Tháng bảy đã bắt đầu. Giữa hè, mặt trời chói chang treo lơ lửng giữa không trung, trên đường vẫn chưa có ai qua lại.

Cô gái ngồi cạnh cửa sổ, hơi tựa lên bàn học, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Trước cửa sổ có một gốc đại thụ, che được cái nắng như thiêu như đốt, nhưng lại không cản được trái tim nhiệt liệt của cô gái trẻ.

Trên cây có những chú ve sầu không ngại cực khổ thông báo mùa hè đã đến. Ánh mắt của cô gái nhìn sinh vật nhỏ kia, không nhúc nhích.

Ve kêu, phát ra âm thanh ve ve quanh quẩn giữa bầu không khí lưu động trong phòng. Tiếng cười đùa của các bạn học đang được nghỉ giữa giờ, trong ngoài hòa vào nhau. Tiếng ve này khiến nàng càng thêm bực bội, chỉ muốn làm cho nó im miệng.

Giơ tay mở cửa sổ, khí nóng xông thẳng vào mặt, nàng hơi lui về phía sau, run người một cái, rồi lại thò đầu ra ngoài cửa sổ.

Vừa mới chuẩn bị mở miệng mắng thì đằng sau có người vỗ một phát vào mông của nàng, trái lại, nàng là người bị mắng trước tiên: "Khùng hả, nóng chết bà đây rồi, mau đóng cửa sổ lại đi."

Mắng xong một lúc lâu vẫn không thấy nàng có hành động gì, Thẩm Khê đành phải đích thân ra tay, đóng cửa sổ lại.

Sau đó lại giơ tay huơ huơ trước mặt cô gái: "Nguyệt Lượng? Phát ngốc gì vậy?"

Ngũ Nguyệt tránh né bàn tay làm loạn của cô ấy, quay trở về chỗ ngồi: "Ồn muốn chết."

Thẩm Khê vẫn còn đang đứng. Ngũ Nguyệt giơ tay vỗ vào mông cô ấy: "Không có ai nói cho cậu biết không thể sờ vào mông hổ à?"

"Xướt... ăn thịt trâu lớn lên à, đánh mạnh dữ vậy." Thẩm Khê sờ cái mông của mình, khiếu nại.

Đợi cơn đau giảm bớt, cô ấy nhào đến khóa cổ Ngũ Nguyệt, dùng sức lắc qua lắc lại, báo thù cái vỗ mông kia. Ngũ Nguyệt sắp bị cô ấy lắc đến váng đầu, giơ tay đẩy tay của cô ấy ra, một phát hất văng.

"Đừng quậy nữa." Ngũ Nguyệt sửa sang lại quần áo bị cô ấy làm loạn, nằm dài trên bàn học, mặt vùi trong khuỷu tay: "Mình ngủ một chút."

Thẩm Khê phát hiện hôm nay Ngũ Nguyệt thực sự có chút ủ rũ, có lẽ do tối hôm qua lại thức khuya chơi game rồi, không tiếp tục quấy rầy nàng nữa, để nàng nghỉ ngơi một chút.

Ngu Nguyệt nhắm mắt lại, nói là đi ngủ, nhưng thật ra lại không ngủ được.

Không biết có phải do thời tiết quá nóng nực hay không, hai ngày nay, trong lòng nàng luôn có một luồng khí bị tắc nghẽn lại, không lên không xuống, buồn bực đến phát hoảng.

Cái tên ngốc bên cạnh vẫn còn đang oa oa kêu loạn khiến cho nàng càng thêm tâm phiền ý loạn.

Tên ngốc kia tên là Thẩm Khê, bạn cùng bàn kiêm bạn thân nối khố của nàng. Tính cách nói dễ nghe một chút thì gọi là hơi ngây thơ, còn nói không dễ nghe chính là ngu ngốc, lòng còn rộng hơn cả trời.

Sao cậu ấy lại có thể vui vẻ không chút phiền não như vậy chứ? Ngũ Nguyệt buồn bực.

Haizzz, rầu.

Mặc dù nàng cũng không biết bản thân đang buồn rầu chuyện gì.

Yên lặng tiêu hóa phiền não, lại giống như có kỳ tích mà ngủ thiếp đi.

Mơ mơ màng màng không biết đã ngủ bao lâu, Ngũ Nguyệt cảm giác có người đang đẩy này, đẩy vài cái, thấy nàng không nhúc nhích thì bắt đầu chọt eo nàng.

Ngũ Nguyệt sợ nhất chính là người khác chạm vào nơi đó của nàng, trong nháy mắt tỉnh táo hẳn, nghiêng người tránh né tay cô ấy.

Không cần nhìn cũng biết, chắc chắn là con nhỏ Thẩm Khê kia đang làm xằng làm bậy. Ngũ Nguyệt quay người nhe răng với cô ấy: "Cậu bị khùng hả?"

Thẩm Khê ngồi ngay ngắn, ánh mắt nhìn về phía trước, trong miệng thì thầm, không biết đang nói cái gì.

Ngũ Nguyệt ngang nhiên nhào qua, không thèm nghe cho rõ ràng, hỏi cô ấy: "Cậu nói cái gì vậy? Giả thần giả quỷ gì chứ."

Thẩm Khê giơ tay bóp chân của nàng.

"Xướt..." Ngũ Nguyệt hít sâu một hơi, dùng sức đập vào mu bàn tay cô ấy, một bạt tay đánh xuống, vang lên một tiếng lớn.

Nàng ra tay không biết nặng nhẹ, Thẩm Khê bị đánh rất đau, hét lên một tiếng "a" thảm thiết. Tiếng kêu thê thảm kia vang vọng trong phòng học yên tĩnh, gây nên một trận cười lớn.

"Ngũ Nguyệt!" Trong sự hỗn loạn, có người giận đùng đùng kêu to tên nàng.

Sao lại nghe quen tai dữ vậy ta? Ngũ Nguyệt nhìn về phía phát ra tiếng kêu. Sắc mặt của nàng lập tức trở nên khó coi, thầm nghĩ toi đời rồi, sao lại chọc tới đại ma đầu kia chứ.

Cả trường trung học Thánh Nam có ai mà không biết cô giáo Lý, giáo viên chủ nhiệm của lớp 12/3 có danh hiệu là đại ma đầu chứ? Cho dù là bá vương Thánh Nam như nàng đụng phải, cũng đành nhượng bộ vài phần.

Tại sao cứ hết lần này đến lần khác đều là ở tiết học của cô ấy chứ! Xui xẻo quá mà!

Mức độ tức giận của đại ma đầu đã đụng nóc, bước đến, tu dưỡng tốt đẹp khiến cho cô ấy không mở miệng mắng chửi, nhưng làm loạn kỷ luật lớp học thì nhất định phải dạy dỗ đàng hoàng một phen: "Hai em, đứng lên cho tôi."

Thẩm Khê rề rà một chút thì lập tức đứng lên, ưỡn ngực, lưng thẳng tắp, không hề dây dưa dài dòng, so với Ngũ Nguyệt, cô ấy lại càng sợ nữ ma đầu này hơn.

Dù sao thì ba mẹ của cô ấy còn lải nhải nhiều hơn ba mẹ của Nguyệt Lượng nữa. Cô giáo Lý này thích nhất là mời phụ huynh. Mỗi lần đều khiến cho cô ấy đau đầu.

Ngũ Nguyệt là một đứa không sợ chết, nhượng bộ chỉ là vì sợ phiền phức thôi. Hơn nữa, công phu mồm mép của nàng tương đối nhanh nhảu, nhưng về mặt hành động thì lại rất nghe lời.

Nàng chậm rãi đứng lên, hỏi: "Cô ơi, lúc nãy ngủ quên, cô gọi em có chuyện gì vậy?"

