Tình cảm mãnh liệt trôi qua, Lương Thiên Dục thỏa mãn nằm trên giường, nhìn Lâm Dật, tay vẫn không chịu buông khỏi người hắn.

“Lão sư… Liền như thế thả ngươi về thật đúng là luyến tiếc a!” Lương Thiên Dục ngẩng đầu lên, khiêu khích gẩy khẽ phân thân mẫn cảm của Lâm Dật. Vẫn còn trong dư âm của triều cường, Lâm Dật hai mắt phủ một lớp sương mù, khẽ nhíu mi, thân thể mềm nhuyễn, không cả có khí lực để nói.

“Ai…Mới có một lần đã không chịu nổi…Sau này làm sao lo liệu đây…” Lương Thiên Dục tỏ vẻ thất vọng lắc lắc ngón tay, “Xem ra còn phải làm nhiều vài lần tăng cường thể lực… Ngươi nói có đúng không?”. Y ôm lấy thân thể hư nhuyễn của Lâm Dật, để hắn nằm trên người mình.

“Mới…Không phải…” Ghé vào trên người Lương Thiên Dục, cảm thấy có chút lạnh, Lâm Dật theo bản năng hướng cái đệm thịt người ấm áp bên dưới cọ sát, muốn tìm tư thế nằm thoải mái, như vậy vặn vẹo lại làm người dưới thân hừ một tiếng.

“Lão sư. . . Còn nói không phải… Thân thể rõ ràng như vậy thông minh…” Cảm giác được Lương Thiên Dục nửa thân dưới dục vọng đang bành trướng, Lâm Dật nháy mắt tỉnh táo, toàn thân cương cứng ngay cả động cũng không dám động.

Nếu lại bị làm một lần, hắn có thể đến sáng mai cũng không xuống giường được, càng không nói là còn phải đến trường.

Chứng kiến phản ứng của Lâm Dật, Lương Thiên Dục không nhịn được bật cười, nhẹ ôm lấy hắn, trong ngực tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

Nếu như có thể luôn luôn như thế này, thật là có bao nhiêu hảo a? Lương Thiên Dục thầm cầu nguyện.

Đáng tiếc, ở điều kiện bình thường, một tình huống như thế này sẽ không cách nào phát triển theo chiều hướng mà y nghĩ.

Lúc này, Lâm Dật nhổm người dậy, mi mắt chớp liên tục, nhìn về phía Lương Thiên Dục.

“Lương…Lương Thiên Dục..” Hắn gọi nhỏ.

“Lão sư. . . Xảy ra chuyện gì? Đột nhiên muốn?” Lương Thiên Dục xoa nhẹ tóc của hắn, trêu ghẹo nói.

“Không phải. . .” Ánh mắt của hắn lóe lên, tránh đi khuôn mặt tươi cười của Lương Thiên Dục.

“Cái kia. . . Cái đĩa quang… Cái đĩa quang… Có thể đưa ta chưa… ?”

Cảm giác được người dưới thân run lên, không khí trong phòng phút chốc giống như đóng băng, cả người hắn cứng còng xấu hổ.

Lương Thiên Dục sắc mặt nháy mắt ảm đạm. Nguyên lai…. nguyên lai Lâm Dật chưa từng quên mục đích của chuyến đi này, sẽ cùng y làm, sẽ như vậy nghe lời y, tất cả chỉ là để có thể lấy lại cái đĩa kia… cái đĩa mà y dùng để uy hiếp hắn.

Tự cho là đúng mà cố gắng, bất quá là tự mình đa tình… Tim của y chua sót lên…

Không lên tiếng, y cởi bỏ dây buộc trên cổ cùng còng tay cho Lâm Dật, rồi mới xoay người xuống giường, yên lặng lấy ra từ trong ngăn kéo cái đĩa kia, đưa cho hắn.

“Ngươi đi đi!” Y lạnh lùng nói.

Nhặt lên quần áo, Lâm Dật áy náy cúi đầu, khóe mắt lặng lẽ liếc về phía Lương Thiên Dục. Cho đến khi Lâm Dật mặc lại quần áo tử tế, hai người cũng không tái nói chuyện với nhau.

Tiếp nhận cái đĩa quang, Lâm Dật cảm giác tay mình đang run rