Dịch: Thần HiÁnh mắt của Lục Dương vô tình nhìn đến mấy cuốn sách và chiếc bình trà màu hồng phấn trên màn hình máy tính.
Hai cuốn sách dưới cùng chính là hai cuốn sách do hắn viết, còn hai cuốn bên trên là của Tào Tuyết, chiếc bình trà màu hồng cũng vậy.
Tất cả là do tối hôm qua Lục Dương mang về.
Nhìn thấy những vật này, bỗng nhiên Lục Dương giật mình, bàn tay hắn mò vào túi quần móc điện thoại ra xem có tin nhắn của Tào Tuyết gửi đến hay không.
Hắn mang sách cùng bình trà của cô về phòng trọ, có lẽ cô sẽ tìm hắn để lấy lại.
........
Màn hình di động sáng lên, quả nhiên Lục Dương nhìn thấy một tin nhắn mới, mở khóa màn hình, đúng là tin nhắn của Tào Tuyết gửi đến.
"Lục Dương! Tối nay lúc cậu đến phòng tự học, thì cậu nhớ mang những đồ của mình đến trả lại nhé."
Giống như Lục Dương đã dự đoán, tin nhắn này đúng là muốn hắn trả lại đò cho nàng.
Lục Dương mỉm cười, hắn tiện tay nhét điện thoại trở lại túi quần.
Lục Dương nhớ đến Tào Tuyết thì không kìm nén mà nhớ đến thời điểm tối hôm qua, hắn lừa nàng nhìn về hướng khác rồi hôn trộm nàng một cái.
Nghĩ đến việc này, khóe miệng Lục Dương cong lên.
Yêu đương ngọt ngào hạnh phúc, có lẽ là những điều này, lúc Lục Dương vẫn mải chìm đắm trong thế giới màu hồng phấn thì màn hình máy tính bỗng kêu lên thông báo có mail mới.
Lục Dương để chế độ tự đăng nhập tài khoản QQ, nên mỗi khi mở máy tính ra thì QQ đều được tự động đăng nhập.
"Giờ này còn có ai gửi mail cho mình?"
Trong lòng Lục Dương nghi ngờ, hắn kéo chuột click vào mail mới nhận.
Kết quả, Lục Dương thấy đây là mail do biên tập viên Thiên Ca gửi đến.
Nhưng nội dung bên trong khiến nụ cười trên mặt Lục Dương biến mất hoàn toàn.
"Văn Sửu cậu khỏe! Ngày hôm qua cậu gửi bản thảo qua mail cho tôi, tối hôm qua sau khi tôi tan làm đã đọc qua rồi, mặc dù tôi cảm thấy chất lượng cuốn sách đõ không tồi, nhưng sau khi tôi trình bày yêu cầu kí kết hợp đồng với chủ biên tập, thì ông ấy nói: Chúng tôi yêu thích nó, tuy nhiên điều đó không thể làm bằng chứng để kí hợp đồng được, một tacs phẩm có được kí kết hay không, tất cả là phụ thuộc vào độc giả, vì vậy, thật tiếc khi cho cậu biết, tạm thời cậu chỉ có thể đăng chương mới lên trang web mà thôi, sau khi đủ điều kiện mới có thể kí hợp đồng được, hi vọng tin này sẽ không làm cậu nản lòng, mong cậu tiếp tục cố gắng! Tôi mong đợi một ngày nào đó sẽ được kí hợp đồng với cậu."
Từ chối rõ ràng...
Lục Dương khó chịu.
Biên tập viên nói họ cả thấy chất lượng cuốn sách này không tồi, không biết đây có phải chỉ là một câu an ủi thôi không, nhưng trong lòng Lục Dương vẫn rất tin tưởng vào cuốn "Tận thế đất hoang" của mình.
Nhưng mà, muốn kí hợp đồng với trang web, không phải có lòng tin là được.
