[Chưởng quầy thật bất công]

Chưởng quầy vẽ phù chú trên chiếc bàn dơ hầy của người thợ đúc đồng kia từ nửa đêm, mãi tới khi tiếng gà gáy lần thứ nhất vang lên mới buông bút, vươn vai duỗi người rồi ngáp một hơi thật dài.

Còn Trọng Lục thì đã dựa vào tường ngủ gà ngủ gật đến nỗi trời đất tối sầm từ lâu, nếu không phải còn có một cây cột bên cạnh chặn lại thì sợ đã ngã nhào xuống đất mất rồi.

Chúc Hạc Lan khoanh tay, lẳng lặng nhìn Trọng Lục trong mơ còn cười khúc khích vài lần bằng ánh mắt sâu thẳm, mang theo chút gì đó dịu dàng.

"Hắn là đồ đệ của ngươi?" Người kia không biết đã cầm bầu rượu đứng cạnh y từ lúc nào, rót vào miệng hai hớp, "Cái nghề này của các ngươi cũng thu nhận đồ đệ?"

"Không phải, hắn là hầu bàn trong quán ta."

"Đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi mang người từ trong quán đến.

Ta đoán là vị tiểu huynh đệ này chắc chắn có gì đó khác biệt, đúng chứ?" Mắt vị thợ đúc đồng nhìn vào Trọng Lục rồi hỏi, "Uế trên người hắn từ đâu mà có?"

"Là bị người khác lây cho."

"Bị lây thôi mà có khả năng nồng tới vậy à? Ngay cả ta còn nhìn ra."

"Ai biết được." Chưởng quầy thở dài khe khẽ, thái độ tựa như rất dịu dàng còn có một chút lo âu, "Có lẽ vốn dĩ đã có rồi, chẳng qua là bị Uế của người khác kích thích mà phát tác ra thôi.

Hoạ chăng bằng này vẫn chưa phải toàn bộ đâu."

Người thợ đồng lại uống thêm một ngụm rượu, thở dài, "Chung quy thì ngươi cũng là con người mà."

Chưởng quầy liếc hắn, "Có ý gì đó."

"Đã là người thì ai cũng luôn muốn có tri âm bên cạnh mình, dù là người đã quen với cô đơn đến đâu cũng có lúc cần có một người để tâm tình." Thợ đồng dùng mu bàn tay lau rượu trên môi, "Ta thấy ngươi tâm lặng như nước đã nhiều năm như vậy, tựa như cuộc sống trần tục không còn dính dáng gì đến ngươi, phỏng chừng còn khiến ta tưởng rằng ngươi thật ra không phải người cơ."

"Chỉ việc ta mang theo một người giúp ta ghi chép chi tiết quy tắc cho từng đơn hàng để tránh sự cố trong tương lai thôi mà ngươi đã tưởng tượng hoa mỹ các thứ rồi nói lung tung cả lên.

Ta còn nghĩ cái đồ đúc đồng nhà ngươi chẳng tinh tế đến vậy đâu." Chưởng quầy nhẹ nhàng giễu, cầm lấy hai tấm bùa chú y đã vẽ xong đưa sang.

Những hình vẽ trên những tấm bùa này, mỗi một tấc đều phải đo lường tính toán thật kĩ lưỡng, chỉ cần lệch một chút đều có khả năng gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Người thợ đúc đồng nhìn vào từng đường bút tinh xảo và phức tạp tựa như những nhành cây chen nhau rối ren kia, trong miệng tấm tắc, "Con mợ nó, cái này lúc khắc thì chơi cho đủ luôn."

Chúc chưởng quầy đi đến bên cạnh Trọng Lục đang thiếu điều chảy nước miếng, giơ tay vỗ lên vai tên hầu bàn nọ.

Trọng Lục hít sâu rồi nhảy dựng từ trên băng ghế, miệng lớ ngớ nói, "A khách quan, vịt quay lò của ngài tới liền đây!"

Chúc chưởng quầy bật cười một tiếng xì, lấy tay búng vào trán Trọng Lục, "Vịt quay cái gì, nhanh dọn dẹp đi, chúng ta về."

Bấy giờ Trọng Lục mới từ trong mơ tỉnh lại, vội vàng thu giấy bút, dọn băng ghế về lại chỗ cũ, cúi chào người thợ đúc một tiếng mới lập tức theo chưởng quầy ra cửa.

Đường về rất suôn sẻ, "đi tắt" trở về quán cũng đúng lúc vừa mới mở cửa.

Hai người vội vàng bỏ miệng bữa sáng mà Liêu sư phụ đã chuẩn bị cho họ, sau đó chưởng quầy còn đặc biệt cho phép Trọng Lục ngủ bù thêm hai canh giờ nữa, còn bản thân y thì ở lại đại đường phụ Chu Ất một chút.

Trọng Lục nào dám, gã vội nói, "Ông chủ, lúc nãy ta đã ngủ gật được một chút rồi, còn người thì hoàn toàn không ngủ cả một đêm.

Người tốt nhất là nhanh trở về ngủ bù đi!"

Không ngờ chưởng quầy lại sừng sộ, "Cho ngươi đi thì ngươi cứ đi đi, sao lại không chịu nghe lời mãi thế?"

Chu Ất và Tiểu Thuấn đứng bên cạnh trộm cười hai tiếng đã bị Trọng Lục trừng mắt liếc.

Trọng Lục sờ mũi, không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn trở về hậu viện ngủ bù.

Vừa đóng cửa phòng, gã lấy văn phòng tứ bảo(1) ra theo thói quen, ghi chép lại đầy đủ tất cả những gì mình thấy đêm qua vào giấy, còn vẽ vòng tròn to tướng xung quanh ba chữ Hoàng Y Ký.

[img src="https://cdn.truyenfull.com/medias/chapter_images/2021/09/28/3022192-0.jpg"]

(1) Văn phòng tứ bảo (文房四宝): Chỉ giấy, mực, bút, nghiên – Những thứ vô cùng quan trọng với người xưa dùng để ghi chép, viết thư pháp hay vẽ tranh,....

Hình như chưởng quầy rất kị cái tên này?

Trọng Lục soát lại kí ức một lượt trong đầu, hình như gã đã từng nghe cái tên này ở đâu đó nhưng nhất thời lại nhớ không ra.

Có lẽ phải lật xem lại ghi chép mấy năm trước mới có thể mường tượng ra được.

Nhưng mấy ghi chép đó hiện tại không ở đây, cũng chẳng thể lập tức lấy xem.

Gã quyết định trước tiên chưa cần suy nghĩ tới cái này, thu dọn đồ đạc rồi lại mang ra túi thơm mà chưởng quầy đưa cho gã, dùng ngón tay tỉ mỉ mân mê trên những đường thêu tinh xảo.

Đây phải chăng là thù lao mà chưởng quầy nhận được từ một đơn hàng nào đó?

Gã đưa túi thơm lên mũi, hít vào một hơi thật sâu.

Có một mùi hương thật đặc biệt, nó mang theo sự lạnh lẽo hủ bại nhàn nhạt, giống như hoa mạn đà la nở ra từ trong xác chết, khiến gã thoáng cho chút mê đắm.

Gã nằm xuống hòa cùng mùi hương, ý thức lại bắt đầu chìm vào một giấc mơ hỗn loạn.

Ở trong mơ, gã lại thấy được cây hoè đang đung đưa vô số cánh tay uốn éo.

Những bàn tay biến dạng, vặn vẹo, vừa có chút giống động vật vừa có chút giống con người đang mở ra khép vào trong không trung, dường như là đang vẫy tay, cũng tựa hồ đang nhảy múa và như thể đang cố bắt lấy thứ gì đó.

Vẫn là một vòng người vận hạc xướng đỏ tươi cùng nhu quần kiểu nữ đang ngâm xướng loại ngôn ngữ quái đản nào đó, vẫn thấy chưởng quầy đeo mặt nạ có những sợi tơ hồng quấn quanh cổ tay đang nhảy những điệu múa yêu dị mà tràn đầy tôn nghiêm dưới cây hòe.

Lúc này đây, Trọng Lục đã không còn sợ như trước.

