quân lắc đầu: “Không phải.”

Quyền thần đứng đầu: “Ngao ngao ngao?”

Thủ hạ Đại tướng quân đâm Quyền thần đứng đầu một nhát xuyên tim từ sau lưng.

Quyền thần đứng đầu trừng lớn đôi mắt ngã xuống.

Đại tướng quân nói: “Hiện tại, ta định đoạt.”

Hoàng Thượng đã chết, Quyền thần đứng đầu cũng đã chết.

Quyền thần đứng thứ hai đang dẫn dắt một nhóm thanh quan ở trong sơn động vùng ngoại ô cho ra lò sách sử đã được trau chuốt đổi mới, khuếch đại tướng quân trung quân ái quốc như thế nào, thành ngữ cũng suy nghĩ ra hơn một trăm câu.

Trời đã sáng, hết mưa rồi, mưu nghịch kết thúc.

Đầu của Quyền thần đứng đầu bị treo ở trên đầu tường, thi thể Hoàng đế khổ bức mặc vàng đeo bạc để ở linh đường.

Đại tướng quân ôm tiểu hoàng tử mới vừa tròn một tuổi, ngồi ở trên long ỷ.

Chưa mặc long bào, đã quân lâm thiên hạ.

Quyền thần đứng đầu bị xét nhà, nam lưu đày biên quan, nữ sung làm quan kỹ.

Thân là con trai độc nhất của Quyền thần đứng đầu, Quý công tử trở thành tội phạm quan trọng bị giam vào đại lao, chờ chém đầu.

Đại tướng quân mặc mãng bào của nhiếp chính vương đi vào nhà lao, cười lạnh hỏi: “Tư vị bị giòi bọ bò tới bò lui ở trên người, dễ chịu không?”

Quý công tử ngồi ở trên chiếu ôm túi nước ấm, ngơ ngác nhìn Đại tướng quân, hỏi hắn: “Vì cái gì?”

Đại tướng quân ngồi xổm trên mặt đất nói: “Trả lời ta trước, giòi bọ bò tới bò lui ở trên người, dễ chịu không?”

Quý công tử ngẩn ra, nói: “Ngươi là tên tiểu khất cái kia!”

Đại tướng quân cố chấp hỏi: “Ngươi không được nói chuyện trước ta! Ta hỏi ngươi giòi bọ!”

Quý công tử nói: “Hôm nay tuyết rơi, ruồi bọ đều bị đông chết.”

Đại tướng quân trầm mặc, sờ sờ đầu Quý công tử, giống như khi còn nhỏ vậy.

Quý công tử hỏi: “Phụ thân ta đã chết sao?”

Đại tướng quân nói: “Đã chết.”

Quý công tử lại hỏi: “Ta thì sao? Ta sẽ chết sao?”

Đại tướng quân bị đôi mắt mông lung đẫm lệ của y chọc vào, tim gan ruột phổi đều đau, ngồi xổm trên mặt đất không biết nên đi hay là nên ôm Quý công tử đi cùng.

Trong cửa sổ nhỏ của nhà lao có bông tuyết bay vào. Bông tuyết còn rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp như họa của Quý công tử, tan thành nước, chậm rãi trượt xuống.

Đại tướng quân ngẩng đầu, thấy nước mắt trên mặt Quý công tử, càng khó chịu.

Quý công tử hỏi hắn: “Ngươi ngồi xổm lâu như vậy, chân tê không?”

Đại tướng quân sửng sốt, buột miệng thốt ra một câu không suy nghĩ: “Không sao, khi còn nhỏ ngồi xổm xin cơm quen rồi.”

Quý công tử lại cúi đầu: “Ta sẽ chết sao?”

Đại tướng quân nhìn đến cái mông làm hắn nghẹn tám năm cũng chưa từng chạm được, nói: “Ngươi là con của nghịch thần, nên phạt nặng. Nhưng ta luyến tiếc, trước mắt là, ngươi phải nghe theo ta.”

Quý công tử cười khổ: “Ngươi nói tiếng người.”

Đại tướng quân ôm y nói: “Làm nam sủng của ta, ta nuôi ngươi.”

Quý công tử do dự một chút, hỏi: “Phạt nặng là bị cái gì?”

Đại tướng quân không cao hứng, thở phì phì mà nói: “Làm quan kỹ!”

