Lần độ kiếp thăng giai này của Yến Cẩn, vốn đều là trong dự liệu lại đột nhiên xảy ra biến cố.

Nửa đêm, Thẩm Tri Huyền bị linh khí dao động kịch liệt đánh thức, vội vàng khoác xiêm y lên người, y mang theo linh đan tới gõ cửa phòng Yến Cẩn.

Tu tiên ở thế giới này được chia thành mười ba cảnh giới, giai đoạn thứ sáu là một ranh giới nhỏ, chủ yếu là để khảo nghiệm xem tâm cảnh của người tu hành có ổn định hay không.

Chỉ khi thăng lên lục giai, mới xem như bước chân vào giới tu tiên.

Thẩm Tri Huyền cảm thấy với tư chất và trạng thái của Yến Cẩn, thăng giai là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng y vẫn muốn xin linh đan của tứ trưởng lão để phòng ngừa vạn nhất, sự thật chứng minh, quyết định của y không sai.

Gõ cửa một hồi mà không có phản hồi gì, Thẩm Tri Huyền thầm cảm thấy không ổn, trực tiếp đẩy cửa bước vào, kết quả là suýt chút nữa đã bị linh khí đang xoay như phi đao làm trầy mặt.

Y vội vàng tránh đi, sau khi thấy rõ tình hình trong phòng Yến Cẩn thì nhịn không được hít sâu một hơi.

Có lẽ là Yến Cẩn nhận ra mình thăng giai trong lúc ngủ, trên người chỉ mặc lý y (áo lót), tình hình cũng không được tốt cho lắm.

Hắn khoanh chân ngồi trên giường, thân thể khẽ run.

Thẩm tri Huyền tới gần, thấy gương mặt của hắn lúc xanh lúc trắng, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống như mưa, thoáng nhíu mày, không dám quấy rầy hắn, chỉ có thể ngồi một bên, thay hắn hộ pháp.

Phàm là sinh linh, đều sẽ có thất tình lục dục [1].

[1] Thất tình lục dục: Gồm thất tình (Vui, giận, buồn, ghét, yêu, mừng, ham muốn) và lục dục (Sắc dục, thanh dục, hương dục, vị dục, xúc dục, pháp dục).

Mà các loại cảm xúc thái quá, sẽ trở thành chấp niệm, sẽ thành tâm ma —— Cảnh giới lục giai này, chính là ngưỡng cửa sàng lọc những người có tâm cảnh không ổn định.

Linh khí xung quanh dao động ngày càng kịch liệt, linh khí nồng đậm tranh nhau lao thẳng về phía hắn.

Yến Cẩn không thể kháng cự, chỉ đành tự mình dung nạp, mặt dần dần đỏ lên.

Thẩm Tri Huyền thầm kêu không ổn, lấy cảnh giới lúc này của Yến Cẩn, cơ thể không thể nào chứa nhiều linh khí như vậy, nếu cưỡng chế dung nạp, thì linh căn sẽ bị hủy, linh khí phát nổ!

Chưa kịp nghĩ gì, y đã nắm lấy cổ tay Yến Cẩn, mặc kệ căn dặn của tứ trưởng lão, thay hắn điều động linh lực cản linh khí từ bên ngoài.

Dường như linh khí trên đỉnh núi đều tụ tập ở đây, Thẩm Tri Huyền thở dốc, trong lòng mơ hồ hiện lên đau đớn, nhưng y không dám dừng tay —— Nếu lúc này y dừng lại, Yến Cẩn sẽ bị luồng linh khí điên cuồng này xé nát.

Trước mắt gần như tối sầm, linh khí ngoại giới đấu đá lung tung, linh khí mà Yến Cẩn không thể dung nạp trong cơ thể cũng đang xung đột, khiến hắn suýt chút nữa là không chịu nổi.

"Sư tôn!" Trong lúc chịu giày vò, Yến Cẩn đột nhiên kêu lên đầy thê lương, như đang chịu đựng đau đớn thấu xương, giọng nói run run, "Xin ngài, xin ngài tha cho đệ tử...!Xin ngài..."

Tinh thần Thẩm Tri Huyền vì câu này mà chấn động, y kinh ngạc ngẩng đầu, thì ngay lập tức, bóng tối bao trùm, đủ loại âm thanh tràn ngập trong tai y, hỗn loạn lại ồn ào ——

Cảm xúc của Yến Cẩn dao động quá mạnh, đến mức ảnh hưởng tới linh khí bốn phía, đưa luôn ý thức của Thẩm Tri Huyền vào mộng cảnh của hắn.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây |||||

Bóng tối dần tan, một mảng trắng thuần xuất hiện, tiếng người biến mất, thay vào đó là tiếng gió rét lạnh.

