Lục Cạnh và Trì Y Y đi ra khỏi quán bar đã là canh ba*.

Khu trung tâm thương mại vẫn đèn đuốc sáng trưng, xe cộ trên đường vẫn tấp nập.

Màn đêm của thành phố lớn không bao giờ yên lặng.

*Canh ba: Từ 23 giờ đến 1 giờ sáng

Sau khi lên xe, Trì Y Y ném túi xách sang một bên, nhắm mắt dựa vào lưng ghế, xoa xoa huyệt thái dương.

Đêm nay cô uống rất nhiều rượu, Lục Cạnh khuyên cũng không nghe, lại còn uống say với đám người Vương Xuyên.

Trì Y Y thích uống rượu, nhưng Lục Cạnh biết cô không phải là kẻ nghiện rượu, nên hôm nay không nghe lời khuyên mà uống nhiều như vậy, ngược lại có chút khác thường.

“Ai chọc giận em không vui ư?” Lục Cạnh nhìn cô hỏi.

Trì Y Y mở mắt liếc nhìn anh, một lúc sau mới nói: "Không ai chọc em hết."

"Vậy em uống nhiều rượu như vậy, ngày mai không đi chụp ảnh hả?” Lục Cạnh cầm một chai nước khoáng, mở nắp đưa cho cô.

Trì Y Y uống hai ngụm, lại đưa cho Lục Cạnh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Rượu miễn phí tội gì không uống."

Lục Cạnh vốn dĩ muốn nói với cô về sau thích đến lúc nào cũng được, lại sợ đến lúc đó cô không tiết chế, say rượu hại thân, cuối cùng vẫn không nói ra lời này.

"Đau răng mà uống nhiều thế này, không sợ ngày mai mặt bị sưng lên à."

Trì Y Y vô thức liếm răng, đột nhiên nhớ tới ngày hôm nay quên uống thuốc, sờ sờ mặt của mình: "Rượu có tác dụng chống viêm."

Lục Cạnh không tranh luận với cô, ý bảo cô thắt dây an toàn: "Ở đây cách căn hộ của anh rất gần."

Lời nói này của Lục Cạnh lọt vào tai Trì Y Y tự động dịch thành "Làm không?".

Cô kéo dây an toàn, không nhìn anh, giọng điệu nhẹ nhàng, "Không đi, ngày mai em có lịch chụp ảnh, không thể lăn lộn cùng anh được.

"

Lục Cạnh luôn cảm thấy tâm trạng sa sút của cô đêm nay có liên quan gì đó đến anh.

Anh suy nghĩ mãi, cũng không nghĩ ra tại sao.

Từ lúc hẹn hò đến nay, đừng nói đến mâu thuẫn và xích mích, bọn họ ngay cả cãi nhau cũng rất ít.

Nếu có thì cũng chỉ là chuyện giường chiếu.

Cô ghét anh nhanh quá, chậm quá, nhẹ quá, nặng quá.

Lục Cạnh chỉ muốn nói tối nay anh sẽ không giày vò cô.

Lời nói đến bên miệng thì cảm thấy quá chân chó, giống như là trấn an thỏa hiệp.

Anh không giày vò cô, cô cũng đừng giày vò người khác.

Vì vậy, anh thay chủ đề cuộc trò chuyện, dứt khoát nói: "Anh đưa em về."

Cả một đoạn đường không ai nói một lời nào.

Lúc đến ngõ Du Dân, Trì Y Y tháo dây an toàn rồi nhìn Lục Cạnh: "Em đi đây."

“Thời gian tới anh sẽ rất bận rộn, có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho anh." Lục Cạnh nói.

Sắc mặt Trì Y Y khó hiểu liếc nhìn anh, thầm nghĩ anh đang nói lời khách sáo với cô.

Cô cũng không xem là thật, xách túi đẩy cửa xe ra, bỏ lại một câu "Hẹn gặp lại" cho có lệ, rồi đi vào hẻm nhỏ mà không hề quay đầu lại.

Lục Cạnh cầm vô lăng, ngón tay gõ nhẹ, nhìn bóng dáng mảnh mai của cô rời đi, ánh mắt anh hơi tối sầm lại.

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu, mỗi lần đưa cô về nhà đều như vậy.

Trì Y Y luôn sảng khoái lưu loát rời đi, tuyệt đối không hề lưu luyến anh, cũng không mời anh vào nhà ngồi một lúc.

Giống như sau khi xuống giường thì anh cũng chỉ là tài xế mà thôi.

Lục Cạnh cũng nhớ tới bộ dạng như nhìn thấy quỷ lúc nãy của Tôn Lập Dịch, thầm nghĩ anh có thể thật sự là bị sắc đẹp làm cho u mê, vậy mà làm loại chuyện mặt nóng dán mông lạnh*.

