Đã nửa năm trôi qua kể từ ngày xuất viện.

Trong nửa năm này, tôi chưa gặp lại bất kì ai.

Đương nhiên, cho dù bọn họ xuất hiện trước mặt tôi, tôi cũng không nhìn thấy, chỉ có những bóng đen mờ ảo.

Hàn Tĩnh Ảnh, Cảnh Sanh, Lôi Trạm, những người này lần lượt xuất hiện trong sinh mệnh tôi, lại lập tức biến mất khỏi tầm mắt tôi, làm cho tôi hoài nghi, liệu có phải mình đang mơ hay không.

Nhưng mỗi sáng sớm tỉnh dậy, tôi liền biết đó không phải là mơ.

Thế giới của tôi vẫn là một mảnh mơ hồ.

Tôi trở về tầng hầm ngầm.

Với thị lực hiện tại, ở nơi nào cũng giống nhau, huống chi tiền thuê ở đây thực sự rẻ.

Cuộc sống của tôi trở nên bình yên, cũng rất quy luật, ban ngày ở nhà học chữ nổi, đã chấp nhận đối mặt sự thật, thị lực càng ngày càng kém, học thêm một chút, sớm muộn cũng có ngày dùng đến.

Có lẽ tôi đúng là đứa vô tâm như mẹ từng đánh giá, gặp chuyện lớn như vậy vẫn có thể bình chân như vại.

Chỉ có mình tôi biết, tôi muốn đối mặt chuyện tệ nhất bằng tâm trạng tuyệt vời nhất.

Buổi tối, từ thứ hai đến thứ sáu, tôi sẽ hát trong một quán bar.

Là một quán bar rất nhỏ, tiền lương không nhiều bằng hộp đêm trước kia, nhưng hơn ở chỗ không phức tạp, cũng cách chỗ trọ tương đối gần.

Tôi hiện tại là người tàn tật, công việc có thể lựa chọn không nhiều lắm.

Thứ bảy chủ nhật, tôi sẽ là vũ nữ múa cột.

Chính là kiểu mặc quần áo khêu gợi, nhảy múa khêu gợi quanh ống tuýp.

Vì sao phải làm vậy, rất đơn giản, tôi cần tiền.

Tiền lương hát có thể duy trì cuộc sống, nhưng không cách nào giúp tôi chữa khỏi mắt.

Có một tia hy vọng tôi sẽ không từ bỏ, tôi vẫn muốn nhìn thế giới này một cách rõ ràng.

Với tôi mà nói, nghề nghiệp không phân sang hèn.

Vũ nữ chúng tôi tuy ăn mặc thiếu vải, nhưng làm việc nghiêm túc, so với đám mặt người dạ thú dùng ánh mắt sàm sỡ cơ thể chúng tôi ở bên dưới, tôi tự cảm thấy mình cao quý hơn nhiều.

Lúc ban đầu, tôi còn sợ ông chủ không cần mình, bởi vì vết sẹo trên cơ thể tôi thật sự đáng sợ, trên vai còn xăm hình sư tử, mặc quần áo thiếu vải như vậy, căn bản không che được cái gì.

Nhưng ông chủ nhìn xong lại nói, không sao, bây giờ mọi người ưa kích thích.

Lòng tôi nghĩ, bây giờ biến thái thật là nhiều.

Mặc kệ thế nào, tôi cũng có một công việc vừa sức.

Nếu bây giờ bảo tôi làm bồi bàn, rất có thể tôi sẽ rót rượu lên đầu khách.

Nhưng làm rồi mới biết, công việc này chẳng hề nhàn nhã, mỗi tối đều mệt chết đi, yêu cầu thể lực rất mạnh, mà hiển nhiên, tôi không phải là người có thể lực tốt.

Cho nên, đành đề nghị mỗi tuần múa hai ngày, những ngày khác ca hát ngay tại quán.

Ông chủ thế nhưng cũng đồng ý.