Biên tập viên không đồng ý thì hắn không có cách nào kí kết được.
Xem ra vào những năm 2003, một biên tập viên muốn kí mội hợp đồng với tác giả cũng cần phải khảo sát rất khắt khe, có lẽ bây giờ hắn chỉ có thể tự mình cố gắng thôi, đã không còn cách nào để kí hợp đồng cùng trang web nữa.
Trong lòng Lục Dương không tránh khỏi có chút buồn bực.
Không thể đi của sau được, tiếp theo, hắn chỉ có thể thành thật mà đăng chương thu hút lượt view.
Trong lòng Lục Dương có chút buồn bực, nhưng mà hắn sẽ không vì vậy mà đánh mất niềm tin.
Chất lượng cuốn sách "Tận thế đất hoang" này như thế nào, với kinh nghiệm viết tiểu thuyết nhiều năm của hắn thì hiểu được rất rõ.
Lục Dương không tin cuốn sách này không đủ tiêu chuẩn để kí hợp đồng với trang web.
Buổi chiều ngày hôm đó, Lục Dương không hề đi đâu, hắn yên tĩnh ngồi trong phòng đọc sách của mình, trong miệng ngậm điếu thuốc lá, hai tay hắn không ngừng gõ trên bàn phím máy tính, một chuỗi dài kí tự nhảy vào bên trong file word.
Lúc sắp đến hoàng hôn thì hắn đã gõ được ba chương mới, tổng cộng hơn chín ngàn chữ.
Vượt mức nhiệm vụ đã đề ra cho ngày hôm nay.
Nhưng hắn muốn đến chỗ tự học buổi tối cùng Tào Tuyết sẽ viết thêm bản thảo.
Lục Dương chính là người càng bị áp chế thì càng cố gắng vùng lên.
Lần từ chối kí hợp đồng sớm này không làm tổn thương được đến sự tự tin của hắn, nhưng lại kích thích ý chí chiến đấu trong lòng Lục Dương.
Sau khi ăn cơm tối, Lục Dương mang theo bản thảo và bút máy, hắn đi đến phòng 103 lầu 3, chính là phòng tự học của Tào Tuyết.
Tào Tuyết vẫn giống như mọi ngày, nàng yên tĩnh ngồi chỗ này đọc sách.
Lục Dương thả nhẹ bước chân, đi đến bân cạnh nàng, đưa sách vở và bình trà của nàng đặt bên cạnh.
Tào Tuyết cảm giác được hắn đến gần, nàng quay đầu lại nhìn hắn, có lẽ nhớ đến nụ hôn trộm tối qua của Lục Dương nên hai má nàng đỏ ửng lên, ánh mắt nhìn hắn cũng không giống lức trước nữa.
Lục Dương lạnh nhạt cười với nàng một cái, trong lòng hắn vì chuyện bị biên tập viên từ chối mà buồn bực.
Nụ cười lạnh nhạt đó khiến cho Tào Tuyết thấy không được tự nhiên, nó không giống với ấn tượng của nàng về hắn.
Tào Tuyết có cảm giác không quen.
- Cậu làm sao vậy, tâm trạng giống như không tốt?
Tào Tuyết nghi ngờ hỏi.
Lục Dương lắc nhẹ đầu nói.
- Không sao, cậu đọc sách tiếp đi! Mình ra bên ngoài hút điếu thuốc, tí nữa quay lại sẽ viết bản thảo.
Nói xong, Lục Dương liền gật đầu với Tào Tuyết rồi thả bản thảo và bút máy lên bàn, đi ra bên ngoài, Tào Tuyết ngẩn ngơ, Lục Dương có hành động khác thường như vậy, nàng càng thêm khẳng định hắn có chuyện không vui trong lòng.
Nhưng mà, nàng vẫn chưa quá quen thuộc với Lục Dương, cũng không phải là bạn gái của hắn, nên Tào Tuyết chỉ ngẩn người một chút rồi thu hồi ánh măt, nàng tiếp tục ngồi đọc sách.