*Mặt nóng dán mông lạnh: ám chỉ việc một người mặc dù được người khác đối xử nồng nhiệt, nhưng cũng chỉ tỏ thái độ lạnh nhạt, hờ hững.

....

Trì Y Y trở về chỗ ở của mình, ném túi xách đi, ngã người nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà.

Lúc ở một mình, cô không khỏi nghĩ đến những lời Phó Ninh đã nói lúc chiều.

Lục Cạnh thích Tôn Nhất Mạn, nói thật cô không ngạc nhiên lắm, ngược lại còn cảm thấy quả nhiên là như vậy.

Hai người thanh mai trúc mã yêu nhau giống như những bộ phim truyền hình và tiểu thuyết, Lục Cạnh bị từ chối vẫn bằng lòng tiếp tục làm bạn với Tôn Nhất Mạn, xem ra tình cảm rất sâu.

Trì Y Y lại nghĩ về Tôn Nhất Mạn.

Cô ta là hoàng hoa khuê tú tiêu chuẩn, thái độ làm người, đối nhân xử thế thỏa đáng, năng lực làm việc mạnh mẽ, thái độ tốt, danh tiếng trong giới không tệ.

Trong lòng Trì Y Y cũng rất cảm kích cô ta, dù sao công việc này cũng là cô ta cho cô, cho dù là vì thể diện của Lục Cạnh.

VINE tuy mới thành lập chưa lâu nhưng dựa núi lớn, nên hai năm nay phát triển rất nhanh.

Trì Y Y tự biết với địa vị của mình mà đi phỏng vấn làm người mẫu cho VINE chắc chắn sẽ không được.

Tôn Nhất Mạn không hoàn toàn ký hợp đồng với cô, chỉ là mỗi lần có bộ sưu tập mới thì gọi cô đến chụp mấy bộ, nhưng như vậy cô cũng thỏa mãn rồi.

Trì Y Y và Tôn Nhất Mạn là hai người rất khác nhau.

Ngoại hình chênh lệch rõ ràng, khí chất cũng khác, đặc biệt nhất chính là tính cách.

Tôn Nhất Mạn dịu dàng điềm tĩnh, còn cô thì hấp tấp hung hăng.

Nếu Lục Cạnh thích Tôn Nhất Mạn, anh sẽ không thể nào vừa ý với cô.

Mặc dù Trì Y Y biết mối quan hệ này của Lục Cạnh và cô không thật sự có nhiều tình cảm, nhưng cảm tình của anh đối với cô hoàn toàn khác hẳn với người trong lòng.

Rõ ràng anh thích Tôn Nhất Mạn, lại đồng ý kết giao với cô, nói rõ là vò mẻ đã sứt nên cam chịu, đối tượng không phải là người trong lòng thì yêu ai cũng chẳng sao.

Trong lòng Trì Y Y không tránh khỏi khó chịu khi nghĩ đến điều này.

Giống như rơi xuống thế bất lợi, để cho anh chiếm tiện nghi.

Vốn hai người giúp đỡ diễn trò với nhau, nhưng bây giờ thì ngược lại, cô trở thành thứ phẩm anh cầu trả lại.

Trì Y Y lớn vậy nhưng chưa bao giờ chịu bất kỳ oan ức nào như thế này, càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng ngồi dậy, cầm túi xách lôi điện thoại di động ra.

Nếu anh bất nhân, vậy đừng trách cô lấy anh làm lừa cưỡi tìm ngựa.

Trì Y Y mở WeChat, nhấp vào giao diện trò chuyện với Lâm An, do dự một lúc, rồi gửi cho anh ta một tin nhắn: Lâm An, ngày mai anh có rảnh không?

Lâm An trả lời rất nhanh.

Trì Y Y đã sớm đoán trước được câu trả lời, lập tức gửi ra tin nhắn mà cô đã soạn sẵn: Em mời cậu ăn cơm, cảm ơn anh đã khám răng giúp em.

Lâm An vui vẻ đồng ý.

Trì Y Y nở một nụ cười mong đợi, lại trò chuyện với Lâm An về vấn đề răng miệng, cuối cùng vui vẻ nói lời chúc ngủ ngon.

Đặt điện thoại xuống, trong lòng Trì Y Y cảm thấy thoải mái không ít.

Hẹn hò với ai mà chả phải hẹn hò, cớ gì cô phải tự gây khó dễ cho bản thân.

Ngày mai có nhiệm vụ chụp ảnh, Trì Y Y không dám đi ngủ quá muộn, sợ hôm sau sẽ bị chị A mắng vì trạng thái quá kém.

