Tô Triều thình lình cười như điên, liền kinh động đến tất cả mọi người.

Trần Ngư đang xoạc ngang suýt nữa thì bong gân: "Chao, mày đang nói chuyện với đứa nào mà cười vui thế, yêu rồi hả?"

"Đương nhiên không phải." Tô Triều cười, để điện thoại di động xuống, tắt bếp, bưng canh lên bàn, "Bữa tối đã chuẩn bị xong ."

Mọi người vội vàng thu dọn, rửa tay và ngồi vào bàn.

Tô Triều lại gọi điện thoại cho Triệu Tư Linh, bên kia nói đang ở dưới cổng nên cúp máy.

Liền sau đó, Mạnh Tinh Trì lại gửi mấy câu truyện cười sang.

Tô Triều đọc xong: "Phụt ha ha ha ha ha!"

Đồng đội: ...?

Triệu Tư Linh vừa vào cửa liền bị tiếng cười doạ sợ, không nhịn được giật mình: "Sao thế?"

Trần Ngư nhún vai: "Chịu."

Tô Triều cười đến thở hổn hển: "Đang đọc truyện cười, anh có biết vì sao que diêm tự nhiên bốc cháy không?"

"Không biết." Triệu Tư Linh thản nhiên nói, sau khi rửa tay ngồi xuống bàn.

"Bởi vì nghĩ nhiều quá thì phải gãi đầu, mà gãi nhiều quá thì cháy luôn, hahahaha!"

Tất cả mọi người: ...

Người dễ cười đến cười nhìn cũng vui.

Tô Triều lại nói: "Mạnh tổng thật sự rất mặn."

Tất cả mọi người: ?

Trần Ngư: "Sao đột nhiên lại nhắc đến Mạnh tổng?"

"Ngài ấy gửi cho em rất nhiều truyện cười, hài vch!"

Mọi người đều kinh ngạc, Mạnh tổng còn gửi riêng truyện cười cho nhân viên?

Trần Ngư đảo mắt, liếc ngang nhìn Tô Triều: "Chao à, em biết không, em rất đẹp."

Tô Triều tự nhiên được người luôn tự nhận mình là người đàn ông hoàn mĩ thế giới khen, khó hiểu "Cảm ơn?"

"Em biết không, em đẹp không giống ai cả."

Tô Triều hớn hở: "Hả? Em không hiểu, anh nói thêm đi hơn đi em không hiểu?"

Trần Ngư: "... tưởng bở hả, cút."

Mọi người đang ăn cơm, các chương trình tạp kỹ được chiếu trên TV, một cặp đôi đang công khai gần đây đang rắc đầy thức ăn cho chó trong chương trình.

Trình Tiểu Bắc nhìn muốn nổi đom đóm mắt: "Các huynh ơi, em muốn yêu đương."

Triệu Tư Linh: "Ăn."

"Em đã 19 rồi!" Trình Tiểu Bắc uỷ khuất. "Mối tình đầu của em là khi còn ở trường tiểu học, sau đó là trở thành thực tập sinh, 15 tuổi vẫn luôn cùng đám đực rựa các anh ngốc ngốc với nhau, đều quên mất cảm giác yêu đương là gì rồi a a a a a! "

Trần Ngư đau lòng nhìn cậu: "Khổ thân nó chưa kìa."

Tô Triều dừng lại, hỏi nhỏ: "Vậy cảm giác yêu đương là như thế nào."

Trình Tiểu Bắc: "? Triều ca chưa yêu ai à?"

"Không nha." Tô Triều nói, "Tao từng yêu tổ quốc, yêu đồng bào, bây giờ thứ tao yêu là âm nhạc, nhảy nhót, yêu đương không bằng đi nhảy nhót."

Tất cả mọi người: "..."

Triệu Tư Linh gõ bàn: "Dừng hết lại cho tao. Hỏng hết cả bây giờ, yêu đương cái gì, nhà thì bao việc, lo chăm chỉ chuẩn bị bài hát mới đi."