Chỉ là, những hành động khác thường của Lục Dương khiến nàng rất tò mò, nên khi đọc sách, Tào Tuyết không có cách nào tập trung tinh thần được.
Lục Dương đi ra ngoài châm một điếu thuốc để hút, hai tay hắn đút trong túi quần, đôi mắt nheo lại nhìn màn đêm ngoài kia, trong đầu không kìm được mà nhớ đến tin nhắn từ chối, Lục Dương cố ném những ý nghĩ này ra khỏi đầu, hắn yên tĩnh hút thuốc, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đến tình tiết truyện tối nay viết.
Lúc hai điếu thuốc gần hết thì trong lòng Lục Dương đã nhớ rõ chi tiết truyện.
Hắn tiện tay vứt nửa điếu thuốc còn lại xuống đât, dùng chân nghiền nát, Lục Dương quay trở về phòng tự học, hắn ngồi bên cạnh Tào Tuyết, nàng cảm nhận được hắn quay trở lại, nhưng vẫn không quay sang mà chỉ dùng khóe mắt để nhìn Lục Dương.
Tào Tuyết thấy sau khi hắn quay lại liền cầm bút máy lên, hắn suy nghĩ một chút rồi bắt đầu viết lên tờ giấy trắng trên bàn.
Lại là kiểu chữ như gà bới giống lúc trước, sau khi ngòi bút chạm vào bản thảo thì không bị ngắt quãng, một đoạn dài mà đầu bút không rời khỏi rang giấy chút nào.
Những... chữ kia đã được đơn giản hóa nên khó mà nhận diện được.
Lần này Tào Tuyết không dám nghi ngờ những chữ này là do Lục Dương vẽ loạn ra nữa.
Ngày hôm qua Lục Dương đã cho nàng thấy hai cuốn sách kia, điều này đã chứng minh được chất lượng của những tờ bản thảo mà hắn viết, nếu không thì làm sao nhà xuất bản Đài Loan chịu bỏ tiền ra mua tác phẩm của hắn chứ.
Đêm nay, Lục Dương liên tục viết bản thảo.
Viết đến nhập tâm, Lục Dương quên luôn Tào Tuyết đang ngồi bên cạnh, quên luôn bản thân mình đang ngồi trong lớp học, hắn theo thói quen móc ra một điếu thuốc mà hút.
Cứ như vậy, Lục Dương nghiêm túc ngồi viết, viết đến hơn 11h: 30 khuya, sau đó hắn bị giật mình bừng tỉnh bởi tiếng chuông điện thoại của Tào Tuyết .
Cả đêm, Lục Dương viết được hai chương bản thảo.
Nhìn thấy Tào Tuyết đang sắp xếp đồ đạc của mình, Lục Dương thấy trong lòng nao nao, hắn nhớ đêm nay bản thân đã đối xử lạnh nhạt với nàng, lập tức trên mặt hắn nở một nụ cười tươi, nói với Tào Tuyết.
- Mình có chút đói bụng! Cậu đi ăn khuya cùng mình nhé!
Vừa dứt lời thì Lục Dương đã cầm lấy sách vở cùng bình trà trong tay Tào Tuyết.
Hành động của hắn khiến Tào Tuyết cs xúc động trợn trắng mắt, trong lòng nghĩ hắn đang làm gì vậy? Lần nào cũng ép nàng đi.
Nhưng mà nàng nghĩ đến Lục Dương đã ngồi viết bản thảo cả đêm, sự nghiêm túc của hắn vẫn còn quanh quẩn trong đầu Tào Tuyết, một Lục Dương như vậy, khiến nàng không nỡ từ chối hắn.
Ngay sau đó Tào Tuyết có chút do dự, nhưng cuối cùng nàng vẫn gật đầu đồng ý.