Quý công tử do dự giữa việc bị Đại tướng quân đè với việc bị rất nhiều người đè trong một giây, ngoan ngoãn bị Đại tướng quân ôm về nhà.

Đại tướng quân nhéo bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh đang viết thánh chỉ của tiểu hoàng đế một tuổi, để Quý công tử sung quân đến biên hoang đào than đá, sau đó giả tạo công văn nói y bệnh chết ở trên đường.

Sau đó nữa, Đại tướng quân liền vui sướng mà quyển dưỡng (*nuôi nhốt) Quý công tử ở hậu viện nhà mình.

Quý công tử được nuông chiều từ bé, ăn cháo cũng muốn người hầu đếm từng hạt từng hạt gạo xong mới được nấu. Đại tướng quân sợ y ở hậu viện không quen, cố ý phân phối tới một trăm nô bộc để hầu hạ.

Nhưng Quý công tử lại dọn băng ghế nhỏ vào ở trong phòng chứa củi. Mỗi ngày đốn củi nhóm lửa ăn trấu nuốt rau.

Đại tướng quân nổi giận đùng đùng chạy tới hỏi y muốn làm gì. Quý công tử rưng rưng nước mắt nói: “Ta sợ ngươi sủng ta càng nhiều, tương lai ta sẽ chết càng thê thảm. Không bằng hiện tại ta thảm một chút, chờ sau này ngươi chán rồi, còn có thể có chút thương tiếc đối với ta, để ta chết không cần quá mức khó chịu.”

Đại tướng quân rất khó chịu, khó chịu đến mức răng cũng nhức nhối.

Nổi giận đùng đùng ôm Quý công tử ném vào trên giường lớn trong phòng ngủ chính: “Về sau ngươi ngủ nơi này!”

Sau khi lâm triều, Đại tướng quân vừa mới khẩu chiến quần thần che lại quai hàm đau nhức về đến nhà, thấy Quý công tử hiện ra vẻ mặt hiền lương thục đức mà đứng ở cửa, thân thiết bưng một chén trà hoa cúc: “Tướng quân, uống trà hạ hỏa.”

Đại tướng quân lập tức quăng ngã chén trà ôm chầm Quý công tử: “Lại đây ngoan ngoãn hạ hỏa cho lão tử!”

Quý công tử sợ hãi, ở trên giường dịch mông né qua trốn đi, vừa khóc vừa hét ra tên thật của Đại tướng quân: “Trương Đại Cẩu con mẹ nó ngươi dám chạm vào ta!”

Đại tướng quân bộp bộp đánh một trận lên mông y, đánh mạnh đánh nhẹ, lại ôm lại thân lại cọ.

Giường của phủ Tướng quân vang lên kẽo kẹt kẽo kẹt hai canh giờ. Buổi tối Đại tướng quân tiến cung phê sổ, răng không đau mặt cũng không sưng, lửa giận biến mất sảng khoái tinh thần, tâm tình còn cực kỳ tốt mà đút khối đường sơn tra cho tiểu hoàng đế đang ê a học nói.

Đại tướng quân thực vui vẻ, Quý công tử rất khó chịu.

Chủ yếu là mông quá khó chịu.

Đại tướng quân từ sau khi khai trai, thể lực sức bền càng ngày càng mạnh mẽ. Mỗi ngày đều làm Quý công tử đến mức không thể không khóc ngao ô ngao ô.

Quý công tử oán giận với sủng vật anh vũ(*con vẹt) của mình: “Ngươi biết không, từ lúc hắn bắt đầu, nơi đó của ta liền không có một ngày không sưng.”

Anh vũ nghiêng đầu dùng mắt nhỏ như đậu xanh nhìn y mười giây, gân cổ lên kêu: “Không tốt sao?”

Quý công tử: “……”

Y không thể nói là tốt, cũng không biết nơi nào không tốt.

Cứ như vậy một ngày một ngày trôi qua, Quý công tử cũng chậm rãi thích ứng việc chỗ không thể miêu tả đều sưng mỗi ngày, không biết đây gọi là loại cảm giác gì.

Hôm nay lúc lâm triều, Đại tướng quân sa thải Quyền thần đứng thứ hai đưa về quê quán.

Quyền thần đứng thứ hai vừa khóc vừa run rẩy râu quỳ trên mặt đất hô to bệ hạ làm chủ cho thần. Tiểu hoàng đế một tuổi rưỡi nắm lấy ngọc tỷ gặm đến tất cả mặt đều có nước miếng, thiếu chút nữa bị tiếng hô của lão nhân dọa khóc.