Đi học ngủ gục mà còn không kiêng nể ai như vậy. Mặt của cô giáo cũng đã tái xanh rồi, kiềm nén cơn giận, giơ tay chỉ vào bàn học của nàng: "Gọi em làm gì mà em còn không biết sao?"

"Không biết ạ." Ngũ Nguyệt vẫn cười đùa hí hửng như cũ.

"Đi ra ngoài đứng!" Cảm xúc của cô giáo bùng nổ, tay chỉ ra bên ngoài cửa, bắt đầu đuổi người.

Thẩm Khê ngây người, nhìn thấy nàng ung dung bước đi, chỉ vào bản thân, hỏi cô giáo: "Vậy em thì sao?"

"Em cũng ra ngoài cho tôi!" Cô giáo tức giận không có chỗ trút ra.

"Dạ được, cô giáo." Thẩm Khê đáp lời, cũng dậm chân đi theo ra ngoài.

Ngũ Nguyệt đã đứng dựa lưng vào tường, bên ngoài không có máy điều hòa. Mỗi cơn gió thổi qua đều rất nóng, cực kỳ nóng, mồ hôi chỉ trong chốc lát đã rịn ra.

Nàng giảm bớt lực, tựa lưng vào mặt tường có chút mát lạnh, lười nhát giơ tay lau mồ hôi, híp mắt, không biết đang nhìn về nơi nào.

Thẩm Khê chạy đến, đứng song song, tựa lưng vào tường với nàng, lấy bả vai khều khều nàng.

Ngũ Nguyệt ghét bỏ, né tránh: "Làm gì đó?"

Nghĩ đến chuyện lúc nãy, nàng nghiêng đầu nhìn tên ngốc kia: "Lúc nãy cậu nói gì với mình vậy?"

Thẩm Khê trả lời: "Haiz, mình còn không phải muốn nhắc nhở cậu đai ma đầu đang nhìn cậu sao."

Ngũ Nguyệt liếc mắt: "Thẩm Khê, cậu có đầu óc một chút đi!"

Cậu nhắc nhở cái rắm ấy! Toàn làm mấy chuyện dư thừa. Giờ thì hay rồi, cả hai đứa đều bị đuổi cổ ra ngoài!

"Sao mình biết được cậu lại phản ứng như vậy chứ." Thẩm Khê rụt đầu lại, dáng vẻ sợ bị đánh.

Chuyện này đã có kết cục, đều đã bị đại ma đầu đuổi ra ngoài phạt đứng. Ngũ Nguyệt xua xua tay, không so đo những chuyện này với cô ấy nữa.

Hai tay cắm vào trong túi quần, cong một chân lên. Ngũ Nguyệt cúi đầu nhìn ngón chân nhón lên của mình, thả hồn trôi xa. Thẩm Khê ở bên tai nói mãi không ngừng.

"Cậu có nghe thấy mình nói gì không?" Thẩm Khê đột nhiên đặt câu hỏi.

"..." Ngũ Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Thẩm Khê quá hiểu nàng, nhìn bộ dạng này chính là một câu cũng không nghe lọt lỗ tai: "Phát ngốc cái gì vậy!"

"Không có." Ngũ Nguyệt khoác tay lên bả vai cô ấy, vỗ nhẹ mấy cái trấn an.

Thẩm Khê hất ra: "Cậu thôi đi."

Từ khi lên cấp 3, Thẩm Khê không còn cao lên nữa, dừng lại ở một mét sáu. Rõ ràng là cùng nhau lớn lên, cô ấy không biết tên này sao lại làm được, lên cấp 3 vẫn còn cao thêm được mười mấy xăng ti mét, từ cao bằng cô ấy, càng ngày càng cao, không ngừng cao lên.

Hơn nữa, còn ỷ vào việc bản thân cao mà xem cô ấy như cây gậy chống. Cao thì lợi hại lắm à?

Thẩm Khê căm phẫn.

Ngũ Nguyệt chỉ có thể buông tay xuống.