Ánh mắt Thẩm Tri Huyền vừa rõ ràng trở lại, một trận tuyết liền lao thẳng vào mặt y.

Y vội vàng né sang một bên, một bông tuyết xuyên qua tai, hoàn toàn không có cảm giác gì hết.

Thẩm Tri Huyền phản ứng lại, biết đây là mộng cảnh lúc độ kiếp thăng giai của Yến Cẩn —— Có lẽ đây là nguyên nhân dẫn tới việc Yến Cẩn không thể an ổn thăng giai.

Y cũng muốn xem xem đến cuối cùng là Yến Cẩn đang nghĩ gì, vì vậy không vội vàng rời đi, quan sát xung quanh, chỗ này là...!Tư Quá Nhai? Yến Cẩn mơ thấy Tư Quá Nhai?

Trong mộng cảnh của Yến Cẩn, Thẩm tri Huyền chỉ là không khí, tâm niệm vừa động, liền nhẹ nhàng "đi" lên đỉnh núi.

Trong hang động nhỏ hẹp không sâu ấy, quả nhiên có một tiểu thiếu niên gầy gò đang cuộn mình.

Y sam của hắn rách tơi tả, cơ thể gần như bị tuyết chôn vùi, hai mắt khép hờ, ngón tay run rẩy hồi lâu cũng không tụ nổi một tia linh khí —— Linh căn của hắn đã bị lạnh cóng.

Thẩm Tri Huyền choáng váng, cái này hoàn toàn khác xa với những gì có trong trí nhớ của y, nhưng lại hoàn toàn đúng với cốt truyện trong nguyên tác...!Không đúng, làm sao mà Yến Cẩn lại mơ như vậy được?

Sắc mặt tiểu thiếu niên trắng bệch như sứ, dường như là muốn hòa làm một với tuyết.

Thẩm Tri Huyền có chút đau lòng, dù sao thì đây cũng là vai chính mà y thích nhất, huống hồ hắn còn là đồ đệ mà y nuôi dưỡng nhiều năm.

Y theo bản năng sờ gương mặt của thiếu niên, nhưng lại không chạm được gì.

Có điều tiểu thiếu niên dường như cảm nhận được gì đó, mở to mắt nhìn về phía này, lộ ra vẻ mê mang.

Nháy mắt tiếp theo, cảnh tượng đột nhiên thay đổi, Thẩm Tri Huyền chỉ cảm thấy hoa mắt, tiểu thiếu niên cả người đầy máu ngã trên mặt đất, cả người co giật, khó khăn ngẩng đầu nhìn y.

"Sư tôn..." Thần sắc tiểu thiếu niên vừa hèn mọn lại vừa tuyệt vọng, khóc ra máu cầu xin:"Xin ngài..."

Trên người hắn đều là vết thương, tất cả đều là vết cắt của kiếm, máu me bê bết.

Hắn đau đớn tới chết đi sống lại, giọng khàn đến đáng sợ, "Xin ngài...!Xin ngài tha cho đệ tử..."

Thẩm Tri Huyền đau lòng tới mức hai tay đều run rẩy, không chút nghĩ ngợi định bế thiếu niên lên, nhưng lại có người nhanh hơn y một bước ——

Bạch y nhân thần sắc lạnh nhạt lướt qua y, đứng trước mặt tiểu thiếu niên, cúi đầu nhìn hắn, trường kiếm trong tay vừa thong thả lại vừa vô tình giơ lên.

Mũi kiếm sắc bén đặt trên làn da không mấy nguyên vẹn của thiếu niên, nhẹ nhàng chạm vào, máu liền trào ra.

Thẩm Tri Huyền khiếp sợ nhìn "Bản thân" kia của mình, sau khi đoạn tẫn linh căn của hắn thì như mất hứng, tùy tiện vứt kiếm, hờ hững rời đi, y cảm thấy dường như cả người mình đang run rẩy, thậm chí cảnh tượng lần nữa chuyển sang cảnh ở Tư Quá Nhai cũng không để ý —— Thảo nào!

Thì ra là vậy!

Trong nháy mắt, mọi câu hỏi đều có lời giải đáp, vì sao lúc gặp Yến Cẩn ở Tư Quá Nhai, tiểu thiếu niên lại bài xích y như vậy, thậm chí trong mắt còn lộ ra hận ý, đó là bởi vì Yến Cẩn trùng sinh!

