Cuối cùng mọi người cũng đã đến được vùng Xuân Kỷ sau hai ngày khởi hành, Vương Đỉnh Hoa đến nơi liền lập tức tìm quán ngon để thoả lắp cơn đói của mình vì vậy mọi người cũng đi theo vị tiểu thư ấy để cùng ăn trưa.

Trước tiên mọi người muốn giải toả không? Ta biết ở đây có một phòng tắm nước nóng rất rộng rãi và thoáng mát, ăn xong hãy đến đó thư thỏa nhé? Xong ta đến trọ và thăm quan ở đây vài vòng.

Hồ Thái Đức sắp xếp lịch cho ngày hôm nay mặc kệ mọi người dường như không quan tâm đến lời nói của mình.

Lưu Tuyết Khuê lắc đầu nhìn tiểu thư Vương ăn như chết đói mà không thèm giữ hình tượng cho mình một chút nào cả.

Như kế hoạch mà công tử Hồ đã sắp xếp, mọi người ăn xong thì di chuyển đến nhà tắm nước nóng và cho phép cả a hoàn và gia nhân tham gia cùng.

Mỗi người được ở một phòng, mỗi phòng đều có một bồn rộng lớn nên tha hồ mà tận hưởng.

Vương Đỉnh Hoa đang dần chìm vào trong giấc ngủ thì bỗng có cảm giác như ai đó bước xuống nước, trên mặt nước có một vài gợn sóng nhỏ nổi lên.

Cô mở mắt ra nhin mặt nước rồi từ từ nhìn vật thể lạ đang dần đi đến, đột nhiên Vương Đỉnh Hoa giật mình làm cô trượt chân té ngập đầu xuống nước và được người kia kéo lên.

Ngươi làm cái quái gì ở đây vậy hả?

Vương Đỉnh Hoa xấu hổ che cơ thể mình lại nhưng Lưu Tuyết Khuê trước mặt đang khoả thân và cười với mình.

Ta muốn kỳ lưng cho ngươi thôi, đều là nữ nhân sao ngươi phải ngại chứ?

Nói rồi Lưu Tuyết Khuê từng bước đi đến trong dòng nước nóng, Vương Đỉnh Hoa thì càng lúc lùi về sau.

Không cần, ngươi cút về chỗ của ngươi đi, ta tự lo được.

Vậy sao? Tùy ngươi vậy..

Lưu Tuyết Khuê làm vẻ mặt thất vọng rồi xoay người rời đi, hình như tiểu thư Vương chợt nhớ ra điều gì đó bèn lên tiếng can ngăn.

Ngươi..

ngươi định đi với...?

Vương Đỉnh Hoa đỏ mặt rồi lấy tay che mắt mình lại, nàng nhìn tiểu thư Vương bây giờ trông rất khả ái không khác gì thiếu nữ mới lớn vừa nhận thức được điều này vậy.

Ngươi đi chưa?

Ta đang lên, nếu ngươi muốn nhìn ta trong lúc mặc y phục thì cứ việc mở tay ra.

Ta không rảnh.

Lưu Tuyết Khuê nói rồi bèn nở một nụ cười quỷ dị, nàng không những không lên bờ mặc lại y phục mà còn tiến về phía người kia đang ngại ngùng.

Vì che mắt nên Vương Đỉnh Hoa chỉ cảm nhận được rằng có dòng nước đang di chuyển nên cho rằng lời nói đó là đúng, đến khi cô hỏi lại một lần nữa không có ai trả lời thì mới bỏ tay ra khỏi mắt mình.

Trước mặt cô không có ai cả nhưng khi vừa nhìn thấy quần áo vẫn còn nguyên vẹn ở chỗ cũ thì đột nhiên phía sau cô có người ôm chầm.

Cảm nhận được thứ gì đó mềm mại áp sát vào lưng mình, Vương Đỉnh Hoa bỗng mặt đỏ như ớt mà cố gắng tách người ở phía sau ra khỏi mình.

Vương Đỉnh Hoa quay sang đỉnh mắng một trận nhừ tử thì đập vào mắt cô là bộ ngực căng tròn của đối phương, cô bỗng nhìn sang chỗ khác rồi ấp a ấp úng.

Ngươi vừa..

ngươi vừa làm gì vậy? Mau..

mau cút ra chỗ khác nhanh đi, bỏng mắt ta rồi.

Nếu ngươi thích thì cứ nhìn, sao phải ngại?

Câu nói đó làm Vương Đỉnh Hoa bất ngờ vô cùng, không tin được là từ một người thánh thiện, thanh khiết nói ra.

H..hả? Ngươi..

đang nói gì vậy?