Trình Tiểu Bắc thở dài: "Biết rồi, ý của em là thế mà, nhưng ai mà không cao hứng khi nhìn thấy mấy chị đẹp."

Tô Triều vung tay lên: "Tao hình như không..."

Trình Tiểu Bắc câm nín, lập tức mở to hai mắt, khoanh tay ôm ngực: "Anh, anh là gay?"

Trần Ngư trực tiếp gõ vào đầu cậu nhóc một cái: "Thì liên quan gì đến mày, nguy hiểm nhất là anh chúng mày đây này, đẹp trai sáng bóng!"

Tất cả mọi người: "..."

Trình Tiểu Bắc không phục: "Triều ca, anh thích em hay thích ai!"

Hai người đồng thời nhìn về phía cậu, nhất quyết phải lấy được đáp án để chứng minh mị lực của chính mình.

Tô Triều suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tao từng yêu tổ quốc, yêu đồng bào, bây giờ thứ tao yêu là âm nhạc, nhảy nhót, yêu đương không bằng đi nhảy nhót."

Trần Ngư: "..."

Trình Tiểu Bắc: "..."

Không biết có phải trùng hợp hay không, vừa nói đến chuyện yêu đương, buổi tối lúc Tô Triều gọi điện thoại về nhà, nói chuyện một hồi bố mẹ trong điện thoại lại thúc giục chuyện kết hôn.

Mẹ Tô: "A Triều, tuổi con cũng không còn nhỏ, tiền cũng kiếm nhiều rồi. Sao con không đi tìm đối tượng đi chứ?"

"Mẹ, con đây lớn chỗ nào." Tô Triều phản bác, "Đến chết vẫn làm thiếu nhi!

Mẹ Tô: "Ài, đồ mặt dày. Lần trước mẹ thấy con trên TV với cô gái họ Tạ đứng cùng một chỗ, nhìn rất xứng đôi!"

"Chỉ là hợp tác diễn xuất, đâu phải mỗi mình con đứng cùng cô ấy, có cả đồng đội của con nữa mà, tại sao mẹ không nói họ rất xứng đôi?"

Mẹ Tô nói một cách tự hào, "Mẹ thấy bọn họ với A Tịch nhà ta vô cùng xứng đôi. Mẹ tính toán cả rồi, chọn một thằng con rể trong đó, con lưu ý rồi hỗ trợ cho em nó biết chưa."

Tô Triều: Không hổ là mẹ.

Ông nội Tô ở bên kia điện thoại hô: "A Triều, ông già rồi, nếu như cháu thật sự không muốn kết hôn, thì mau bế chắt về cho ông đi."

"Con đẻ ra chắt cho ông kiểu gì bây giờ?" Tô Triều dở khóc dở cười, đơn giản gây sự. "Sao mọi người không giục anh trai con, anh cũng chưa lấy vợ mà, sao đến lượt con được?

Gọi điện xong, cậu không khỏi nghĩ nếu có thời gian yêu đương thì thì thà đi đọc tiểu thuyết còn hơn, vừa hay vừa ngọt.

Nghĩ thế, cậu nhấn vào "Thủy triều dâng cùng những ngôi sao muộn"

--

KDL cách ngày diễn ra concert còn khá xa, nhưng ngay cả Tô Triều cũng chưa có câu trả lời.

Mặc dù Mạnh Tinh Trì là fans của anh, đồng thời hiện tại đang là một boss lớn, không ai mong chờ concert mới hơn hắn.

Hắn luôn muốn nhìn thấy Tô Triều tỏa sáng trên sân khấu.

Vậy nên, lúc nghe tin ông chủ của công ty môi giới quan tâm đến việc bán vốn cổ phần, Mạnh Tinh Trì trực tiếp đưa ra quyết định, gạt bỏ các loại gia giá tầm trung, thẳng tay thương thảo thu mua với giá cao nhất.

Muốn vì Tô Triều mà bảo vệ em ấy, cũng là một ước nguyện khiêm tốn của một fan hâm mộ nhỏ không quá nổi bật.

