Dịch: Thần Hi- Mày nói gì?
Hai tay Trương Uy nắm chặt, bày ra một tư thế võ bắt đầu mà Lục Dương chưa từng nhìn thấy.
Nhưng vị xã trưởng xã đoàn Taekwondo chỉ liếc một cái đã nhìn ra, hắn cười lạnh một tiếng.
- Muốn dùng Long quyền?
Ngay lập tức, hắn không nhge những lời nói nhảm của Trương Uy nữa, sắc mặt lạnh xuống, khẽ kêu lên một tiếng.
- Đi lên! Đánh nó tàn phế cho tao!
Một câu "Đánh nó tàn phế" vừa nói ra, ba tên đai đen phía sau liền cười ác độc, cả ba đồng thời xông lên, lúc mới đầu thì Trương Uy còn chặn được một đòn thì hắn bị đối phương quét ngã trên mặt đất, cả ba tên đai đen đánh không ngừng trên người hắn.
Những người đai đen vốn mạnh hơn Trương Uy nhiều, nay lại cả ba đều ra tay, tất nhiên hắn không thể chống lại được, hai tay hai chân thì làm sao đánh lại được sáu tay sáu chân chứ, Trương Uy vừa lên đã bị đánh ngã.
Cô nàng chân dài tên Lam Bình vốn đang đứng nhìn thì bỗng thay đổi sắc mặt, theo bản năng nàng muốn đi lên trợ giúp, nhưng tên xã trưởng đó liền âm hiểm nói một câu.
- Lam Bình! Cô dám lên thì chúng tôi sẽ đánh gãy một chân hắn!
Câu nói khiến bước chân của cô nàng chân dài phải dừng lại.
Chỉ sau một thời gian ngắn, Trương Uy đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, hắn nằm ôm đầu trên sàn nhà, cả người lăn qua lăn lại, trên miệng cũng trào ra máu.
- Được rồi!
Bọn họ đánh Trương Uy đến mức cả tháng cũng không đứng lên nổi, thì xã trưởng xã đoàn Taekwondo mới kêu dừng lại.
Sau đó hắn cúi đầu nhìn người đang lăn lộn thảm thương trên mặt đất, nói.
- Lần này chỉ là cảnh cáo nhỏ thôi, nếu lần sau tao còn thấy mày đứng bên Lam Bình thì tự nghĩ đến hậu quả đi!
Sau đó hắn ta mở miệng nói với mấy người phía sau.
- Đập hết đồ trong phòng này cho tao! Một CLB võ nho nhỏ thì không cần phải tồn tại nữa.
Nhừng người con lại đều cười ha ha nhận lời, đang muốn đập đồ thì phía ngoài cửa có một người bay vào, Lục Dương nhìn thấy Đằng Hổ bước vào.
Một cước!
Đằng Hổ vừa đi đến của phòng, còn chưa nói câu nào đã đá một cước vào lưng người buộc đai xanh, khiến hắn ngã bay vào trong phòng.
Biến cố này khiến cho sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
Những người bên xã đoàn Taekwondo cũng phản ứng rất nhanh, họ mau chóng xoay người lại nhìn phía ngoài cửa.
- Đằng Hổ?
Là người của xã đoàn Taekwondo thì tất nhiên sẽ biết đến Đằng Hổ, nhìn thấy người ra tay là Đằng Hổ thì sắc mặt bọn chúng đều căng thẳng, ngay cả con ngươi trong mắt xã trưởng của bọn chúng cũng co rút lại.
- Muốn đập CLB võ thuật? Ai muốn?
Sau khi Đằng Hổ đến thì cuối cùng hắn cũng lên tiếng.
Một đôi mắt lóe sáng nhìn qua từng người một, sau đó ánh mắt hắn dừng lại trên người vị đoàn trưởng xã đoàn Taekwondo.
- Hình Vinh!
Đoàn trưởng Hình Vinh của xã đoàn Taekwondo .
Nhìn thấy Đằng Hổ dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn mình, Hình Vinh biết nếu hôm nay không đánh một trận với hắn thì sẽ không xong chuyện được.
Hình Vinh cũng là một người có lòng cao ngạo, bản thân hắn lại là đoàn trưởng của một xã đoàn Taekwondo, trong vài trăm người trong xã không có người nào có thể đánh được với hắn, đứng trên đỉnh vinh quang nhiền năm khiến hắn có một lòng tin mù quáng hắn là đệ nhất, vì vậy Hình Vinh không sợ chút nào khi tiếp nhận ánh mắt của Đằng Hổ, hắn nói.
- Người trong CLB võ thuật của anh không tuân thủ đúng quy định, dám lôi kéo người trong xã đoàn chúng tôi, đây rõ ràng là khiêu khích trắng trợn, hôm nay tôi đến để cảnh cáo mấy người thôi, Đằng Hổ! Tôi từng nghe anh đã từng đấu với Lí Nghiễm, khiến hắn mất một chân, nếu hôn nay anh thắng được tôi, thì mĩ nữ của xã đoàn chúng tôi tùy anh lôi kéo, thế nào? Có dám chơi hay không?
- Chơi? Được! Như anh muốn!
Sau khi Đằng Hổ nói ra câu này thì hắn đi vào phòng tập luyện, những người khác nhanh chóng tản ra, Hình Vinh cũng bức lên phía trước, đứng cách Đằng Hổ 2m đến 3m.
