Trước kia, Duy Thành đã từng rất nhiều lần nghĩ đến việc nói ra tình cảm của bản thân cho Mai Thư biết.

Đó sẽ là một ngày thời tiết đẹp nhất, có hoa và nến, khung cảnh hoàn hảo lãng mạn.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Duy Thành vẫn cảm thấy anh không nên nói ra.

Với tính cách của Mai Thư, anh chỉ sợ tình cảm của anh sẽ khiến cô sợ hãi, nhất là khi cô biết anh đã yêu cô từ rất lâu rồi.

Không khí xung quanh bây giờ thật sự rất dễ khiến người ta mủi lòng.

Duy Thành cũng không hiểu sao mình lại nói ra nhanh như vậy, nhưng anh không hối hận, vì nếu bỏ qua cơ hội này, có khi mối quan hệ của hai người họ sẽ mãi mãi dậm chân tại chỗ mất.

Không nằm ngoài dự đoán, cô gái nhỏ sau khi nghe chữ "yêu" từ anh thì cả người đều thẫn thờ.

Mai Thư tròn xoe mắt ngạc nhiên, cô nhìn Duy Thành cho thật kỹ, sau khi xác định anh không nói đùa mới bắt đầu suy nghĩ loạn lên.

Người đàn ông này vừa nói anh yêu cô.

Đúng vậy! Không phải là thích, không phải là thương mà là yêu.

Sau khi hết kinh ngạc, Mai Thư bắt đầu hoài nghi chính bản thân mình.

Trong đầu cô hiện tại đang có bảy bảy bốn chín câu hỏi chưa có lời giải đáp, càng nghĩ càng thấy mơ hồ.

"Em à."

"..."

"Thư à."

"..."

"Vợ ơi."

"Hả? À… Dạ?"

Trong lúc ngơ ngác, Mai Thư không để ý rằng người đàn ông kia đang không ngừng gọi cô.

Cô giật mình đáp lại một tiếng rồi nhìn anh, hiện tại cô thật sự không biết phải đối diện với anh như thế nào.

"Em sao thế? Anh nói chuyện khó hiểu lắm sao?"

"Không… không có."

Mai Thư lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt vẫn đảo đi nơi khác lảng tránh người đàn ông.

Có điều hiện tại cô chính là đang ngồi trên đùi người ta, khoảng cách cùng không gian mờ ám như vậy thật sự khiến cô muốn giả chết ngay lập tức.

"Không có tức là em đã hiểu, đúng không?"

"Em… kh… không…"

Cô chẳng hiểu gì hết! Cô muốn bỏ trốn!

"Muộn rồi, em đi lấy quần áo cho anh tắm!"

Mai Thư nhanh chân chuẩn bị chạy, ai ngờ người đàn ông kia vốn đã lường trước được sự việc, phản ứng kéo cô lại còn nhanh hơn cả hành động của cô.

"Không cần, anh chưa muốn tắm.

Anh muốn nói chuyện."

"N… nói cái gì? Anh… anh vừa nôn mà… tắm đi cho dễ chịu…"

"Em chê anh hôi sao? Mà có hôi thì em cũng phải chịu.

Trừ phi em ngoan ngoãn ngồi im nói chuyện nghiêm túc với anh, bằng không anh cứ ôm em như vậy đấy."

Ga lăng không được, Duy Thành bắt buộc phải dở thói nhây.

Dẫu gì anh cũng đã lỡ miệng tỏ tình rồi, anh không thể để mọi thứ công cốc được.

"Em vì sao lại không nhìn anh? Anh nói là sự thật, anh thật sự đã yêu em rồi.

Thư, em trốn tránh anh như vậy là vì em sợ anh sao?"

"Em không có…"

"Không có? Thư, có phải em cảm thấy anh rất đáng ghét đúng không? Có phải em cũng muốn rời đi phải không? Em cũng muốn vứt bỏ anh, vứt bỏ gia đình nhỏ này của chúng ta có đúng không?"

Người đàn ông có lẽ đang dần dần không thể kiềm chế cảm xúc, Mai Thư bị phản ứng mãnh liệt của anh dọa cho quay đầu nhìn lại.

Đôi mắt sâu hun hút có chút phức tạp, bàn tay anh bất giác siết chặt lấy hai vai cô khiến cô đau nhói.

"Anh… anh bình tĩnh lại đã.

Em không có mà."

"Thư, em nói xem anh yêu em là sai sao? Chúng ta giờ đã là vợ chồng.

Anh yêu em cũng là sai sao? Hay là kẻ như anh không xứng đáng có được tình cảm từ người khác?"

"Không, anh không sai mà.

Anh Thành, anh nhìn em, buông em ra trước rồi chúng ta từ từ nói chuyện có được không?"

Đôi mày nhíu chặt của người đàn ông lúc này mới hơi giãn ra.

Anh đưa mắt nhìn cô gái đối diện một lượt, hai tay siết chặt vai cô lập tức buông lỏng.