Mỗi lần tôi lên diễn, dưới sân khấu lại ồn ào tiếng hò reo, huýt sáo, bầu không khí vô cùng cuồng nhiệt.

Tôi không thấy nét mặt bọn họ, lại có thể cảm thụ những ánh mắt trắng trợn đánh giá mình.

Đồng nghiệp ở đây cùng tôi có mấy người làm nghề phụ - kỹ nữ.

Tôi không có đánh giá gì về nghề này, cũng như không có đánh giá gì về những nghề khác.

Dù sao có người muốn mua, mới có người muốn bán.

Nếu nói vô liêm sỉ, vậy khách làng chơi còn vô liêm sỉ hơn.

Đôi khi, chúng tôi sẽ ngồi một chỗ nói chuyện phiếm.

Nghe chuyện đời của mỗi người mới nhận ra, số tôi cũng chưa tính quá tệ, có rất nhiều cô gái còn bi thảm hơn mình.

Đôi khi, mấy cô nàng sẽ nửa đùa nửa thật, bảo rằng nếu tôi chịu làm nghề, chẳng mấy chốc sẽ đủ tiền phẫu thuật.

Tôi cười lắc đầu, bán đứng thân thể một lần là đủ rồi, không muốn có lần thứ hai.

Ngẫm lại chính mình trước kia cũng gần giống bọn họ, chẳng qua thứ muốn đổi lấy không là phải tiền tài.

Thật ra ngay ngày đầu biểu diễn, đã có người hỏi giá của tôi.

Tôi cười cười đáp, tôi bị mù.

Có người bỏ đi, có người ở lại, mè nheo không dứt, tôi liền nói một cái tên, sau đó bọn họ chạy nhanh như gió.

Hắn nói chúng tôi về sau là người dưng nước lã, nhưng chưa nói không được lấy tên hắn dọa người.

Trí nhớ thật sự rất kỳ quái, từ lúc rời đi, tôi thế nhưng chưa từng nhớ tới hắn, một lần cũng không, ngay cả trong mộng cũng không.

Hắn dường như bốc hơi trong kí ức của tôi, tan biến theo tất cả buồn đau cùng vui vẻ.

Mà tôi lại thường thường nhớ Tĩnh Ảnh, nhớ nét mặt mê mang của anh khi nghe tôi nói câu: "Tựa lầu nghe mưa gió rơi, cười xem đường lối nổi trôi giang hồ".

Anh ngốc nghếch hỏi, "Đây là lời của đại văn hào nào?"

Tôi cười đáp, "Đây là lời Mộng nói với Nhiếp Phong."

Anh tiếp tục ngơ ngác, "Bọn họ là thi nhân của triều đại nào?"

Tôi gõ nhẹ đầu anh, "Trong truyện tranh, đồ ngốc, cậu có phải người của thế kỷ trước không đấy? Có đọc truyện tranh bao giờ không? Điều tôi đang muốn nói là, chỉ khi buông tích tụ trong lòng mới có thể cười ngắm nhân sinh.

Còn một câu hơi thô tục nữa, đại ý tương tự câu này, muốn nghe không?"

Thấy tôi cười gian trá, anh có phần cảnh giác, lại không nhịn được tò mò, "Câu gì?"

"Sống ở đời giống như bị cưỡng gian, không thể phản kháng, cho nên Tĩnh Ảnh, cậu phải học cách hưởng thụ."

Nhìn anh trợn mắt há hốc mồm, tôi nở nụ cười.

Anh đánh giá tôi bằng ánh mắt hèn mọn, tựa như đang nói, "Người thế này cũng là giáo viên cơ đấy, đừng bôi đen nền giáo dục!"

Tôi tức giận mắng, "Tiểu tử thối, có bánh nhân đậu không thèm lương khô!"

Sau đó, anh nở nụ cười, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh cười.