Khung bình luận: [? ? ? Ước nguyện khiêm tốn? Versailles* vạn tuế! ]

(*Versailles tác giả dùng t đang k hiểu là Hiệp ước Versailles hay cung điện Versailles hay là tỉnh Versailles đây........)

[Yêu em là liền mua đứt công ty em! Thật lòng tôi cũng muốn có loại ước muốn này nha! ]

[Ước muốn cũng thật nhỏ bé đi! ! ! ]

[Hiểu rồi, phải kiếm tiền ngay lập tức, học tập Mạnh Tinh Trì, thu mua cả công ty luôn! ]

[Tui hoài nghi đây là Sa điêu văn*.]

(*Truyện sa điêu /沙雕文/:truyện phi lý, truyện phi logic, chỉ nhằm mục đích gây hài, MarySue ...có văn phong hóm hỉnh

Tô Triều: "."

+1

Đọc nhiều đồng nhân rồi, cũng chỉ có bộ này khiến cậu tâm đắc nhất.

Cũng có thể là do đọc nhiều cp nổi thành ra chai lì cảm xúc, ngược lại kiểu cp không nổi như thế này thì lại càng khiến người ta tò mò.

Tuy trộn lẫn một chút thực tế, lại có vài phần chân thực.

Tổng kết thì, it's so good!

Ngày hôm sau, chỉ có Tô Triều một mình đến công ty, Triệu Tư Linh nói là muốn đi ngoại ô, Trình Tiểu Bắc cùng những người khác thấy vậy đều vui vẻ đi cùng.

Vì Tô Triều đã hứa sẽ đem demo bán thành phẩm của mình cho giáo viên sắp xếp nên cậu không thể đi cùng họ.

Lúc đế công ty, liền thấy giáo viên đang dạy đám thiếu niên, đành đứng ngoài đợi một lúc.

Cách đó không xa, Mạnh Tinh Trì cùng thư ký đi ngang qua hành lang, dư quang thoáng thấy một bóng người quen thuộc, anh đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn sang bên trái.

Thấy Tô Triều đang chống tay đứng ngoài cửa, không biết đang suy nghĩ gì, hơi cúi đầu xuống, chân phải khua khua nhịp nhàng, giống như đang ghi lại một bước nhảy.

Thư ký Lý trầm mặc, không nhịn được nói: "Cậu ấy sao lại đứng ở ngoài cửa thế kia? Giống như đang bị phạt vậy."

Một lúc sau, Mạnh Tinh Trì phân phó: "Anh vào văn phòng chuẩn bị tư liệu đi. Tôi có việc cần làm, sẽ lên sau."

"Được."

Sau khi Thư ký Lý rời đi, Mạnh Tinh Trì mím môi, tháo kính râm, bỏ vào túi trong, bình tĩnh đi tới.

Khi đến gần đối phương, anh cố tình giảm tốc độ, bước chân của anh trở nên nặng nề hơn.

Quả nhiên, người bên kia lập tức ngẩng đầu lên, tiếp đó đối với anh mỉm cười: "Mạnh tổng, sớm."

"Ừ ..." Mạnh Tinh Trì đưa hai tay ra sau lưng, khẽ véo vào lòng bàn tay, "Anh làm gì ở đây?"

"À, tôi đang đợi thầy tan lớp. Tôi muốn hỏi thầy một chút việc." Tô Triều trả lời.

Mạnh Tinh Trì liếc nhìn vào lớp, thấy giáo viên đang nói đến cao hứng, căn bản không chú ý có người đang đợi bên ngoài.

... Không, mà là Tô Triều đang đứng dựa vào tường, góc độ này làm giáo viên không thể nhìn thấy người.

Nếu đứng cạnh cửa kính, chắc chắn người bên trong sẽ nhìn thấy, nhưng nếu vậy sẽ có thể làm phiền đến những người khác trong lớp.

"Đợi bao lâu rồi?" Mạnh Tinh Trì thậm chí còn không nhận ra rằng giọng điệu của mình đã nhẹ nhàng hơn một chút.

"Mới thôi." Tô Triều cười, "Ngài cũng mới vừa tới công ty?