Sau khi tẩy trang, tắm rửa sạch sẽ, cô dưỡng da đơn giản rồi lên giường đi ngủ.

Có lẽ buổi tối uống rượu nên cô ngủ rất sâu, còn mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ đó, cô và Lục Cạnh đi đến quán thịt nướng, anh đưa cô về nhà, trước khi rời đi còn nghiêm túc nói với cô: Không được để đàn ông dễ dàng chiếm được tiện nghi, chuyện gì cũng không đáng để cho em lấy chính bản thân ra đánh đổi.

...

Trì Y Y và Lâm An hẹn ăn tối.

Buổi chiều Lâm An gửi địa chỉ nhà hàng, Trì Y Y tìm kiếm thì thấy đó là một nhà hàng món Tây có chút nổi tiếng, trong lòng lập tức có tính toán.

Tuy rằng cô hẹn anh ta, nhưng nhìn thấy thái độ tích cực của Lâm An, buổi tối nhất định sẽ đảo khách thành chủ.

Sau khi hoàn thành một ngày chụp ảnh,Trì Y Y gọi xe đến nhà hàng, sẵn tiện trang điểm luôn ở trên xe.

Nghiêm túc mà nói, kể từ khi hẹn hò với Lục Cạnh đến nay, cô chưa bao giờ đi ăn cơm một mình với người khác giới.

Hơn nữa bây giờ trong lòng cô có tính toán nhỏ, nên hôm nay trước khi ra ngoài đặc biệt ăn mặc chỉn chu.

Lúc đến nhà hàng, Trì Y Y bước vào trong dưới sự hướng dẫn của người phục vụ.

Lâm An đã đặt chỗ ngồi, cũng đến sớm, lúc này đang ngồi bên cửa sổ, thấy Trì Y Y đi tới thì rất phong độ đứng dậy kéo ghế cho cô.

“Anh đợi lâu chưa?” Trì Y Y ngồi xuống hỏi.

“Không lâu, anh cũng vừa mới đến.” Lâm An rót một ly nước đưa đến trước mặt Trì Y Y, đưa thực đơn cho cô: “Nhìn xem em muốn ăn gì.”

Trì Y Y lật xem thực đơn, không quá rối rắm, gọi một phần bít tết và salad.

Lâm An lại gọi thêm một ít đồ ăn kèm và tráng miệng, ngẩng đầu hỏi: "Lợi của em bị viêm, cho nên chúng ta sẽ không uống rượu."

Trì Y Y nhớ tới sự phóng túng trong quán bar tối qua, bỗng nhiên có loại lương tâm cắn rứt trước mặt bác sĩ chăm sóc bệnh nhân, mà bệnh nhân lại không nghe theo lời khuyên của bác sĩ.

Lâm An đưa thực đơn cho người phục vụ, nhìn người đối diện hỏi: "Em có uống thuốc anh kê đúng giờ không?"

Trì Y Y im lặng một lúc, muốn nói dối thì lại lộ ra vẻ không thành thật, đành phải nói thật: "Lúc bận thì em quên mất."

“Sau này anh sẽ nhắc nhở em, em sẽ không quên.” Lâm An không mắng bệnh nhân, mà còn dịu dàng cười nói.

Lời nói của Lâm An thể hiện rõ ý của anh ta, trong lòng Trì Y Y rõ ràng, nhưng lại giả bộ như không biết gì, nở nụ cười mềm mỏng khéo léo: "Anh làm việc tận chức tận trách như vậy, thực sự là một bác sĩ tốt."

Lâm An nhìn Trì Y Y tiến lùi thỏa đáng, ngược lại quan tâm: "Hai ngày qua răng còn đau không?"

"Tốt hơn rất nhiều rồi."

“Đúng rồi, anh có mang đến một thứ cho em.” Lâm An cầm túi giấy nhỏ bên cạnh đưa đến trước mặt Trì Y Y.

Trì Y Y không ngờ Lâm An còn chuẩn bị quà, sững sờ mấy giây rồi đưa tay ra nhận: "Cái gì vậy?"

“Nước súc miệng.” Lâm An giải thích: “Anh sợ em bận rộn không có thời gian đến bệnh viện súc miệng, nên anh đã mua một lọ nước súc miệng mang qua.

Loại này cũng có thể làm giảm bớt tình trạng viêm nhiễm."

Món quà tuy không đắt nhưng quả thực là thứ mà Trì Y Y cần nhất lúc này, cô đặt túi sang một bên, chân thành nói: "Anh có tâm quá, cảm ơn nha."