Gương mặt Duy Thành không che giấu được sự sợ hãi thoáng qua.

Người đàn ông lớn xác ấy lập tức ôm chặt lấy Mai Thư, không ngừng xin lỗi như một đứa trẻ.

"Anh xin lỗi… xin lỗi em.

Anh thật sự không muốn làm em đau.

Anh… anh không phải là một kẻ vũ phu… Anh… tính tình của anh… anh không phải là người hay nóng giận như vậy đâu.

Anh chỉ là… chỉ là sợ em sẽ bỏ anh… sợ em ghét anh.

Anh xin lỗi… em đừng… đừng đi đâu có được không? Anh hứa sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.

Em cứ coi như chưa từng nghe, chưa từng thấy gì được không?"

Không yêu cũng được, không đáp lại cũng được, chỉ cần thân xác cô ấy ở đây, dù tâm trí cô ấy ở đâu Duy Thành cũng có thể chấp nhận.

Anh muốn ích kỷ giữ cô lại, giống hệt như trong buổi chiều mưa hôm ấy, Mai Thư đã đưa cho anh một chiếc ô, chiếc ô nhỏ bé cứu rỗi cuộc đời anh.

Anh muốn giữ cô lại ngay từ lúc đó.

Bộ dạng này, lời nói này, Mai Thư cho dù có một trái tim sắt đá cũng sẽ không thể không mềm lòng.

Huống chi cô cũng chỉ là một con người làm bằng xương bằng thịt, cô đương nhiên đã hoàn toàn chịu thua trước người đàn ông này.

Nếu nói là yêu, Mai Thư không chắc chắn.

Nhưng cô không thể phủ nhận được rằng, Duy Thành đã thật sự chiếm lĩnh một vị trí đắc địa trong tâm trí của cô.

Anh ngang nhiên bước vào cuộc đời cô, thay đổi mọi thói quen sinh hoạt, khiến cho cô luôn luôn nhớ bản thân còn phải quan tâm chăm sóc cho một người khác.

Anh cũng khiến một người độc lập như cô trở nên mềm yếu dựa dẫm, phá vỡ mọi kế hoạch và suy nghĩ về tương lai của cô.

Trái tim vốn khép chặt bấy lâu của Mai Thư, Duy Thành đã thật sự thành công khiến nó dần mở ra rồi.

"Tại sao lại coi như không biết? Anh tỏ tình em, em đương nhiên phải ghi nhớ kỹ chứ."

Mai Thư vỗ nhẹ lên lưng anh, vừa buồn cười vừa nói.

"Anh mau buông em ra.

Anh mà còn cứ ôm chặt như vậy, em sẽ ngạt thở chết mất."

Nghe vậy, người đàn ông mới dần dần nới lỏng vòng tay.

Có điều anh không buông Mai Thư ra hẳn, anh vẫn đề phòng mà giữ lấy eo cô.

"Em không sợ anh sao?"

"Sao em phải sợ anh?" Mai Thư hỏi ngược lại Duy Thành.

Duy Thành âm thầm thở dài.

"Anh vừa rồi giống như phát điên vậy.

Em không sợ sau này anh sẽ lại phát điên sao?"

"Em thấy trường hợp đó rất hiếm.

Trong mắt em, anh luôn luôn ôn hoà."

"Đó là giả tạo thôi."

"Vậy thì sao chứ? Em cũng giả tạo đấy.

Thật ra em rất đanh đá, không hề hiền lành như anh tưởng đâu."

Mai Thư hướng người đàn ông cười tươi.

"Trừ phi là anh ra tay đánh em thật, lúc đó em mới sợ anh."

"Không có chuyện đó đâu, anh có thể viết giấy cam kết."

Người đàn ông này thật là lạ lùng, hở một tí là đòi viết giấy cam kết, Mai Thư càng nghĩ càng buồn cười hơn.

"Được rồi, em sẽ không đi đâu hết.

Nếu sau này nếu anh làm chuyện gì có lỗi với em, em sẽ tự động khiến anh không thể tìm thấy em được nữa."

Duy Thành lúc này có vẻ bình tĩnh hẳn rồi, anh nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Nhìn bộ dạng "ngoan ngoãn" của anh, Mai Thư tiếp tục lên tiếng.

"Còn chuyện nghiêm túc ban nãy… anh nói đột ngột quá, em quả thật không biết trả lời anh thế nào."

"Không cần trả lời cũng được.

Em có thể ghi nhớ chuyện đó hoặc không, anh không ép em nữa."

Duy Thành nói vậy, Mai Thư cảm thấy cứ như cô đang bắt nạt anh vậy.

Nhưng tạm thời cô không biết phải nêu ra cảm nghĩ gì với anh, thôi thì cứ lựa chọn im lặng trước đã.

Chờ thêm một chút thời gian, Mai Thư nhất định sẽ xác định được cảm xúc của mình.

"Dù sao chăng nữa, chỉ cần em vẫn đồng ý ở bên cạnh anh là được.".