"Khoảng 7 giờ 03 phút 32 giây." Mạnh Tinh Trì nói xong, liền nhận ra mình có thể để lại ấn tượng xấu với đối phương về việc đi làm không đúng giờ, ngay lập tức nói thêm, "Hôm nay ở nhà có chuyện, đi muộn mất 2 phút 30 giây. "

Tô Triều kinh ngạc liếc anh một cái, khống chế thời gian chính xác như vậy, đây là kỹ năng cần thiết để làm boss sao?

Cậu không khỏi lo lắng hỏi: "Ở nhà có chuyện gì sao? Có nghiêm trọng không?"

Mạnh Tinh Trì lắc đầu trả lời: "Con mèo không muốn tôi ra ngoài."

"?" Tô Triều kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của anh, "Mạnh tổng, ngài nuôi mèo sao?"

Mạnh Tinh Trì quan sát biểu hiện của cậu, hỏi thêm "Anh thích mèo không?"

"Thích quá ấy chứ, tiếc thật đấy, có người trong ký túc xá của chúng tôi bị dị ứng với lông mèo, haizz."

Mạnh Tinh Trì nói, "Nhà tôi có 3 con."

Giọng điệu tuy có chút kiêu ngạo, nhưng Tô Triều vẫn cảm thán: "WOW !!!"

"Ai đấy?" Giáo viên trong lớp đột nhiên gọi.

Tô Triều kéo Mạnh Tinh Trì xoay người chạy đến góc tường, tiếp tục đề tài vừa rồi: "Ba con mèo?"

Nói xong, hồi lâu cũng không thấy đối phương trả lời, chỉ chăm chú nhìn về một hướng nào đó.

Cậu nhìn xuống, thấy mình vẫn đang nắm cổ tay người kia, nhíu mày, không khỏi nhéo nhéo: "Mạnh tổng, cổ tay anh cứng đờ luôn rồi. Có phải ngồi sai tư thế lúc dùng máy tính không? Bình thường có đau nhức gì không?

Mạnh Tinh Trì tay hơi run, ánh mắt láo liếc, không dám nhìn cậu

"Còn run nữa này!" Dựa vào những lần tiếp xúc mấy ngày qua, Tô Triều bắt đầu lo lắng anh về già sẽ bị Parkinson*. Không khỏi quan tâm: "Hay đến bệnh viện kiểm tra một chút, nhiều tiến cũng không quan trọng bằng sức khoẻ đâu. "

( *Bệnh Parkinson là một trong những bệnh về thần kinh, thường xảy ra khi nhóm tế bào trong não bị thoái hóa, không thể kiểm soát được vận động của cơ bắp, khiến cho con người đi lại khó khăn, cử động chân chạp, chân tay bị run cứng. Khi bệnh tiến triển có thể ảnh hưởng đến các tế bào thần kinh, làm thiếu hụt dopamine**.

**Dopamine là một loại chất dẫn truyền thần kinh do cơ thể tạo ra nhằm mục đích truyền thông tin giữa các tế bào thần kinh.Dopamine có tác dụng tạo cảm giác vui vẻ, cải thiện tâm trạng, khả năng tập trung và sáng tạo của con người. Dopamine hormone thường được sản xuất nhiều khi cơ thể mong muốn được tặng thưởng. Nó kíƈɦ ŧɦíƈɦ não bộ liên tưởng đến những ham muốn về các sở thích làm bạn cảm giác vui vẻ như ăn uống, mua sắm hoặc hoạt động tìиɦ ɖu͙ƈ.

Thiếu dopamine có thể gây ra một số bệnh lý tiêu biểu như parkinson, béo phì, trầm cảm. Trong khi đó, thừa dopamine cũng ảnh hưởng không ít, một trong số đó là tâm thần phân liệt.)

"Ừ." Mạnh Tinh Trì không kìm nén được nội tâm vui sướng.

Không chỉ động chạm vào cổ tay anh, mà còn quan tâm đến cơ thể của anh, khống hổ thần tượng nhỏ yêu thích của anh!

