Bách Lí Triều Hoa đâm Hàn Lãng bị thương, Bách Lí trang chủ sau khi quất roi Bách Lí Triều Hoa xong, sai người đi phủ đệ của minh chủ đưa một tấm thiệp, mở gia yến mời Hàn Lãng tới dự.

Mấy ngày gần đây Bách Lí Triều Vân đang giận dỗi với Hàn Lãng, tiệc gia yến này không chỉ là nhận lỗi, mà cũng là vì khuyên giải hai phu thê bọn họ.

Gia yến mở vào buổi tối, vào lúc Hàn Lãng cùng Bách Lí Triều Vân vào phủ, Ngu Phương Linh cố ý tránh đi.

Mục đích chuyến này của cô là Hàn Lãng, nếu như bị Bách Lí Triều Vân phát hiện, có khi còn chưa kịp thực thi kế hoạch đã bị bí mật diệt khẩu.

Sau khi Bách Lí Triều Hoa tham gia gia yến, Ngu Phương Linh tự nhốt mình ở trong phòng, nhìn gương hoá trang.

Tiểu Thất từ cửa sổ phi vào, đứng ở trên giá gỗ, nhìn Ngu Phương Linh trong gương đồng, nhất thời lông chim cả người dựng đứng: “Có quỷ! Tiểu nương tử cứu ta!”

“Là ta.” Ngu Phương Linh dùng bột mì bôi trét làm khuôn mặt mình trắng bệch, tức giận mà lên tiếng, “Lại đây, học tiếng quạ kêu cho ta nghe .”

Tiểu Thất duỗi hai cánh, ngẩng đầu: “Ku ku ku ku khù khì ——”

“Sai rồi.”

“Chi, chi, chi?”

Ngu Phương Linh: “…”

Tiểu Thất: “Anh anh anh.”

Mặt Ngu Phương Linh lộ vẻ hung ác: “Lại kêu sai, mang ngươi đi hầm cho tiểu bảo bối Triều Hoa bồi bổ thân thể.”

Tiểu Thất đại kinh thất sắc, ngẩng đầu lên kêu: “Oa —— oa —— ca —— ca ——”

“Chính là như vậy, đợi lát nữa giúp ta cái này.” Ngu Phương Linh hạ xuống nét bút cuối cùng, một nữ quỷ hoàn mỹ đã hoàn thành.

Buổi tối sương mù nổi lên, cả tòa Bách Lí sơn trang bao phủ trong một mảng sương mù trắng xoá.

Hàn Lãng mắt say lờ đờ mông lung mà đẩy tay thị nữ ra, nghiêng ngả lảo đảo đi ra khỏi thính phòng: “Ta tự đi.”

Bách Lí Triều Vân đứng dậy, muốn đi theo sau.

“Vân nhi.” Bách Lí trang chủ đúng lúc mà lên tiếng.

Bách Lí Triều Vân đành phải quay lại bữa tiệc.

Hôm nay là gia yến của Bách Lí gia, nàng ta cùng Hàn Lãng đã một thời gian không nói gì, từ khi biệt viện của Lục Mạn Thanh bị thiêu hủy, Hàn Lãng tựa như thay đổi thành một người khác, thái độ đối với nàng ta lập tức từ tôn trọng nhau như khách, biến thành như người lạ.

Nàng ta biết, Hàn Lãng vẫn luôn hoài nghi, Lục Mạn Thanh là bị nàng ta giết chết, chỉ là bất hạnh không tìm thấy chứng cứ, nên phải dùng phương thức này vắng vẻ nàng ta.

Từ nhỏ Bách Lí Triều Vân đã nhận muôn vàn sủng ái, từ sau khi gả cho Hàn Lãng, ủy khuất nàng ta phải chịu còn nhiều hơn ủy khuất của cả hai mươi năm cuộc đời nàng ta.

Đặc biệt là sau lần Lục Mạn Thanh xảy ra chuyện này, hắn đến phòng của nàng ta cũng không vào.

Bách Lí Triều Vân không chịu nổi ủy khuất như vậy, liền đem ủy khuất tố vào trong giấy viết thư, phái người giao cho Bách Lí Triều Hoa.

Nếu nói trong toàn bộ Bách Lí sơn trang, ai đối tốt với nàng ta nhất, không gì hơn thất đệ này của nàng ta, Bách Lí Triều Hoa.

Trước kia khi nàng ta bị ủy khuất, hay là bị người ta khi dễ, đều là Bách Lí Triều Hoa tới đòi lại.

Thất đệ này của nàng ta, tướng mạo xuất chúng, võ công cao cường, luôn được các cô nương chú ý, cố tình tính tình hắn lại lãnh, cái gì cũng không đặt trong mắt, duy độc chỉ thân cận nhất với Bách Lí Triều Vân.

Xác thực mà nói, là sau năm hắn chín tuổi rơi xuống nước, mới trở nên cực kỳ thân cận với Bách Lí Triều Vân.