Qua mấy hôm, tôi bắt gặp anh ngã quỵ trong ngõ nhỏ, mình đầy thương tích.

Đưa anh về phòng ký túc, bôi thuốc cho anh, anh...!Lại hôn lên môi tôi.

Nụ hôn nóng cháy mà chua xót, tôi theo bản năng muốn đẩy anh ra, lại bắt gặp cô độc cùng cầu xin trong đôi mắt đối diện.

Giây khắc ấy, tôi trầm mê, không biết vì sao, tôi không chút e ngại để anh ôm ấp.

Mấy ngày nay, tôi có nghĩ tới chuyện gọi điện về nhà, nhưng chần chừ nhấc lên lại đặt xuống.

Nếu mẹ biết hiện tại tôi ra nông nỗi này, nhất định sẽ tức chết mất.

Ba xuất ngoại định cư với cô tình nhân không biết là thứ mấy, trong nhà chỉ còn mình mẹ.

Nhưng hồi tôi bỏ nhà đi, mẹ đã tính đến chuyện cưới xin lần nữa.

Người kia tôi gặp rồi, tính tình thành thật, hẳn sẽ mang lại hạnh phúc cho mẹ.

Thật ra, mẹ vẫn luôn quan tâm tôi.

Nhớ rõ năm ấy chuyện với Tĩnh Ảnh gây xôn xao dư luận, nét mặt mẹ đau đớn, hung hăng tát tôi một cái, "Cút, tao không có đứa con gái không biết xấu hổ như mày!"

Tôi không khóc, chỉ đứng ở nơi đó, lẳng lặng hỏi, "Mẹ, yêu một người thật lòng là không biết xấu hổ hay sao? Chẳng phải mẹ cũng từng yêu ba thật lòng đó sao?"

Mẹ kinh ngạc nhìn tôi.

Sau đó, tôi rời nhà, rời khỏi thành thị nơi chôn rau cắt rốn.

Gần nhất không biết có chuyện gì xảy ra, kỉ niệm xưa trở nên rõ ràng, mà kí ức gần lại biến thành mờ ảo.

Thế mới nói, trí nhớ thật sự rất kỳ quái.

Hôm nay ở quán bar, có một vị khách chọn bài "Bùn xuân", bản gốc là giọng nam, trầm khàn cảm xúc, có thể chạm đến dây thần kinh yếu ớt nhất trong đầu người.

Giọng tôi không khàn, nhưng tiếng hát trong trẻo cất lên cũng có một nét hay riêng.

Theo giai điệu du dương sầu não, tôi có chút say mê, có chút quên lãng, có chút đau lòng.

"Cả khung trời ngập tràn lời nói, bay tán loạn vào tai.

Em và anh trầm mặc, không nói một lời.

Nắm tay em, đôi mắt em lại đỏ lên vì khóc, con đường dài đằng đẵng không có điểm dừng chân.

Rất muốn lấy hết dũng khí che chở em, không để em chịu ấm ức, khổ đến mấy anh cũng cam tâm tình nguyện.

Trí nhớ đau thương này vùi lấp trong bùn xuân.

Ươm bón đất đai cho mùa hoa sau nở rộ.

Nước mắt em theo làn gió, lã chã rơi rồi trôi vào hồi ức, giúp chúng ta hiểu được các trân trọng.

Sương mù tan hết, yêu hay đau cũng đều thành kỉ niệm.

Quên quá khứ đi, tương lai rạng rỡ đang chờ đợi phía chân trời.

Anh sẽ lấy hết dũng khí che chở em, không để em chịu ấm ức, khổ đến mấy anh cũng cam tâm tình nguyện.

Trí nhớ đau thương này vùi lấp trong bùn xuân.

Ươm bón đất đai cho mùa hoa sau nở rộ.

Nước mắt em theo làn gió, lã chã rơi rồi trôi vào hồi ức, giúp chúng ta hiểu được cách trân trọng.

Giúp chúng ta hiểu được cách trân trọng..."