Đứng thế này quá mệt mỏi rồi, tên ngốc lại còn không cho nàng dựa.

Cúi đầu nhìn đồng phục học sinh trên người mình. Ngũ Nguyệt cũng không quá chú trọng, trực tiếp đặt mông ngồi lên mặt đất. Quần dơ thì cứ để cho nó dơ đi. Từ trước đến nay, người thành công đều không câu nệ tiểu tiết.

Thẩm Khê cũng ngồi xuống với nàng.

Ngũ Nguyệt hỏi cô ấy: "Cậu có ước mơ không?"

Thẩm Khê cảm thấy nàng bị khùng rồi. Cậu cho rằng cậu là Uông Phong à? Mình cũng đâu phải là thí sinh dự thi The Voice.

Nhưng câu hỏi đã ném ra, cô ấy vẫn phải nghiêm túc suy nghĩ một chút, trả lời: "Cũng không tính là ước mơ, thật ra, mình muốn làm một diễn viên."

Ngũ Nguyệt nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô ấy, phì cười một tiếng.

"Nè, cậu cười cái gì chứ!" Thẩm Khê đánh nàng: "Cậu không cảm thấy làm diễn viên chơi vui lắm sao? Có nhiều người yêu thích như vậy. Mỗi ngày đều xinh xinh đẹp đẹp, hơn nữa, quay phim cũng rất thú vị."

Biết cô ấy thích xem phim, nhưng không ngờ đã đạt đến cảnh giới tẩu hỏa nhập ma rồi. Ngũ Nguyệt không kiềm lòng được phải vỗ tay khen hay: "Tốt, vô cùng tốt. Thẩm Khê, mình cảm thấy cậu thực sự rất có suy nghĩ. Người có ước mơ đều không tầm thường."

"Xem thường ai vậy? Chị đây hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, sao lại không được chứ?" Thẩm Khê khịt mũi xem thường cách nói của nàng. Cô ấy tự nhận kém hơn Nguyệt Lượng một chút, nhất là về chiều cao, nhưng bản thân vẫn có vốn liếng, đủ đè bẹp một đống người.

Ngũ Nguyệt cũng không phải cảm thấy cô ấy không ổn. Chỉ là cái nghề diễn viên này quá khó khăn, không hề đơn giản như trong tưởng tượng như vậy. Cái tính cách được nuông chiều từ bé như cô ấy, chắc chắn không thể chịu được mấy lời chửi rủa của đám antifan.

Nhưng mà, với tính cách diễn sâu này của cô ấy, nói không chừng thực sự có thể làm được. Là chị em tốt, cho dù nói như thế nào thì Ngũ Nguyệt vẫn sẽ ủng hộ, cổ vũ cô ấy: "Mình bấm ngón tay tính toán. Người bạn trẻ, nguyện vọng này của cậu, ngày mai sẽ lập tức thực hiện được."

"Mượn lời vàng của cậu." Thẩm Khê chắp tay.

Mặc dù đưa ra lời nói hùng hồn, nhưng bản thân Thẩm Khê tự hiểu rõ, tự tiến hành phân tích sâu về bản thân: "Vốn dĩ chính là như vậy mà. Cậu nhìn đó. Thành tích của mình kém như vậy, lại không thích đi học. Chỉ có chút hứng thú đối với phim ảnh thôi. Hơn nữa, cũng không thể lãng phí nhan sắc tuyệt trần này của mình. Không tiến vào giới giải trí thực sự chính là tổn thất của họ."

Ngũ Nguyệt giả vờ mắc ói.

Thẩm Khê càng tức giận hơn, hừ hừ.

Nói lâu như vậy, phát hiện chỉ có một mình cô ấy bô lô ba la nói không ngừng nghỉ nãy giờ. Thẩm Khê hỏi lại Ngũ Nguyệt: "Vậy còn cậu?"

"Mình?" Ngũ Nguyệt ngẩng đầu 45 độ nhìn lên trời: "Mình không có ước mơ, cũng không có chuyện gì muốn làm."