Vì sao Yến Cẩn lại có khúc mắc với y, vì sao hơn ba năm mà vẫn đề phòng mà xa cách, đó là bởi vì, trong mắt Yến Cẩn, y chính là hung thủ đã đoạn tẫn linh căn ở kiếp trước của hắn!

Ý thức của Thẩm Tri Huyền trở lại, y hoảng hốt trong chớp mắt rồi hoàn hồn, vừa định thần lại đã thấy Yến Cẩn sắp chịu không nổi nữa, vội vàng lấy linh đan ra đút cho hắn.

Nhưng Yến Cẩn không chịu hợp tác, giãy dụa không ngừng, né tránh sự giày vò trong mơ.

Thẩm Tri Huyền gần như không thể giữ được hắn, khó khăn lắm mới đút được linh đan cho hắn.

Cũng may là đã xin linh đan cả tứ trưởng lão, nếu lần thăng giai này thất bại thì Yến Cẩn cũng sẽ không bị thương gì quá nặng.

Linh đan vào miệng là tan thành linh dịch, nhanh chóng phát huy tác dụng, linh lực điên cuồng va đập dần dần bình lặng trở lại.

Cơ thể Yến Cẩn còn hơi co giật, nhưng rõ ràng là đang bình tĩnh lại.

"Sư tôn..." Thẩm Tri Huyền vẫn như ba năm trước, ôm hắn rồi nhẹ nhàng vỗ lưng, vừa nghe thì theo bản năng "Hửm?" một tiếng.

Y còn tưởng rằng Yến Cẩn đã tỉnh, nên kéo khoảng cách giữa hai người một chút, thì phát hiện ra Yến Cẩn vẫn đang nhắm mắt, trên hàng mi dài còn động mồ hôi.

Thẩm Tri Huyền lau mồ hôi giúp hắn, không nói gì, thấy hắn không còn run nữa mới nói không sao, đang tính đỡ hắn nằm xuống thì đột nhiên bị túm tay áo.

"Sư tôn..." Yến Cẩn mở mắt, đôi mắt đen láy phủ một tầng sương mù, có chút mê mang, dường như còn đang chìm đắm trong mộng cảnh.

Hắn nói:"Có phải ngài muốn ta giết ta không?"

Tim Thẩm Tri Huyền đập lệch một nhịp, cúi đầu nhìn hắn, trông giây lát không biết mình vẫn còn trong mộng cảnh hay là đã tỉnh táo.

Trên khuôn mặt tuấn lãng của thanh niên có tia mệt mỏi yếu ớt, hắn chớp mắt, đáy mắt càng dày đặc sương mù, mê man muốn ngủ thiếp đi, "Sư tôn."

Thẩm Tri Huyền kinh ngạc.

Thanh niên nhẹ giọng nói:"...!Đau quá, ngài vẫn là dùng một kiếm giết chết đệ tử đi." Hắn thở dốc, gần như nỉ non, "Chỉ cần một kiếm...!là kết thúc..."

Âm cuối nhỏ dần, Yến Cẩn buông tay ra, nhắm mắt, nghển cổ chờ chết, hoàn toàn là tư thế không phòng bị.

Kiếm của hắn đặt bên cạnh giường.

Dù là Thẩm Tri Huyền hay hắn, chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm vào.

Linh khí xung quanh Yến Cẩn dần bình tĩnh trở lại, gần như là tiêu tán —— Đó là dấu hiệu của thăng giai thất bại, bởi vì Yến Cẩn không thể thoát ra khỏi mộng cảnh được.

Thẩm Tri Huyền mím môi, duỗi tay cầm lấy trường kiếm, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ đặt kiếm vào tay hắn, lại dùng chút lực, để hắn nắm chặt lấy.

"Mở mắt ra."

Yến Cẩn ngơ ngác mở mắt ra.

"Cúi đầu nhìn xem."

Yến Cẩn ngoan ngoãn nghe theo, cúi đầu nhìn kiếm.

Thẩm Tri Huyền đặt một bàn tay lên tay hắn, cùng nắm chuôi kiếm với hắn, một tay cầm vỏ kiếm, dùng chút lực, trường kiếm rời vỏ nửa thước, ánh kiếm mang theo chút lạnh lẽo.

"Nhìn thấy chưa?" Thẩm Tri Huyền bình tĩnh nói, "Kiếm mà vi sư tặng cho ngươi, không phải là để ngươi sợ.

Ai bắt nạt ngươi, thì cứ rút kiếm đi."

Vừa dứt lời, đột nhiên linh khí lại như sóng biển dâng lên cuồn cuộn, Yến Cẩn nghe thấy lá chắn giam cầm tu vi của hắn trong biển linh khí ấy vỡ vụn..