Đau!

Đào Phi Ngôn nhíu mày, trong khoảng khắc lấy lại được ý thức, y chỉ hận không thể cứ thế mà tiếp tục bất tỉnh. Hơn tất cả những kinh nghiệm từ trước giờ cộng lại, Đào Phi Ngôn không thể không thừa nhận thủ đoạn ác liệt và phương thức tra tấn dã man của Bạch Tư Mạc trên người mình. 

Hậu huyệt truyền tới từng cơn nóng sốt tựa như bị ai đó dùng kim châm rồi tận lực xé rách, đó là chưa kể những khối bầm tím bắt mắt trên thân thể trắng nõn, tình sự bạo lực qua đi chỉ để lại sự kinh hãi và ghê sợ hoàn toàn không có chút gì gọi là hương diễm, thậm chí giữa hai đùi và hạ thân lại càng không thêm thương tiếc mà tận lực cắn xé cơ hồi rách cả da non. Quả thật là thê thảm không dám nhìn!

Đào Phi Ngôn chết lặng với cảm xúc trên người, phải mãi một lúc sau mới thích ứng được mà cắn răng ngồi dậy, liếc sơ qua một chút, không khỏi cúi đầu thất vọng, nội tâm ê ẩm.

Công tử... nhất định là sẽ chán ghét hắn đi? Phải rồi, cho dù có là ai đi chăng nữa, tận mắt chứng kiến một màn dâm loạn đó đều sẽ cảm thấy ghê tởm và chướng mắt đối phương.

Không chỉ vậy, hắn còn bị Bạch Tư Mạc cường hãn ép buột lôi lên trên giường của công tử mà làm ra loại chuyện hạ đẳng này, cho dù công tử đối với hắn có dung túng đến đâu đi chăng nữa, nhất định cũng sẽ không tha thứ mà xem thường hắn thôi, giống như mẫu thân và muội muội của hắn vậy...

Đào Phi Ngôn mím môi, hai mắt phiếm hồng, ngực tựa như bị ai đó bóp chặt mà hít thở không thông, sâu trong lòng là tủi nhục và nghẹn ngào hệt như khi đó phụ thân quay đi ném hắn vào nam quán vậy, cảm giác bất lực thật sâu chím cứ trái tim. Chỉ tưởng tượng đến việc công tử sẽ dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn có bao nhiêu ti tiện và hèn mọn thế nào, hắn ngay cả dũng khí để tiếp tục sống cũng không còn.

Đã hưởng qua nhân tình nóng lạnh, cũng quen với thân nhiệt ấm áp và vòng tay của người kia, hắn thật không muốn trở về với cuộc sống hoang đàng mà ngay cả một chút tôn nghiêm cũng không có, chỉ biết giang chân giống như kĩ nữ chờ người sủng hạnh. 

Nếu ngay cả công tử cũng không tiếp nhận được hắn, vậy thì hắn thà tự mình kết liễu cũng không muốn công tử đối với hắn khinh thường.

Giống như đã hạ quyết tâm, Đào Phi Ngôn cố nén thân mình khó chịu bước xuống giường tính đi tìm Bạch Lãng Vân để nhìn y một chút. Chân phải vừa đặt xuống, còn chưa kịp bật thốt ra âm đau vì động đến vết thương khiến cho hai bên thái dương nhảy giật, sắc mặt cũng tái nhợt thì bên vai đã bị người giữ lại. Bạch Lãng Vân ánh mắt phức tạp không biết đã đến từ khi nào.

"Ngươi vừa tỉnh lại đã nghĩ muốn đi đâu? Cho rằng ngươi thật là mình đồng da sắt hay ngay đến cả mạng ngươi cũng không cần?"

Ngẩng đầu liền trông thấy Bạch Lãng Vân đang nhíu mày không vui, trong lòng Đào Phi Ngôn liền dâng lên một trận hoan hỉ, gương mặt không một chút huyết sắc nở nụ cười vừa mừng vừa lo khiến cho người xem không khỏi nảy sinh mấy phần thương tiếc.

"Công tử!"

Vỏn vẹn hai từ, lại giống như cả đời.

Công tử không chán ghét hắn, là thật lòng lo lắng hắn, chỉ riêng phần tâm ý này thôi cũng đủ khiến Đào Phi Ngôn muốn làm trâu làm ngựa báo đáp y cả đời. 

Con người chính là yếu đuối như vậy, khi tuyệt vọng đến cực điểm chỉ cần có ai đó giang tay đối xử tốt một chút thôi, thì hệt như người chết đuối nắm được cong rơm dù chết cũng không buông. Đào Phi Ngôn chính là như vậy!