Trời xanh thăm thẳm, mây rất mềm mại, mặt trời vẫn là vầng mặt trời đó.

Nỗi ưu tư quanh quẩn trong lòng đã lâu cuối cùng cứ thế được thốt ra. Tâm trạng phiền não kỳ lạ của Ngũ Nguyệt đã được xoa dịu.

Có lẽ đây chính là chuyện mấy ngày nay nàng vẫn luôn bối rối, nghĩ tới nghĩ lui.

Gần đến ngày tốt nghiệp, mọi người đều có ước mơ, ngay cả tên ngốc Thẩm Khê này cũng có mục tiêu của mình, nhưng nàng lại không có.

Cuộc sống của Ngũ Nguyệt quá thuận buồm xuôi gió, học tập qua loa, có thể ứng phó kỳ thi đại học. Ba mẹ đối với nàng muốn gì được nấy, chưa từng tạo áp lực. Nhà của họ cũng xem như giàu có, không có khó khăn về mặt tiền bạc.

Dưới hoàn cảnh sống thoải mái như vậy, trong căn phòng ấm áp, ý chí chiến đấu của Ngũ Nguyệt đã bị mài mòn gần như không còn sót lại gì. Ngay cả một chuyện muốn cố gắng hoàn thành cũng không có.

Ngũ Nguyệt nói vô cùng nhẹ nhàng. Thẩm Khê cũng không quá chú tâm, chỉ xem như nàng không muốn nói cho cô ấy biết, không hỏi thêm nữa.

"Hai em làm gì ở đây vậy?"

Có người đột nhiên lên tiếng. Thẩm Khê bị dọa giật mình, ngước mặt lên xem thử là ai.

Ngũ Nguyệt đứng dậy, phủi phủi bụi dính trên quần, rồi lại kéo Thẩm Khê đứng lên, chào hỏi người vừa mới lên tiếng: "Chủ nhiệm Từ, tụi em bị phạt đứng ạ."

Thẩm Khê đau đầu. Trong trường học này, người cô ấy không muốn trông thấy nhất chính là chủ nhiệm Từ, mang tiếng là chủ nhiệm, nhưng thứ giỏi nhất lại là nịnh hót. Con người Thẩm Khê ghét nhất mấy chuyện phiền phức.

Chủ nhiệm Từ cũng rất lo lắng về trường hợp của hai người họ. Là ai mà lại dám phạt đứng cả hai vị tiểu thư này vậy, không biết họ là con của thành viên hội đồng quản trị của trường học, phải đối xử đàng hoàng à?

Chủ nhiệm Từ nhìn trộm vào phòng học một cái. Cô giáo Lý đang đứng trên bục giảng, giảng bài môn Ngữ Văn. Bỗng chốc, chủ nhiệm Từ đã không còn cảm thấy là chuyện lạ nữa. Hóa ra, hai cô tiểu thư này đã chọc cô ấy.

Cô giáo Lý này nổi tiếng là người nghiêm túc, là một giáo viên không sợ cường quyền, tính tình quật cường, hết lần này đến lần khác nhận được sự yêu thích của hiệu trưởng. Anh ta chỉ là một thầy chủ nhiệm, không thể nói nổi cô ấy, còn có khả năng sẽ bị dạy dỗ một phen.

Hai bên đều không phải người dễ đắc tội, khó xử ghê.

"Hay là, hai em đi nghỉ ngơi một lúc đi? Bên ngoài nóng như vậy, đừng để bị cảm nắng." Chủ nhiệm Từ chỉ có thể cố gắng hết sức an ủi hai người.

Ngoài mặt, Thẩm Khê không biểu hiện gì, nhưng thật ra thì trong lòng đã âm thầm phỉ nhổ. Thực sự còn có loại người như vậy sao, công khai cố vũ học sinh cúp tiết? Hay cho một kẻ thích nịnh hót.