Ta biết ngươi đang rất ngạc nhiên về ta.

Cho dù ta có giữ phẩm hạnh thế nào, ta có hiền lành, đảm đang, dịu dàng, thanh tao thế nào thì suy cho cùng ta cũng chỉ là một con người thôi.

Ta muốn được thử điều đó với ngươi.

Thử...!Thử cái gì? Ngươi nói gì..

ta không hiểu, ta..

ta tắm xong rồi, ngươi ở đó một mình nói nhảm đi.

Vương Đỉnh Hoa bây giờ đang rất bấn loạn, tim đập nhanh như thể muốn văng ra ngoài, mặt mày thì đỏ như gấc, đột nhiên câu nói ở phía sau làm cô dừng lại.

Ta muốn được làm tình với ngươi!

...

Nàng xem này đây là bánh Phúc Cẩm đấy, đặc sản ở Xuân Kỷ vùng Lĩnh Cương chúng ta không có đâu.

Hồ Thái Đức vừa giới thiệu loại nào là Vương Đỉnh Hoa đều lấy ăn mặc kệ còn chưa mua, cậu chỉ vừa mới chỉ vào chiếc bánh màu xanh dứa có hình vuông vẫn còn nghi ngút khói đang nằm trong xe người bán thì tiểu thư ta đã cầm lấy ăn rồi.

Công tử nói vậy là người xuất thân từ Lĩnh Cương phải không?

Nghe nguôi bán bánh nói vậy cậu vừa móc túi trả tiền vừa gật đầu thừa nhận.

Hẳn là công tử biết về lai lịch tiểu thư Vương đúng không? Tôi ngưỡng mộ tài năng của tiểu thư ấy lắm mà không có điều kiện sang Lĩnh Cương tận mắt ngắm nhìn cô ta, không biết có phải không tiểu thư ấy rất xinh đẹp như thiên hạ đã đồn đại?

Hồ Thái Đức vội đứng hình, đôi mắt chỉ từ từ nhìn sang Vương Đỉnh Hoa đang ăn một miệng đầy bánh rồi ráng nuốt xuống.

Cô ta cũng ở đây mà, sao ngươi không tự mình kiểm chứng đi?

Nói rồi cậu chỉ tay sang người đang đứng bên cạnh, lúc này cô vừa nuốt bánh xuống xong liền ho khan vài cái rồi mỉm cười với người bán bánh.

Ý công tử là...

Thấy cái gật đầu của Hồ Thái Đức nên vẻ mặt của người bán bánh bỗng trở nên tươi cười nhìn cô.

Vậy đây là người hầu hạ của tiểu thư Vương đúng không? Nào cô cho tôi biết tiểu thư Vương có phải là rất xinh đẹp hay không? Không những thế còn rất tài giỏi nữa...

Cơ mặt của Vương Đỉnh Hoa giật liên hồi, cô nở nụ cười sượng trân nhìn hắn, tay nắm thành đấm như muốn tẩn cho kẻ này một đòn như tử.

Một lúc sau có một nữ nhân làm ầm lên làm mọi người xung quanh ai cũng nhìn vào.

Thả ta ra, để ta cho tên đó một trận.

Nghĩ sao bảo ta là a hoàn của tên tiểu thư Vương ấy vậy, mà tiểu thư Vương ấy là ta mà? Ayss hắn làm ta phát điên lên rồi, ngươi làm gì vậy mau thả ta ra cái tên cẩu công tử này!!

Hồ Thái Đức đặt cô xuống đất cho thoả sức vùng vẫy khi đã cách xa tên bán bánh đó rồi.

Cô cay cú đá cậu một cái trách mắng.

Nàng làm ồn đủ chưa? Nên nhớ đây không phải là Lĩnh Cương để nàng tự tung tự tác đâu.

Bây giờ ngươi đang lên giọng với ta sao? Hừ.

Vương Đỉnh Hoa bỗng phát hiện ra sau lưng Hồ Thái Đức là cửa hàng rượu, cô đẩy cậu sang một bên rồi đi vào bên trong.

Ngươi xem này, ở đây có rượu Thiệu Hưng nữa này, còn có cả Nữ Nhi Hồng nữa.

Vương Đỉnh Hoa mừng rỡ như đứa trẻ tìm thấy được đồ chơi mà nó thích, chủ quán thấy nữ nhân trước mặt có hiểu biết về rượu nên rất thích thú.

Hiếm lắm mới thấy được một mỹ nhân có sức hút với rượu, đây là hai loại rượu hiếm mà ít vùng mới có được.

Ngươi biết không, ta đã lật tung Lĩnh Cương lên rồi vẫn không tìm được một giọt Nữ Nhi Hồng.