Lâm An nhìn cô cười nhẹ, sau đó mất tự nhiên ho khan một tiếng, nói: "Đừng khách sáo, dù sao chúng ta cũng là...!Bạn học."

Trì Y Y nhìn thấy vành tai anh ta đỏ lên, cười thầm, cô đoán lúc nãy anh ta định nói là mối tình đầu.

Người phục vụ mang từng món ăn đến, Trì Y Y bận rộn cả ngày, bụng đói cồn cào.

Cô ăn chút gì đó để lót dạ, vừa cắt miếng bít tết vừa hỏi: "Em nhớ gia đình anh chuyển đến miền bắc, tại sao lại trở về miền nam?"

"Bố mẹ anh sống ở miền bắc mấy năm, cảm thấy sống ở phía nam vẫn thoải mái hơn, vì vậy chuyển đến Ngọc Thành."

“Đúng vậy.

Khí hậu, tập quán ở miền bắc và miền nam khác nhau mà.” Trì Y Y nhướng mi: "Anh có trở về huyện Tiểu Trì không?"

“Có.

Năm ngoái anh từ nước ngoài trở về có quay lại huyện Tiểu Trì nhìn xem, đúng là thay đổi rất lớn.” Lâm An nhìn Trì Y Y: “Anh quay lại trường cấp ba, dãy nhà chúng ta học học kỳ một đã bị phá bỏ rồi."

"Thật không? Sau khi tốt nghiệp thì em chưa từng về lại đó."

Lâm An rũ mắt: "Có cơ hội thì chúng ta có thể trở về xem một chút"

Trì Y Y không có ý muốn nhớ lại kỷ niệm thanh xuân, nhưng hiển nhiên Lâm An vẫn nhớ về quá khứ.

Mặc dù ấu trĩ nhưng cô vẫn vui vẻ phối hợp, gật đầu đáp lại: "Được."

Cô lại hỏi: "Anh mới từ nước ngoài trở về à? Anh học đại học ở nước ngoài sao?"

Lâm An gật đầu.

"Giỏi quá."

Lâm An cười: "Cũng nhờ em cả."

"Hả?"

Lâm An nói: "Em viết thư cổ vũ anh kiên định với sự lựa chọn của mình, nếu không anh cũng sẽ không quyết tâm đi nước ngoài."

“Thật sao?” Trì Y Y thật sự ngẩn người.

Sau khi Lâm An chuyển đi, lúc bọn họ liên lạc với nhau bằng thư từ, trong ấn tượng của Trì Y Y không viết bất kỳ lời cổ vũ nào.

Với trình độ của cô, cô cùng lắm thì viết "Cố lên" ở cuối bức thư mà thôi.

"Anh vẫn còn giữ tất cả những bức thư mà em đã gửi cho anh."

“À… À, tốt quá rồi, tốt quá rồi.” Trì Y Y chột dạ cười.

Mấy bức thư đó cô đã sớm ném đi đâu mất rồi, cũng chả nhớ lúc đó mình đã viết gì, mà khiến cho Lâm An nhớ mãi không quên.

Lâm An thấy ánh mắt cô né tránh, nghĩ cô đang trốn tránh chủ đề này, trong lòng mất mát, ngược lại không nói thêm gì nữa, thận trọng chuyển chủ đề hỏi cô: "Lần trước quên hỏi em, hiện tại em đang làm việc ở Ngọc Thành hả?"

“Vâng.” Trì Y Y thở phào nhẹ nhõm: “Em làm người mẫu.”

Lâm An kinh ngạc, sau đó cười nói: "Em rất thích hợp."

"Em xem như anh đang khen em nhé."

"Không cần nghi ngờ, anh thật sự khen em đấy."

Trì Y Y mỉm cười.

Ngoại trừ đoạn sóng nhỏ ở giữa, bữa ăn này vẫn đầy đủ màu sắc.

Lâm An rất ân cần, không khiến cho cô phải xấu hổ một chút nào.

Trì Y Y cũng thoải mái, hoàn toàn không chút ngại ngùng.

Đúng như dự đoán của Trì Y Y, Lâm An len lén đi thanh toán, cô chỉ có thể khách sáo với anh vài câu, nói rằng lần sau cô sẽ mời lại.

Lâm An lái xe ô tô đến, sau khi rời nhà hàng, anh ta cũng ngỏ ý muốn đưa Trì Y Y về nhà.

Trì Y Y tạm thời không muốn để anh ta biết hiện tại cô đang ở ngõ Du Dân, đang muốn tìm cớ để gọi xe taxi thì điện thoại của cô vang lên, cô lấy ra xem, Lục Cạnh gọi điện thoại tới.