"Cảm ơn thầy Từ, không cần đâu." Ngũ Nguyệt vô cùng lễ phép, nhận lấy hết sự quan tâm, cười với anh ta một cái.

Trùng hợp ngay lúc này, tiếng chuông tan học vang lên. Ngũ Nguyệt nắm lấy cổ áo của Thẩm Khê, kéo cô ấy đi vào trong phòng học, còn bỏ lại một câu: "Thầy ơi, tụi em đi vào trước nhé."

Chủ nhiệm Từ gật đầu: "Ờ, được."

Tối đó, lúc quay trở về, hai người vẫn đi chung với nhau. Ngũ Nguyệt đi nhờ xe của Thẩm Khê. Hai người tách ra ở cổng khu nhà.

Sáng ngày thứ hai, khi lên lớp, chỗ ngồi của Thẩm Khê trống không, Ngũ Nguyệt nghĩ: Có khi nào cậu ấy lại ngủ quên nữa rồi không?

Hết tiết thứ nhất, người vẫn còn chưa đến, Ngũ Nguyệt nghĩ: Có khi nào cậu ấy vì chuyện hôm qua bị đại ma đầu mời phụ huynh nên bị nhốt ở nhà dạy dỗ một trận không nhỉ?

Giờ học buổi sáng đã sắp kết thúc rồi mà Thẩm Khê vẫn còn chưa đến. Ngũ Nguyệt buồn bực: Đừng nói là chạy đi chơi chỗ nào đó rồi nha?

Còn vấn đề bị bệnh, nàng không hề nghĩ theo phương diện này. Từ việc tên Thẩm Khê kia ăn ngon miệng như vậy, chắc chắn thân thể rất khỏe mạnh. Bệnh tật không thể quật ngã được cô ấy.

Mặc dù hai người ở không xa, nhưng Thẩm Khê lại hay đi trễ. Ngũ Nguyệt cũng lười mỗi ngày phải nhắc nhở cô ấy, nên bình thường đều là nàng đi trước, Thẩm Khê trễ hơn nàng một chút mới đến trường học.

Hôm nay? Khác thường, thực sự rất khác thường, trực tiếp không thèm đến trường luôn, lại không biết đi quậy phá ở nơi nào rồi.

Nói thì nói vậy nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đứa bạn nhà mình. Chỗ ngồi cùng bàn trống rỗng, Ngũ Nguyệt suốt cả ngày cũng có chút bất an.

Nàng suy nghĩ, đợi sau khi tan học về nhà thì đích thân đến nhà cô ấy xem thử một chuyến, hỏi cô ấy tại sao cả ngày hôm nay đều không đến trường học.

Rốt cuộc có thứ đồ chơi gì tốt mà mê mẫn thần trí của cậu vậy? Đi ra ngoài chơi mà không dẫn mình theo?

Từ chuyện này, bắt buộc phải xóa bỏ mác bạn bè.

Trong lòng Ngũ Nguyệt đang tính toán. lên kế hoạch cho hành động tối nay, phải làm sao để tra tấn cho người kia khai hết ra mới được. Hơn nữa, phải nghiêm khắc tiến hành phê bình hành vi cúp học này của cô ấy. Kết quả, người này quay lại vào tiết học buổi chiều, giống như một chiếc hỏa tiễn, phóng thẳng vào phòng học.

Thẩm Khê vội vã ngồi xuống, nắm chặt lấy tay của Ngũ Nguyệt, nhìn nàng bằng ánh mắt chân thành, đầy sự mong đợi, vô cùng kích động: "Cậu đoán xem hôm nay mình gặp được ai?"

"Ai?" Nếu như cậu đã thành tâm đặt câu hỏi, vậy thì mình sẽ mở lòng từ bi phối hợp với cậu.

Thẩm Khê mất lí trí: "Là Thường Yến Thanh đó! Thường Yến Thanh người thật việc thật! A a a a a a a mình chết đây!"

Ngũ Nguyệt nhíu mày: "Thường Yến Thanh?"