Edit: Tiểu Viên

Beta: Thanh Thanh

Chỉ còn hai quả trứng gà còn sót lại, Phàn Sở Thiên đành làm mì xào trứng bưng lên cho Thẩm Kiều. Cậu cư nhiên không phản đối. Nhìn cậu như vậy, Phàn Sở Thiên liền hiểu rõ, mấy ngày này chắc chắn đều ăn uống rất qua loa… đau lòng chết mất, lập tức vội vàng nói: “Này chúng mình huề rồi, lại chuyển về sống chung đi. Em xem anh khỏe mạnh thế này, tốt xấu gì cũng thỏa mãn được toàn bộ nhu cầu của em.”

Thẩm Kiều lườm hắn, không nói chuyện.

Phàn Sở Thiên vẫn tiếp tục lảm nhảm: “Này nhé, anh có thể nấu ngày ba bữa cộng thêm bữa đêm, chuẩn bị cả đồ ăn vặt, cam kết không cần sạc điện mà vẫn luôn hoạt động bền bỉ 100% nữa nhé.”

…Thẩm Kiều sắc mặt không đổi ăn xong mì xào,  vứt bát cho cái tên mặt nghiêm túc mà miệng nói ra toàn lời đen tối kia: “Đi rửa bát.”

Phàn Sở Thiên giống như cô vợ nhỏ vô cùng nhẫn nhịn, tủi thân ôm bát đi rửa.

Thẩm Kiểu đốt điếu thuốc, nhìn theo bóng dáng hắn. Đột nhiên cười tự giễu lắc đầu, cậu xoay người, gửi bản thảo đã hoàn thành lúc trước cho Trác Lâm, sau đó tắt máy tính.

Phàn Sở Thiên rửa bát xong vào phòng, liền thấy Thẩm Kiều nửa dựa vào đầu giường ngồi, lật xem một cuốn sách, hắn chạy đến, chuẩn bị tiếp tục lảm nhảm.

Thẩm Kiều giơ tay ngăn hắn mở miệng: “Đủ rồi, đừng nhắc tới nữa.”

“A?” Phàn Sở Thiên há mồm định nói vẫn chưa kịp ngậm lại. Thái độ này, là xu hướng tốt hay xấu đây?

“Trong tủ lạnh còn cái gì ăn được không?”

“Không có, chỉ có một nắm mì sợi thôi.” Phàn Sở Thiên trả lời.

“Ừm, vậy mai xuống núi được rồi.” Thẩm Kiều nói.

Phàn Sở Thiên đơ ra, sau đó: “Quào” một tiếng sáp lại: “Haha, nói rồi là không được đổi ý nha!”

Thẩm Kiều giật giật khóe miệng: “Đây cũng không phải trẻ con 3 tuổi.”

Phàn Sở Thiên lúc này mới mỹ mãn ôm ôm, không nói năng gì chỉ cười ngu. Chỉ trong nháy mắt như vậy, hắn được trải nghiệm cái hạnh phúc của người mất đi mà có lại.

May mà mình nghĩ thông suốt, cũng tới đây, chỉ cần hai người nói chuyện rõ ràng, Kiều gia nhà mình cũng không phải là kiểu người lằng nhằng cố tình giả vờ.

Đột nhiên, Kiều gia đặt sách xuống, quay đầu nhìn Phàn Sở Thiên chằm chằm.

Phàn Sở Thiên một lưng đầy mồ hôi lạnh, e dè hỏi: “Sao thế?”

“Em với anh yêu nhau rồi, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra với em…” Thẩm Kiều chậm rãi nhả chữ, “Anh có cái gì để bảo vệ em?”

Phàn Sở Thiên há hốc mồm: “Bảo vệ? Không phải anh là lá chắn cực mạnh rồi hử?”

Thẩm Kiều híp mắt, không che dấu vẻ hoài nghi trên mặt.

Phàn Sở Thiên thật chịu cậu rồi: “Em lại muốn mạo hiểm làm chuyện gì đúng không… Em muốn gì?”

Thẩm Kiều mỉm cười: “Quả nhiên anh thông minh, đỡ mệt. Em muốn có súng.”

“Tàng trữ sử dụng vũ khí là đi ngược với luật pháp quốc gia.” Phàn Sở Thiên lập tức bác bỏ.

Thẩm Kiều không hé răng, chỉ tiếp tục híp mắt nhìn hắn.

Phàn Sở Thiên giật nhẹ khóe miệng: “Đổi cái khác được không?”

“Bộ anh tưởng là mình chơi CS* hả? Chắc lúc nguy hiểm em nghịch dao thì ổn hơn ha?” Thẩm Kiều cười giễu. Cậu cũng không phải bộ đội đặc chủng trong tiểu thuyết.

*CS: Counter-Strike, một game bắn súng góc nhìn thứ nhất. Trong game khi súng hết đạn, người chơi có thể dùng vũ khí khác để chiến đấu như dao, xà beng v.v…

“Nhưng mà…” Phàn Sở Thiên khó xử, “Em đồng ý theo anh, anh không muốn kéo em vào con đường này…”

“Vậy em theo anh còn có gì thú vị nữa?” Thẩm Kiều cười hỏi, thuận tiện thay đổi vị trí một chút ngồi trong lòng Phàn Sở Thiên, dựa vào ngực hắn thật thoải mái.

