Số tiền mà cả nhà cô mang nợ quá lớn, lên đến 200 tỷ đồng.

Một người phụ nữ không còn chút giá trị có nai lưng ra làm cả đời cũng không đủ để trả nợ.

Có hôm cô đau đến quặn lại cho gọi bác sĩ vào thăm khám nhưng không ra bệnh tình, đám người giúp việc cũng coi thường cười nhạo cho rằng cô giả bệnh để không phải làm việc.

Tố Lệ Đào mặc trên mình những bộ đồ giản dị chỉ để tiện cho việc quét tước nhà cửa, có cho tiền cô cũng không dám sắm sửa cho mình mấy bộ đồ lộng lẫy bởi vì cô biết, việc tiêu hoang phí tiền của chồng mình sẽ lại bị bàn ra bàn vào, thậm tệ hơn là bị Hoa Nguyệt ra tay đánh để cảnh cáo.

Sống trong sự bóc lột đến hai năm ròng, số lần cô được nhìn mặt chồng đếm trên đầu ngón tay.

Anh luôn nói bản thân bận rộn không có thời gian lãng phí bên cạnh cô, hàng ngày chỉ có phi vụ tiền bạc, đối với anh cô có còn là người vợ của mình nữa hay không?

Gương mặt cô xanh xao thấy rõ, đến bữa ăn cũng bị đuổi xuống phòng chứa đồ để dùng bữa.

Chỉ khi nào chồng cô có mặt ở nhà cô mới có quyền được ngồi trên bàn ăn một cách tử tế.

Lệ Đào cảm nhận được bản thân sống còn không bằng con cún cưng của Hàn gia, chú chó nhỏ có bộ lông trắng tuyết không biết đã tồn tại từ bao giờ.

Có nó chia sẻ nỗi niềm cũng khiến cô vơi đi chút cô đơn tủi nhục.

Lâu dần thấy cô năng suất làm việc giảm dần, Hoa Nguyệt tìm ra mọi cách khiến cô trở về trạng thái ngoan ngoãn như lúc trước.

Mọi khi bữa ăn vừa đạm bạc không chút dinh dưỡng nay lại có cả thịt, vừa hoài nghi vừa vui mừng.

Mẹ chồng chấp thuận cô rồi sao? Cho tới lúc cô ăn no nê bà ta mới sung sướng cười khanh khách, bữa cơm thịt thơm ngon này có cả xương máu của chú cún cưng cô thân thiết.

Thật độc ác.

" Tại sao mẹ lại làm vậy!! "

Lệ Đào bức xúc rưng rưng nước mắt không kìm lòng nổi mà bật dậy tra hỏi bà, Hoa Nguyệt cũng không phải dạng vừa ra tay tát cô đến ngã ngửa.

" Câm mồm! Tao không cho phép mày thốt lên bằng cái giọng điệu đấy!! "

Ngay cả con chó cũng không tha, cuộc sống này đâu còn ai thấu hiểu.

Cô vọt chạy về phòng khóa chặt cửa lại.

Cái chết dấy lên trong tư tưởng, hộp thuốc ngủ trên đầu giường được mở sẵn.

Ánh nhìn đăm chiêu không chút do dự tống hết số viên thuốc vào cổ họng mà không cần tới nước.

Tố Lệ Đào nằm nhẹ nhàng xuống chiếc nệm, an yên nhắm mắt coi như số phận của cô quá đỗi bi thương.

" Kết thúc rồi.

"

" Con xin lỗi mẹ....xin lỗi em...!chị không thể gắng gượng thêm được nữa..

"

Giọt nước mắt mặn chát lăn dài từ hốc mắt.

Giấc mộng chìm sâu có lẽ được giải thoát, trên đời này có vô số ánh sáng rực rỡ nhưng ánh sáng rực rỡ nhất có lẽ chính là sự nỗ lực của một con người vĩ đại giàu sự can đảm.

Nhưng cuối cùng cô đã không làm được.

Ngỡ như được chạy thoát khỏi cái lồ ng giam ngột ngạt, thì mí mắt cô lại mở to lên đột ngột.

Mùi hương lâu rồi mới xuất hiện, con ngươi nở rộng bất ngờ quay sang bên cạnh.

" Cô lúc nào cũng làm mấy việc ngu ngốc như vậy à? "

" Hàn Chi Sơ...anh về rồi! "

Lệ Đào gượng dậy nhìn rõ gương mặt anh, đã hai năm rồi cô chưa được cạnh anh gần đến thế.

" Uống thuốc trị liệu rồi nghỉ ngơi đi.

"

Anh buông lời nhắc nhở rồi đứng dậy muốn rời đi, cô vội vã níu lấy tay anh trong sự e thẹn.

" Anh có thể ở bên em dù chỉ một ngày thôi được không...? "

" Tôi không có thời gian.

"

Bàn tay nhỏ nhắn bị hất văng, anh cất bước ra khỏi căn phòng và lại biến mất.

Tại sao không để cô chết đi, sống đối với cô cũng đâu còn nghĩa lý gì....

Hàn Chi Sơ đứng cạnh cửa sổ phòng bên hút điếu thuốc.

Cô chầm chậm bước tới cạnh anh bị anh phát hiện.

" Không lo nghỉ ngơi còn ra đây làm gì.

"

" Nếu em chết rồi, anh có dành ra một ngày để dự tang lễ của em không? "

Nhìn cơ thể ốm yếu xanh xao đứng chờ đợi câu trả lời, anh tức giận lao đến bấu chặt vào hai bả vai quát lớn trách cứ.

" Cô bị điên rồi sao? Đừng giở trò đáng thương để tôi đồng cảm! "

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi cũng vậy mà kết thúc, anh bỏ cô lại một mình trong căn phòng rộng rãi.

Miệng không tự chủ được nhếch nhẹ bên mép cười trừ, đôi chân không thể đứng vững tiếp được nữa.

Cô gục xuống vô hồn nhìn vào khoảng không.

Nhớ như in cái nắm tay đầu tiên anh dành cho cô vào buổi lễ, cô đã cười vui đến nhường nào.

Nụ cười ấy đã hoàn toàn không thể có lại được nữa.

Tàn thuốc vẫn còn vương trên thành cửa sổ tầng 3, ánh mắt vô thức nhìn lấy khung cảnh bên ngoài.

Liệu nhảy xuống từ đây cô có chết không? Một lần nữa không điều gì trói buộc thâm tâm của cô lại, toàn thân nặng nề bỗng nhẹ nhàng bay vụt qua bên ngoài.

Tiếng động rơi xuống từ lầu trên khiến Hoa Nguyệt để ý, bà chạy ra thì sững người lại.

Hàn Chi Sơ cũng vừa hay ra thăm dò thì cũng bị hình ảnh trước mắt làm cho bất ngờ không thôi.

Anh cắn chặt răng bế cô đi bệnh viện..