Bạch Lãng Vân cũng không phí lời, trước ấn người đang kích động nằm lại giường nhìn hắn thản nhiên nói.

"Thương thế của ngươi tuy nghiêm trọng nhưng không đáng lo, đại phu xem qua cũng đã kê đơn dặn dò ngươi trong thời gian này nên hạn chế hoạt động, nghĩ ngơi dăm ba bữa là đã không còn gì đáng ngại."

Nói đến đây sắc mặt Bạch Lãng Vân không khỏi trầm xuống. 

Có đánh chết y cũng không quên nét mặt của vị đại phu kia trước khi khi rời đi, như thể đang trách móc y có bao nhiêu ham mê biến thái cũng như sở thích bất lương vậy. Nhưng ngoài im lặng đón nhận ánh mắt kia ra thì y cũng không chủ động mở miệng giải thích, tuy cái cảm giác bị người ta chụp mũ oan uổng thật một chút cũng không dễ chịu gì. 

Chuyện lần này Bạch Lãng Vân đã muốn im lặng ngầm cho qua, nhưng y không nhắc đến không có nghĩa là người khác cũng không nhắc đến, nhất là tâm trạng hiện giờ Đào Phi Ngôn đã vội vàng đến nóng nảy. 

"Công tử, chuyện lần này ta có thể giải thích. Ta thật sự không có ý nghĩ muốn trèo cao với đại công tử, là bất đắc dĩ, đều là bất đắc dĩ mà thôi, công tử thỉnh người nhất định phải tin tưởng ta, còn về phần đại công tử thì..."

"Không cần nói nữa, ta biết ngươi đang nghĩ gì."

Bạch Lãng Vân lưu loát cắt ngang, trông thấy hắn hoảng hốt nhìn mình như chim sợ cành cong bất giác thả nhẹ âm thanh đi.

"Chuyện lần này không phải lỗi của ngươi, dù sao người hắn muốn đối phó chân chính vẫn là ta, ngươi chẳng qua chỉ là người hại. Nếu thực sự muốn truy cứu trách nhiệm, vẫn là ta nên xin lỗi vì đã làm liên lụy ngươi."

"Không công tử, người không có lỗi. Là ta... phải thật sự là ta... ta..."

Đào Phi Ngôn loạn đến mức không biết mình muốn nói gì, bối rối ngẩng lên nhìn Bạch Lãng Vân nghèn nghẹn. 

Bạch Lãng Vân bất đắc dĩ thở dài, lần nữa nhấn Đào Phi Ngôn đang kích động nằm lại giường, nhẹ giọng an ủi.

"Không có gì, chuyện nặng nhẹ ta đều biết, đã qua rồi thì không nên truy cứu nữa, quan trọng là hiện tại ngươi nên tĩnh dưỡng lại sức, những chuyện khác không cần nghĩ đến, ta tự biết nên làm gì."

Hơi do dự một chút nhưng Đào Phi Ngôn vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

"Vâng."

"Được rồi, nếu không còn chuyện gì khác thì cứ yên tâm nghĩ ngơi đi, ta đến thư phòng xem xét sổ sách một chút."

Bạch Lãng Vân hài lòng tính xoay người đi, nhưng chưa chi vạt áo đã bị níu lại, trông thấy sắc mặt nhợt nhạt của Đào Phi Ngôn đang nhìn mình khẩn cầu, hơi thở dài ra một tiếng nhận mệnh nằm xuống cùng hắn. 

Đào Phi Ngôn cũng rất vui vẻ xoay người tiến vào trong lồng ngực y, có lẽ thật sự là rất mệt nên chỉ một lúc sau đó hắn đã thở đều đều rồi ngủ mất. 

Bạch Lãng Vân khép hờ mắt, nhìn người đang dịu ngoan nằm trong lòng mình không khỏi nghĩ đến ngày xưa. 

Nha đầu ngốc, muội nói xem tên tiểu tử này rốt cuộc là có ngốc hay không? Rõ ràng ban đầu mang theo mục đích tiếp cận ta, lại vì sợ ta phản cảm mà rối loạn thành một đoàn, đến ngay cả kim chủ của mình cũng trở mặt không muốn nhận. Đây rốt cuộc lại là làm sao?

Bạch Lãng Vân nhếch môi, ngón trỏ hơi cong lại lướt nhẹ trên gương mặt nhỏ nhắn cảm thụ xúc cảm lành lạnh, động tác dịu dàng nhưng đáy mắt lại lóe lên ngoan tuyệt lạnh lùng.

Cũng đến lúc nên ăn miếng trả miếng, để cho Bạch gia phụ tử không biết trời cao đất dày kia thưởng thức một chút, cái gì gọi là thủ đoạn chân chính...