Vương Đỉnh Hoa nói với Hồ Thái Đức mà ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chăm vào bình rượu màu xanh ngọc đang được đặt trên kệ.

Nói vậy hai người từ Lĩnh Cương đến?

Cả hai đồng loạt gật đầu rồi chủ quán phá lên cười, hiếm khi mới thấy người ở vùng khác ghé đến lại còn là vùng Lĩnh Cương hưng thịnh nên lão cười rất khoái chí.

Ở vùng đó thì còn gì phải bàn đến chữ nghĩa, thấy tiểu thư đây rất xinh đẹp nhưng lại không biết là ai.

Nếu tiểu thư ngâm cho ta một bài thơ về rượu ta sẽ tặng cho ngươi một bình Nữ Nhi Hồng.

Vương Đỉnh Hoa nghe xong thì đôi mắt liền sáng rỡ, Hồ Thái Đức ra dấu hiệu gây chú ý với lão bán rượu muốn ngăn cản ý định của lão lại.

Nghĩ sao lại thách thức một nữ chúa chơi thơ vậy? Xem ra lão ấy đi công cốc bình rượu quý rồi.

Tặng? Cả bình? Haha được được.

Vương Đỉnh Hoa đi qua đi lại giả vờ suy nghĩ xong ồ lên một tiếng rồi ho khan chầm chậm ngâm rằng:

Khuyến quân mạc cự bôi

Xuân phong tiếu nhân lai

Ðào lý như cựu thức

Khuynh hoa hướng ngã khai

Lưu oanh đề bích thụ

Minh nguyệt khuy kim lôi

Tạc lai chu nhan tử

Kim nhật bạch phát thôi

Cúc sinh Thạch hổ điện

Lộc tẩu Cô Tô đài

Tự cổ đế vương trạch

Thành khuyết bế hoàng ai

Quân nhược bất ẩm tửu

Tích nhân an tại tai!

(Khuyên bạn đừng chê rượu

Gió xuân cười cợt người

Ðào lý bạn quen cũ

Nghiêng hoa nở vì ai

Cành biếc chim oanh hót

Chén vàng trăng sáng soi.

Bữa trước mặt non dại

Hôm nay tóc bạc rồi

Gai lan thạch hổ điện

Hươu chạy Cô Tô đài

Xưa nay cung vua chúa

Thành khuyết ngập trần ai

Bạn sao không uống rượu

Người xưa nay còn ai?)

Hồ Thái Đức thở dài nhìn Vương Đỉnh Hoa vui vẻ hôn chụt chụt vào bình rượu màu xanh ngọc rồi cười đến tít cả mắt mà trong lòng tiếc giùm cho lão ta, tuy cậu không hiểu nhiều về thơ văn nhưng nghe qua đã biết người này đang ngâm lại thơ của người khác đỡ mất thời gian để suy nghĩ vậy mà lại dễ dàng gạt lão ta như vậy mới hay chứ.

Sau khi hai người họ quay lại căn trọ đã thuê, thấy tiểu thư của mình đang ôm bình rượu trên tay tên Hắc Kiến chạy đến rồi tò mò hỏi.

Đây là rượu phải không tiểu thư? Nếu lão gia và phu nhân biết được là...

Không để Hắc Kiến nói xong, Vương Đỉnh Hoa quan sát thái độ mà mọi người nhìn mình rồi một tay ôm bình rượu, một tay kéo tên gia nhân này đến chỗ khác để nói chuyện.

Đây là loại rượu mà ta đã từng bảo ngươi lật tung khắp các quán rượu để tìm kiếm đấy, nếu ngươi giữ bí mất giúp ta thì ta sẽ cho ngươi nếm thử vị của nó.

Thật sao? Đây là cái rượu mà...!Tên gì ấy nhỉ?

Tên Hắc Kiến bỗng quên ngang cái tên mà đứng gãi đầu, cô thở dài rồi nói ra cái tên của nó.

À Nữ Nhi Hồng, tôi nhớ rồi.

Nhưng mà có thật tiểu thư cho tôi uống thử không?

Quân tử nói lời phải giữ lời.

Nói rồi cô vỗ lên vai hắn làm vẻ chắc nịch để hắn tin tưởng mình, tên Hắc Kiến nghe thấy vậy cũng nôn nóng theo mà gật đầu lia lịa.

Đây cũng là lý do khi một người đa mưu túc trí, lém lỉnh như Vương Đỉnh Hoa lại chọn một kẻ ngu dốt không biết chữ lại dễ tin người như tên Hắc Kiến ấy chọn làm gia nhân cho riêng mình rồi..