Nhắm mắt xoay tròn nhảy tung tăng.jpg

Sau khi Tô Triều thả tay ra, tay Mạnh Tinh Trì ngừng run rẩy, mắt cũng ngừng chớp chớp, nhanh chóng trở lại vẻ mặt lạnh băng, lãnh đạm hỏi: "Anh muốn thấy chúng nó không?"

Tô Triều vui vẻ: "Được không?"

"Được, đi theo tôi."

"Được." Tô Triều đi theo anh, đi tới cửa thang máy, nhìn người kia đi vào thang máy tư nhân, cậu sửng sốt một chút, đang định đợi thang máy nhân viên bên cạnh thì nghe thấy Mạnh Tinh Trì: "Vào đi."

"!!!"

Tô Triều đi vào hai bước, yên lặng nhìn cửa thang máy đóng lại, cậu chưa bao giờ nghĩ việc đi thang máy lại vinh dự như vậy, cũng không biết phải nói cái gì.

Cậu liếc nhìn Mạnh Tinh Trì trong gương, phát hiện ra rằng người bên kia cũng đang lén nhìn trộm cậu.

Hai người đồng thời nhìn đi chỗ khác, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Kể từ khi công ty được mua lại, cậu chưa hề quay lại văn phòng tổng giám đốc, lần này được Mạnh tổng đưa vào, tâm trạng có chút khác biệt.

Vừa bước vào, nhìn xung quanh thì thấy họa tiết trang trí có chút thay đổi, ví dụ góc tủ sách đặt thêm một giá sách, trên đó đặt tạp chí của các nghệ sĩ trong công ty, trong đó có KDL và bìa tạp trí của cậu cùng đặt trên một tầng.

Bất quá tìm kiếm một vòng vẫn không tìm thấy mục tiêu, cậu nóng lòng hỏi: "Mèo đâu?"

Mạnh Tinh Trì có chút không thể giải thích được: "Anh sẽ không nghĩ tôi mang chúng đến đây?"

"."

Khóe miệng Mạnh Tinh Trì cong lên, anh ngồi vào bàn làm việc, vừa mở điện thoại, nghĩ nghĩ liền chuyển sang máy vi tính.

Đúng lúc này, Thư ký Lý bước vào: "Mạnh tổng, ngài chuẩn bị ... Tô Triều? Sao cậu lại ở đây?"

"Chúng tôi có việc riêng, đi rót hai tách cà phê mang ra đây." Mạnh Tinh Trì không ngẩng lên ra lệnh.

"Nhưng Hứa tổng tới rồi, tôi phải tiếp khách." Thư ký Lý quay đầu nhìn Tô Triều, cầu cứu, "Cậu giúp tôi được không?

Mạnh Tinh Trì nhướng mày nhìn Thư ký Lý--

Anh là đang lưu luyến thần tượng nhỏ, nam nhân này làm sao dám!

Mạnh Tinh Trì đang định khiển trách thì thấy Tô Triều vui vẻ nói: "Đương nhiên có thể, Mạnh tổng ngài muốn uống loại nào?"

Mạnh Tinh Trì chậm rãi chớp mắt, nói thế là ... anh có thể uống cà phê do chính tay thần tượng nhỏ pha đúng không?

Cuối cùng, vì không thể kiềm chế được sự cám dỗ, anh giả vờ bình tĩnh: "Blue Mountain*."

( *Cà phê Blue Mountain là một trong những loại hạt cà phê arabica** có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới. Nó có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountains thuộc Jamaica. Người ta gọi loại hạt cà phê này là Jamaican Blue Mountain để phân biệt với những loại hạt cà phê khác.

Theo những người sành cà phê thì loại cà phê này đượm mùi, ít chua, có chút xíu vị ngọt, đậm đà. Giá một kg cà phê loại này hiện nay khoảng 100 USD( ~2.274.554,00 Đồng). Nhật Bản là nước nhập khẩu cà phê Blue Mountain nhiều nhất (90% tổng sản lượng trên toàn thế giới

**Cà phê Arabica hay còn gọi là cà phê Chè, loại cà phê có hàm lượng thấp cafein, chỉ từ 1-2%.).

"Được, đợi tôi." Tô Triều bước đến gian chuyên dụng pha nước trà, nơi chứa hơn mấy chục loại hạt cà phê, cũng như bột cà phê tiết kiệm thời gian.