Bách Lí Triều Hoa biết được Bách Lí Triều Vân bị Hàn Lãng vắng vẻ, đi võ lâm minh lý luận với Hàn Lãng, hai người tranh nhau liền đánh lên.

Bách Lí Triều Hoa dưới sự tức giận, đâm Hàn Lãng bị thương, một kiếm kia suýt nữa phế đi võ công của Hàn Lãng.

Lần này Bách Lí sơn trang mở gia yến, là muốn bày tỏ ý tốt với Hàn Lãng.

Bách Lí Triều Hoa bị bắt phải đi xin lỗi Hàn Lãng, vẻ mặt thiếu niên lạnh như băng, cho dù xin lỗi, thì mặt mày vẫn giấu một vẻ kiệt ngạo khó thuần.

Hàn Lãng cũng không thật sự ghi hận Bách Lí Triều Hoa, trong lòng hắn rõ ràng, tất cả những việc này đều không liên quan đến Bách Lí Triều Hoa, hắn nhận lời xin lỗi, còn làm mình uống say mèm.

Say, so với tỉnh còn tốt hơn.

Hắn cùng Bách Lí Triều Vân là một đôi oán ngẫu, hắn tình nguyện say, cũng không muốn tỉnh táo mà đối diện với Bách Lí Triều Vân.

Yến hội tiến hành được một nửa, Hàn Lãng hướng về phía Bách Lí trang chủ biểu đạt mình cần đi một chuyến đến nhà xí, hơn nữa từ chối thị nữ đi cùng.

Bách Lí Triều Vân bưng chén rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch, rượu vào bụng, nóng rát, làm ngực nàng ta cũng nóng bỏng theo.

Hàn Lãng xuyên qua sương mù, lang thang không có mục tiêu mà đi ở trong viện.

Hắn cũng không phải thật sự muốn đến nhà xí, hắn chỉ là muốn tìm một cái cớ, ra khỏi cửa liền đi lang thang

Hắn không thích Bách Lí sơn trang, cũng không thích Bách Lí Triều Vân, tất cả mọi thứ có quan hệ với “Bách Lí”, hắn đều không thích.

Hai chữ đó nặng nề làm hắn không thở nổi, cũng là hai chữ này, đã làm hắn đánh mất nữ nhân cả đời hắn yêu nhất.

Nếu như không có Bách Lí sơn trang, hiện giờ hắn, hẳn là cùng Lục Mạn Thanh sống một cuộc sống phu thê bình thường, Mạn Thanh của hắn sẽ ở bên người hắn giúp chồng dạy con, mà không phải bị tràng lửa lớn kia thiêu đến tan xương nát thịt.

Hàn Lãng đi đến một tòa đình hóng gió, ghé vào trên bàn đá, mở đôi mắt say lờ đờ.

Đầu óc hắn mơ mơ màng màng, nghĩ gì cũng không còn rõ ràng lắm.

Hắn thật sự đã say.

Sương mù rất dày, đối diện đình hóng gió là một hồ nước, trong nước trồng hoa sen, thời tiết này còn chưa nở hoa, ngàn lá sen lớn vươn trên mặt nước.

Đèn lồng treo dưới gác mái, tản ra ánh sáng mờ nhạt, ánh sáng đó xuyên qua sương trắng dày đặc, hóa thành từng vầng sáng, nhìn không rõ.

Trong bóng đêm truyền đến tiếng quạ đen, âm thanh kéo dài, có vẻ hết sức thê lương: “Oa —— oa —— ca —— ca ——”

Loáng thoáng có giọng nói quen thuộc đang gọi hắn: “Hàn đại ca, Hàn đại ca…”

Hàn Lãng mở choàng mắt, nâng đầu lên, nhìn về phía sương trắng mênh mang.

Bên trong sương mù, sâu trong chỗ lá sen, tựa hồ bay qua một bóng người, giọng nói chính là từ bên đó truyền tới.

Hàn Lãng lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa.

“Hàn đại ca.” Giọng nói kia vẫn còn đang tiếp tục, khàn khàn lại thê lương, hơn nữa còn kèm với tiếng quạ đen.

Hàn Lãng đứng dậy, đáy mắt lộ ra vẻ khiếp sợ: “Là nàng sao? Mạn Thanh!”

Giọng nói này hắn quá quen thuộc, từ khi bọn họ quen biết tới nay, Lục Mạn Thanh đều dùng loại ngữ khí này gọi hắn, Hàn đại ca.

“Hàn đại ca, biệt lai vô dạng.”

“Mạn Thanh, thật sự là nàng?” Hàn Lãng kích động, đi vài bước ra ngoài đình, bỗng nhiên, hắn dừng bước chân, phía ngoài đình chính là hồ nước.

Lá sen cơ hồ cao bằng nửa người, giấu đi gợn nước, nếu không chú ý, khả năng rất lớn sẽ trượt chân rơi xuống.