Không gian bên trong của phòng tập không lớn lắm, cả mười mấy người đều im lặng đến nối nghe được tiếng kim đồng hồ chạy, trong góc tối, Lục Dương cũng cố mở to mắt để nhìn cho rõ trận đấu của hai người này.
Trong bốn năm học đại học ở kiếp trước, Lục Dương chưa từng nghe về trận đấu giữa đoàn trưởng xã đoàn Taekwondo và đội trưởng CLB võ thuật, không ngờ bay giờ hai người này lại đấu với nhau.
Hình Vinh theo nghi thức cúi đầu làm lễ chào, sau đó hắn bắt đầu tạo tư thế, hai chân tách ra, hai tay nắm chặt, một tay để trước ngực còn tay còn lại để bên hông.
Mà Đằng Hổ vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt lạnh lùng của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Hình Vinh.
-Yaa...!
Hình Vinh kêu lên một tiếng, đột nhiên hắn xông đến, nắm tay phải nhanh chóng đánh về phía trước, đến giờ cuối cùng thì Đằng Hổ cũng di chuyển, Lục Dương nhìn thấy hai chân hắn bát đầu mượn lực, cả người xiết chặt, hăn không né tránh mà thân hình chỉ hơi nghiêng một chút, giống như một người bị đạn bắn trúng.
- Bịch!
Một tiếng vang nhỏ, nắm đấm của Hình Vinh đánh lên vai Đằng Hổ, cơ thể hắn sau khi đụng Đằng Hổ liền bị bay ngược ra sau, hai chân rời khỏi mặt đất.
Tiếp theo, trong ánh mắt không thể tin của mọi người, Đằng Hổ quát một tiếng rồi nhảy lên trước, cánh tay phải hắn nâng lên, đưa khuỷu tay về phía trước, lại một tiếng vang nhỏ, khuỷu tay Đằng Hổ hung hăng đánh vào ngực Hình Vinh, khiến hắn phải kêu lên đau đớn, ngã xoài trên mặt đất.
Một chiêu.
Chỉ với một chiêu, kẻ kiêu ngạo như Hình Vinh đã bị Đằng Hổ đánh bại.
Hắn dùng chân đạp lên ngực Hình Vinh đang nằm trên đất, trận đấu chấm dứt.
Trước khi giao đấu, không ai có thể ngờ được kết quả sẽ như vậy, chỉ một chiêu đã phân thắng bại.
Xã trưởng xã đoàn Taekwondo nhiều năm chưa từng thua bởi ai, nhưng Đằng Hổ chỉ dùng một chiêu đã thắng.
Người trong xã đoàn Taekwondo hai mắt nhìn nhau, không biết nên làm sao.
Người ngoài không phải nói võ thuật Trung Hoa chỉ là khoa chân múa tay cho đạp thôi sao, chỉ nhìn được chú không vận dụng được? Sao có thể lợi hại như vậy?
- Hình như là Bát Cực Quyền? (Ai đọc bộ Vũ Thánh thì sẽ biết được cái này)
Một người trong xã đoàn Taekwondo nhỏ giọng nói với những người xung quanh.
Lục Dương cũng nghe được câu nói này.
- Bát Cược Quyền? Thiết Sơn Kháo sao?
Trước kia lúc viết tiểu thuyết thì Lục Dương cũng từng nghiên cứu qua Bát Cực Quyền, hắn có ấn tượng rất sâu đối với chiêu Thiết Sơn Kháo trong môn võ đó, nghe nói khi luyện chiêu này thì dùng khuỷu tay đánh lên thân cây, muốn tập luyện được Thiết Sơn Kháo thì phải đánh nát những cây đó.
Cây còn bị đánh nát, thử hỏi xem có mấy ai có thể đỡ nổi chiêu này?
Bị thua trong một chiêu, Hình Vinh tháo đai đen xuống, chán nản rời đi.
Không có âm thanh nào khác ngoài tiếng bước chân rời khỏi.
Chắc lần thua này đã đả kích rất lớn đến tâm khí cao ngạo của Hình Vinh.
Khiếp trước, sau khi Lục Dương nghiên cứu Bát Cực Quyền xong, hắn liền cảm thấy môn võ này rất giông thái quyền.
Đều dùng những chiêu cứng rắn, dù có biến hóa khác nhau nhưng đều chú trọng vào nắm tay, khuỷu tay, và đầu gối để đánh người.
Là người đã sống hai đời người, đây là lần đầu tiên Lục Dương thấy có người dùng Bát Cực Quyền để đánh nhau.
Quả nhiên bá đạo đến cực đỉnh.
Trương Uy được Lam Bình dìu đi bệnh viện, đúng lúc này thì Tào Tuyết cũng đến nơi.
Đằng Hổ vỗ vào vai Lục Dương nói.
- Tối nay rảnh không? Đi uống rượu cùng tôi đi!
Lục Dương còn đang nghĩ làm sao để Đằng Hổ dạy mình vài chiêu trong Bát Cực Quyền, lập tức hắn liền đồng ý.
Đằng Hổ đi rồi, Tào Tuyết có chút khẩn trương nhìn vũng máu trên mạt đất, nàng hỏi Lục Dương.
- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sao trên đất lại có nhiều máu như vậy?
- Không có gì! Lúc nãy mọi người luận võ một chút với nhau thôi!
Lục Dương thuận miệng kể lại.