Mạnh tổng có thể phải đi họp gấp nên chỉ có thể pha một ít cà phê và mang vào văn phòng.

"Lại đây." Mạnh Tinh Trì nói, "Xem mèo ở đây."

Tô Triều bước đến bên cạnh, đưa cà phê cho anh, quay đầu nhìn màn hình, trước mắt là màn hình camera giám sát, ba con mèo đang ngủ say trên chiếc ổ mềm mại, ngoan ngoãn trông vô cùng dễ thương.

"Dễ thương quá." Tô Triều thốt lên.

"Ừ." Mạnh Tinh Trì ngước mắt nhìn lông mi cậu, sau đó vươn tay định uống cà phê, ngón tay vô tình chạm vào mu bàn tay cậu, xúc động run nhẹ.

Lúc này, Thư ký Lý lại bước vào: "Mạnh tổng."

Tô Triều quay đầu nhìn sang, cốc cà phê trong tay đột nhiên bị tràn ra, văng lên áo sơ mi trắng của Mạnh Tinh Trì.

"!!!"

Tô Triều nhanh chóng đặt cốc xuống, cầm khăn giấy bên cạnh lau trên ngực anh: "Tôi rất xin lỗi."

Mạnh Tinh Trì ngồi thẳng người, cứng đơ thành một khúc gỗ, không dám nhúc nhích.

"Trời ơi, phải làm sao đây." Thư ký Lý bước đến xem xét tình hình. "Hứa tổng và những người khác đã ở phòng họp rồi, Mạnh tổng, ngài mau đi thay áo đi, không thể gặp khách hàng trong bộ dạng như thế này được. "

Nghe vậy, Tô Triều càng xin lỗi nhiều hơn, lông mày không hề buông lỏng.

"Không phải lỗi của anh." Mạnh Tinh Trì nói, "Do tôi không cẩn thận."

Tô Triều cảm kích liếc anh một cái: "Ngài không cần an ủi tôi, tôi sẽ bồi thường quần áo cho anh."

"Thật sự là tại tôi."

Hai người đều quy kết trách nhiệm cho bản thân, thư ký Lý đã lấy ra một bộ áo sơ mi dự phòng: "Mạnh tổng, mau thay đi."

Văn phòng này chưa bao giờ bố trí phòng nghỉ riêng, Mạnh Tinh Trì cũng vừa tới đây làm việc không bao lâu, liền chưa kịp chuẩn bị.

Anh gắt gao nhìn quần áo, hỏi: "Thay ở đây?"

"Vâng, chỉ cần đóng cửa lại."

Thư ký Lý vừa dứt lời, Tô Triều đã có hành động, đóng cửa, quay đầu quay lại: "Được rồi, Mạnh tổng, ngài thay đi, cứ trực tiếp đưa quần áo bẩn cho tôi."

Mạnh Tinh Trì: "..."

Mạnh Tinh Trì: "............"

Mạnh Tinh Trì cảm thấy không thể hình dung được cái body của mình có thể ... không hoàn hảo, nói một cách thờ ơ: "Tôi không thay."

Tô Triều: ?

Thư ký Lý nghĩ đến bệnh sợ hãi xã hội của ông chủ: "Tô Triều, cậu đi làm việc trước đi, không cần ở đây."

Tô Triều tức thời rời khỏi văn phòng.

Nghe thấy tiếng bước chân, Mạnh Tinh Trì đột nhiên đoạt lấy áo, hai ba giây liền thay xong, liền liếc mắt nhìn thư ký Lý một cái, lạnh lùng nói: "Thật lỗ mãng, tôi sẽ trừ tiền thưởng của anh."

Thư ký Lý: "???"

Tôi đã làm gì nên tội!