Trên triều đình một mảnh gà bay chó sủa, ồn ào đến mức Đại tướng quân cũng đau đầu.

Đại tướng quân đen mặt về đến nhà, rầu rĩ không vui liền ôm Quý công tử muốn thao.

Hôm nay Quý công tử cực kỳ ngoan ngoãn, kể cả khi Đại tướng quân đánh mông y cũng không mắng chửi người, chỉ nhỏ giọng khóc lóc nói đau.

Đại tướng quân luyến tiếc đánh, dừng tay hôn hôn cặp mông mềm mại tròn tròn trắng trắng, khàn giọng hỏi y làm sao vậy.

Quý công tử nghẹn ngào nói hôm nay là ngày giỗ mẫu thân y, y muốn đi viếng mộ mẫu thân.

Đại tướng quân thở dài, bế khối người mềm oặt kia lên: “Ta đi với ngươi.”

Quý công tử vẫn không nói lời nào, chẳng những không nói lời nào, còn khóc càng ngày càng dữ dội.

Đại tướng quân lo lắng kéo tóc.

Quý công tử ghé vào trong lòng ngực Đại tướng quân khóc: “Không phải ngươi hận ta sao…… Hức…… Ngươi lại đối tốt với ta như vậy…… Nhất định là muốn…… Hức…… Lừa thân lừa tâm sau đó lại làm ta sống không bằng chết…… Trong kịch đều diễn như vậy…… Ta mới sẽ không để ngươi làm được…… Hức…… Bạch nhãn lang……”

Đại não thẳng nam của Đại tướng quân không lý giải được cách suy nghĩ xoắn vòng như vậy, trầm mặc trong chốc lát sau đó hắn quyết định.

Vẫn nên thao trước một lần rồi nói sau.

Đêm hôm khuya khoắt, sấm sét ầm ầm.

Đại tướng quân vội vàng chuẩn bị một chiếc xe lừa nhỏ mang Quý công tử đi, cho y viếng mộ mẫu thân.

Quý công tử ghé vào mộ phần mẫu thân nói nhỏ, không cho Đại tướng quân nghe lén.

Đại tướng quân đành phải đi dạo quanh phần mộ tổ tiên gia của Quý công tử.

Rồi dạo tới trước mộ nhạc phụ số khổ kia của hắn.

Thời điểm nhạc phụ còn sống là quyền thần đệ nhất thiên hạ, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, đi đi về về đều dùng cỗ xe lớn bốn ngựa kéo, cả đi tiểu cũng phải dùng bình đồng tráng men.

Hiện giờ đã chết, nếu không phải quyền thần đứng đầu tân nhiệm đại phát từ bi cho phép nhạc phụ về phần mộ tổ tiên, cả mộ phần nhỏ lão nhân này cũng không có.

Đại tướng quân ngồi xổm trước mộ phần nhạc phụ, nói: “Ngươi trách ta không?”

Nhạc phụ không nói lời nào, gió to thổi mạnh rồi từng giọt mưa lớn tí tách tát lên trên mặt hắn.

Đại tướng quân nhẹ giọng nói: “Trách ta cũng vô dụng, nhi tử ngươi cũng đã là của ta, có bản lĩnh ngươi bò ra tới cắn ta đi.” Quý công tử nói đúng, hắn chính là bạch nhãn lang, không biết ân chỉ biết lợi.

Nhạc phụ thực sự đủ ý tứ đối với hắn, nhưng hắn cứ làm thịt nhạc phụ như vậy, trong lòng cũng không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái.

Chỉ mong nhạc phụ ở dưới hoàng tuyền có thể rộng lượng tấm lòng một chút, đừng tiếp tục bị hắn làm cho nổi giận rồi biến ra tật xấu gì đó nữa.

Quý công tử ôm mộ bia mẫu thân nhỏ giọng nói: “Nương, người nhìn thấy hắn không? Con sẽ khiến hắn đi xuống tìm ngươi bồi tội, người nhất định phải hung hăng mà đánh hắn nha.”

Y dán mặt lên tấm bia đá lạnh băng, đầu tóc ướt đẫm lung tung rối loạn dán ở trên mặt.

Quý công tử nhẹ nhàng cười: “Người đừng lo lắng, con sống tốt mà.”