Phàn Sở Thiên khóc không ra nước mắt.

…Phiền gia không biết chính là, Trác Lâm có một câu danh ngôn, “Kiều gia đã ra tay, quả thật không phải người…”

“Meo!” Vừa vào cửa, đã bị một sinh vật toàn thân trắng muốt bổ nhào vào người.

Lê Hoa dùng cả bốn chân bám chặt vào quần bò của Thẩm Kiều leo lên, rốt cuộc cũng đến đích —— trong lòng Thẩm Kiều. Nó kiêu ngạo quay sang Phàn Sở Thiên “meo meo” hai tiếng, hắn cũng vươn tay ra, gãi gãi dưới cằm nó.

Phàn Sở Thiên nhận ra trong phòng không có người, nhìn trên bàn trà có một tờ giấy nhắn, là hai anh em họ Hà để lại, nói hai người bọn họ phải đi rồi, cám ơn hắn và Thẩm Kiều đã cho ở nhờ.

“A ha,” Phàn Sở Thiên khua khua tờ giấy về phía Thẩm Kiều, cười toe toét: “Lại về với thế giới hai người nà.”

Mang được Thẩm Kiều về, hai cái bóng đèn kia cũng cùng lúc biến mất, đối với Phàn Sở Thiên mà nói, chính là song hỷ lâm môn.

Thẩm Kiều nhún vai không nói, chỉ đi đến sofa ngồi xuống, ôm Lê Hoa chơi đùa, mặc kệ Phàn Sở Thiên xách túi hành lý của mình vào phòng ngủ.

Một lát sau, Phàn Sở Thiên dựa vào cửa phòng ngủ, nhìn Thẩm Kiều: “Kiều gia, em vào đây.”

Thẩm Kiều quay đầu nhìn hắn, Phàn Sở Thiên cười: “Có thứ em ao ước đó nha…”

Thẩm Kiều hơi nghi ngờ, nhưng vẫn thả mèo xuống, đi về phía cái người đang khoanh tay trước ngực kia.

“Cái…” Còn nói chưa hết câu, liền bị kéo vào hôn.

Xoay người một cái, Phàn Sở Thiên đá chân đóng cửa, lôi Thẩm Kiều lên giường.

Thì ra… Thẩm Kiều trở mình xem thường… Mà thôi kệ đi, cái này cũng coi như là cái cậu “ao ước” thật…

Không tiếng động ghé vào lưng Thẩm Kiều thở dốc, cánh tay chống đỡ phần lớn sức nặng cơ thể để không đè lên người nằm dưới, Phàn Sở Thiên vẫn chưa đã, không muốn rút khỏi cơ thể Thẩm Kiều nên vẫn nằm nguyên đó.

Vẫn ở trong cơ thể cậu, hắn vươn người ra phía trước. Thẩm Kiều bị hắn trêu gọi không nhịn được rên rỉ hai tiếng, lại thấy tay hắn duỗi ra, từ đầu giường lôi ra một thứ kim loại màu đen trợ hứng cảm xúc gì đó.

Thẩm Kiều muốn giật lấy nhưng Phàn Sở Thiên vừa cười vừa tránh được, xoay người cậu một cái hai người liền nằm nghiêng. Khẩu súng kia, dọc theo ngực cậu dao dộng, đùa bỡn hai điểm nhỏ một chút rồi lướt xuống dưới, chạy qua rốn, rồi đến bộ phận hai người đang hợp nhất…

“Ưm…” Thẩm Kiều rên rỉ.

Phàn Sở Thiên rút ra,  đặt khẩu súng trước lỗ nhỏ đang co vào dãn ra kia.

Thẩm Kiều vội túm lấy cái tay đang nghịch loạn, kiệt sức mà mở miệng: “Nếu như anh dám nhét vào…”

Phàn Sở Thiên bĩu môi, cũng không dám đùa thêm —— nói giỡn, với tính tình của Thẩm Kiều, không khéo lần sau cậu sẽ cầm lựu đạn nhét vào lỗ hậu của hắn…

Nhét đồ vật nặng trịch đó vào trong tay Thẩm Kiều, Phàn Sở Thiên mở miệng, thật sự nghiêm túc: “Đạn nằm trong ngăn kéo… Đây là thứ rất nguy hiểm, em nhất định phải chú ý an toàn, không bắt buộc thì tuyệt đối đừng dùng.”

“Ừm.” Thẩm Kiều miễn cưỡng đáp.

Cậu cũng không phải trẻ con 3 tuổi, dù đúng là có chút lòng hiếu kỳ… Cậu đơn giản quay đầu lại, dùng nụ hôn để ngăn Phàn đại gia lảm nhảm.

Lời tác giả: Khụ khụ, quốc tế thiếu nhi vui vẻ ~~~