Hàn Lãng khiếp sợ mà nhìn bóng dáng giấu trong lá sen, thanh âm kia bị khóa lại trong sương trắng, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mơ hồ.

“Là ta, Hàn đại ca.” Giọng nói của Lục Mạn Thanh phiêu phiêu mà đến, lạnh lẽo lại ai oán, như cách một tầng mây, “Hàn đại ca, ta là tới gặp huynh một lần cuối cùng.

Huynh và ta kiếp này có duyên không phận, nếu có kiếp sau, Mạn Thanh hy vọng có thể làm thê tử của Hàn đại ca.”

“Mạn Thanh, thực xin lỗi, là ta vô năng.” Trên mặt Hàn Lãng hiện lên sự thống khổ.

Là hắn không tốt, hắn là một nam nhân, nhưng ngay cả quyền lựa chọn thê tử cũng không có, làm hại Lục Mạn Thanh mất đi tính mạng của mình.

“Hàn đại ca ngàn vạn đừng tự trách mình, đây là số mạng của Mạn Thanh, cả đời này của Mạn Thanh có thể quen được Hàn đại ca, đã thấy đủ vô cùng.

Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là Mạn Thanh còn có một tâm nguyện chưa xong, tâm nguyện này chưa hoàn thành, vậy khi xuống cửu tuyền, Mạn Thanh cũng khó có thể nhắm mắt.” Ngu Phương Linh kéo dài thanh âm, trên mặt phối hợp với giọng nói của cô, lộ ra thần sắc ai oán bi thương.

Tiểu Thất đứng ở trên vai cô, thường thường học hai tiếng kêu của quạ đen.

Cô lay động mái chèo, đẩy thuyền nhỏ qua lại đong đưa, lá sen giấu đi thân hình của cô, lại có sương mù che lấp, cứ như vậy, cô giống y như đang phiêu trên mặt nước.

Mang theo quạ đen kèm BGM nữ quỷ, giờ hỏi ngươi có kinh hỉ không, bất ngờ không?

“Nàng có tâm nguyện gì?” Trong chỗ sâu sương mù, truyền đến giọng nói của Hàn Lãng.

Ngu Phương Linh khó nén thần sắc kích động, thanh âm vẫn duy trì thê lương ai oán: “Cả đời này của Mạn Thanh, bội phục nhất chính là kiếm khách như Hàn đại ca… A!!!”

Ngu Phương Linh còn đang ấp ủ cảm xúc bi thương, chỉ thiếu việc thốt ra ba chữ “Kiếm Linh Tê”, thì trong sương mù bay tới một bóng dáng, dừng ở đối diện cô.

Thân thuyền bởi vì đột nhiên nhiều ra thêm một người, mất đi cân bằng, hung hăng lung lay một chút, một mình Ngu Phương Linh đứng không vững, thân thể nghiêng về phía trong nước.

Cô không khỏi phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

Bỗng dưng một cánh tay vươn tới, ôm lấy vòng eo của cô, kéo cô vào trong lòng ngực.

Ngu Phương Linh đâm bang bang vào trong lòng ngực, nhất thời đâm cho đầu choáng váng não trướng.

Người nọ bắt lấy bả vai của cô, sau khi thấy rõ tướng mạo của cô, vừa mừng vừa sợ: “Mạn Thanh! Thật sự là nàng, ta không phải đang nằm mơ chứ? Nàng không chết, nàng không chết, thật tốt quá, Mạn Thanh nàng còn sống…”

Ngu Phương Linh: “…”

Sao lại không phát triển giống như cốt truyện đã dự đoán chứ! Cái đồ móng heo Hàn Lãng này, sao ngươi lại không đi theo lẽ thường hả!

Hàn Lãng ôm Ngu Phương Linh, lòng đều tràn đầy kích động mất đi mà tìm lại, căn bản không chú ý tới sắc mặt khó coi của Ngu Phương Linh.

Đương nhiên, Ngu Phương Linh tự làm mình ra thành cái bộ dáng quỷ quái này, hắn muốn nhìn ra cũng không nhìn được.

Hàn Lãng ôm cô trong chốc lát, mới từ trong kích động phục hồi lại tinh thần, hắn rũ mắt nhìn Ngu Phương Linh, trên mặt đầy khó hiểu cùng tò mò: “Mạn Thanh, sao nàng lại trang điểm ghê thế?”

Nếu như hắn không nhìn lầm, mới vừa rồi trong nháy mắt khi hắn dừng ở trên thuyền, đã nhìn thấy một con vẹt vỗ cánh bay đi từ trên đầu vai của Ngu Phương Linh, trong miệng còn học tiếng quạ đen kêu “Ca ca”.

Đúng là gặp quỷ mà.

*

Ngu Phương Linh: Không sờ được đến mục tiêu vật phẩm, ta sẽ làm chó…

Editor: Q17