Gã biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Khi máu nhuộm đỏ mặt đất, khi những thi thể đó bị kéo vào lòng đất, khi từng âm thanh của da thịt và xương cốt bị nhai, bị xé nát phát ra từ dưới chân, Trọng Lục đã đứng dưới cây hòe.

Thân cây đột nhiên mở mắt, từng con, từng con tiếp nối dần rồi chiếm hết toàn bộ thân cây.

Có cái thì giống với mắt người, có cái thì giống ngựa, trâu, dê, rắn, nhện hay cá chình....!Còn có rất nhiều những con mắt dường như đáng lẽ không nên tồn tại trên thế gian này.

Chúng nó chen chúc vây quanh nhau, giống như từng bọc trứng ếch lớn đang trôi nổi trên đầm lầy.

[img src="https://cdn.truyenfull.com/medias/chapter_images/2021/09/28/3022192-1.jpg"]

Bọc trứng ếch

Những tròng mắt đó hơi động đậy, rồi tất cả đều tập trung nhìn vào gã.

Trọng Lục không thể di chuyển, cả người căng cứng.

Cây kia đã quá mức to lớn, tựa như chọc thẳng vào bầu trời.

Nó cũng quá mức cổ đại, thậm chí đã tồn tại trước cả quán trọ, trước khi thành Thiên Lương được hình thành, trước khi con người bắt đầu học được cách canh tác hay dệt vải hay có khi là trước cả lúc nhân loại còn chưa xuất hiện...!thì nó đã được chôn mầm giống vào rồi.

Cổ đại biết bao, dù choáng ngợp nhưng cũng...!làm người ta mê muội.

"Ngươi không nên tới nơi này."

Trọng Lục bất ngờ quay đầu, nhìn thấy chưởng quầy đeo mặt nạ đang đứng trước mặt gã.

Mà lúc này, một tia chớp đỏ rực xẹt qua bầu trời, đám mây dày đặc tựa như da thịt sáng lên trong chớp nhoáng, giữa những khoảng trống ẩn hiện, có thể nhìn thấy những thứ khổng lồ nào đó trong vũ trụ đang...!chầm chậm loi nhoi.

"Ngươi là ai?" Chưởng quầy đeo mặt nạ hỏi gã.

Trọng Lục há miệng nhưng không hiểu tại sao lại không thể trả lời một vấn đề đơn giản như vậy.

Là ai.

Gã là ai?

Rốt cục tên của gã...!là gì?

Tâm trí Trọng Lục bắt đầu đau nhức nhối từng cơn, càng ngày càng dữ dội thêm.

Giống như có rất nhiều thứ trong đầu gã đang kích động, muốn đục vỡ óc của gã mà chui ra.

Trong nháy mắt tiếp đó, có thứ gì đó nhớp nháp chảy ra từ đôi mắt sưng vù của gã phọt ra ngoài...!

Trọng Lục nằm trên giường thình lình mở trừng đôi mắt.

Gã cuống quít đưa tay sờ lên mắt mình, xác định nhãn cầu vẫn ở đó, gã mới thở hắt ra, lau mồ hôi trên trán, thầm tự hỏi tại sao túi thơm của chưởng quầy lại không hiệu quả? Tại sao gã vẫn gặp phải giấc mơ kì lạ đến vậy?

Ngay cả bây giờ vẫn còn đọng lại cảm giác vô định, có chút hư ảo đầy hoang mang như cũ.

Nhưng lúc gã nhìn đến ngón tay thì phát hiện bướu thịt kì lạ nổi lên phía dưới móng tay thật sự đã giảm đi một chút.

............................................................!

Đinh Bất Cùng vào trưa hôm đó đã lập tức rời đi, chưởng quầy còn thậm chí không thu tiền trọ của hắn.

Trước khi đi chưởng quầy nói chuyện với hắn ở nhã gian trong chốc lát, lần này Trọng Lục ở cạnh ghi chép thỏa thuận giá cả và ngày giao cuối cùng của hai bên cho đơn hàng.

Chưởng quầy thu một lượng bạc của Đinh Bất Cùng cộng thêm một vại đất trên đất ruộng của hắn làm tiền thù lao.