Khúc ca kết thúc, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay, mà tôi lại ngẩng mặt.

Là ai nói cho tôi biết, ngẩng mặt lên sẽ không rơi nước mắt, nói dối...

Lúc nửa đêm tôi làm một giấc mộng.

Tôi mơ thấy, mình từng nói với một người: "Truyền thuyết, có một con đường tên là Hoàng Tuyền.

Có một dòng sông tên là Vong Xuyên, cầu Nại Hà bắc qua Vong Xuyên, bên bờ Vong Xuyên có hoa Bỉ Ngạn.

Đi hết cầu Nại Hà sẽ thấy đài Vọng Hương, dưới đài Vọng Hương có một cụ già bán canh Mạnh Bà.

Đi qua cầu, uống xong canh, anh sẽ quên hết thảy chuyện cũ, rơi vào vòng luân hồi kế tiếp."

Anh cười hỏi tôi: "Vậy làm sao để không quên mất người thương? Nếu muốn anh quên cô ấy, anh thà tới địa ngục, trở thành cô hồn dã quỷ cũng không thiết luân hồi."

Tôi nhìn vào mắt anh, nghiền ngẫm đáp, "Bên cầu Nại Hà có đá Tam Sinh, ghi lại kiếp trước, kiếp này, kiếp sau của mỗi người.

Màu đá đỏ như máu, mặt trên khắc bốn chữ "Mau sang bờ bên".

Nếu khắc tên hai người lên đá, có lẽ kiếp sau sẽ nối tiếp tình duyên."

Anh kéo kéo tay tôi, "Vậy anh sẽ khắc tên bọn mình lên đá, ba đời ba kiếp không bỏ không rời."

Tôi nở nụ cười, "Anh bá đạo thật đấy, cho anh kiếp này còn chưa đủ? Nếu thực sự có kiếp sau, em đâu phải là em, anh cũng đâu phải là anh?"

"Thế thì sao? Nếu thực sự có kiếp sau, anh biến thành em, em biến thành anh, hai đứa mình vẫn là một cặp!"

Trên đời thực sự tồn tại lời thề vượt qua sinh tử, ba kiếp không bỏ không rời? Đối diện ánh mắt anh, tôi không tìm được đáp án.

Tôi chỉ nhớ, hình ảnh cuối cùng nhìn thấy trong đời là khuôn mặt anh cực kỳ bi thương, là tiếng thét của anh phẫn nộ mà bất lực.

Giây khắc ấy, tôi nghe được, trái tim anh vỡ thành mảnh nhỏ.

Hôm nay tới "Phần Dạ", liền cảm thấy không khí có gì đó không đúng, hỏi mấy chị em khác tại sao, bọn họ liền nói cho tôi biết, nơi này bị tập đoàn lớn thu mua.

Không quan hệ, ai làm ông chủ cũng sẽ không đuổi việc cần câu cơm là chúng tôi, để ý làm gì?

Tôi tới phòng trang điểm, loáng thoáng thấy phía trước có đám người đi về hướng này, hình như một người đi trước, những người khác theo sau.

Tôi bị các chị em kéo sang một bên, nhường đường cho họ.

"Đấy, thấy không? Đi trên cùng là ông chủ mới của chị em mình đấy!"

"Ôi, trẻ vậy á?"

"Không biết à? Anh ta là người đứng đầu Lôi thị - Lôi Trạm."

"Sao?! Lôi Trạm? Hình như vừa rồi anh ấy nhìn em..."

"Hoa mắt ảo tưởng vừa thôi, anh ta là ai mà thèm nhìn mày? Anh ta để ý chị thì có!"

Tôi không có hứng thú nghe tiếp, đi vào phòng trang điểm, thay quần áo, chuẩn bị xong xuôi đợi lên sân khấu.

Tựa như hắn từng nói, chúng tôi từ nay về sau...!Người dưng nước lã..