Trọng Lục nhớ tới mức định giá lần trước của chưởng quầy và quốc sư mà gã đã ghi...!Một trăm lượng vàng...!

Đây đúng thật là giá cả tùy người mà khác nhau ha....!

Tám ngày tiếp theo hết thảy đều như bình thường.

Trọng Lục cứ làm hầu bàn như cũ, mở tiệm rồi đóng tiệm, thu dọn phòng khách, ngày tháng trôi qua bình lặng và tầm thường hệt như trước khi Từ Hàn Kha đến.

Có cái duy nhất khác biệt đó là bây giờ đôi khi chưởng quầy sẽ thỉnh thoảng hỏi đến gã vài câu.

"Lục Nhi, tới đây." Lúc chưởng quầy ôm mèo nhâm nhi trà bánh dưới tàng cây, vừa vặn bắt gặp Trọng Lục vừa dọn dẹp phòng khách xong, đang chạy ngang qua trung đình.

Trọng Lục cười hề hề chạy đến, trên mặt còn dính bụi bặm lúc quét dọn, "Ông chủ, làm sao thế?"

"Đưa tay." Chương quầy nói.

Trọng Lục không hiểu tại sao mà giơ bàn tay ra, chưởng quầy chợt thả vào lòng bàn tay gã vài hạt óc chó đã được bóc vỏ sẵn.

"Hôm qua Lưu quả phụ tặng ta khá nhiều quả óc chó, ta ăn thấy cũng không tệ lắm, cho ngươi nếm thử cùng."

Chưởng quầy vẫn nói chuyện lả lướt như bình thường nhưng Trọng Lục lại cảm động chịu không nổi, "Ông chủ, người cố ý bóc vỏ cho ta à?"

Mắt chưởng quầy liếc ngang qua, "Đừng có tự trát vàng lên mặt, nếu ngươi không ăn thì để ta ăn."

"Đừng đừng đừng! Ta ăn! Ta thích ăn hạt óc chó nhất!"

Trọng Lục vui vẻ mang óc chó vào đại đường, vừa làm việc vừa thảy một hai viên vào miệng.

Chu Ất thấy, buồn bực nói, "Óc chó ở đâu ra ấy?"

"Ông chủ cho."

Chu Ất giả vờ ngửa mặt lên trời không cam lòng, "Ông chủ ngày càng bất công.

Người nào có thì chia, nhường ta một ít."

"Không cho."

"Lục ca đừng có nhỏ mọn như vậy mà!" Nói rồi lập tức nhào tới cướp.

Đang đùa giỡn, lại nghe thấy Liêu sư phụ xốc mành ở cửa bếp lên ho khan, "Quậy cái gì đó, không thấy có khách đứng trước cửa à?"

Hắn vừa nói xong, hai tên chạy bàn này mới để ý tới một tiểu nương tử đang thò đầu nhìn vào trong.

Nhìn quần áo kia tuy mộc mạc nhưng phẩm chất lại thuộc dạng thượng hạng.

Không biết là nha hoàn của dòng họ lớn nào.

Trọng Lục vội chạy lại hỏi, "Tiểu nương tử, ngài muốn vào trong uống trà sao?"

Cô nương có chút sợ sệt, nhìn hắn, nhút nhát hỏi, "Xin hỏi, ở đây có ông chủ Chúc không?"

"Có chứ, ngài tìm y có chuyện gì sao?" Trong lòng Trọng Lục lại bắt đầu suy đoán, không lẽ lại là chuyện làm ăn cho nha nhân lại đến cửa?

"Ta là Hỉ Châu nhà họ Thẩm ở thành nam, phu nhân sai ta đến đây là vì có chuyện quan trọng phải cầu kiến chưởng quầy."

Sau khi Trọng Lục nói một tiếng với Chu Ất liền dẫn tiểu nương tử đi vào trung đình gặp chưởng quầy.

Không ngờ ngay khi nhìn thấy chưởng quầy, tiểu nương tử tự xưng là Hi Châu kia đã vội vàng chạy tới quỳ xuống.

"Chúc tiên sinh! Xin người nhất định hãy cứu lấy bà cả của chúng ta!".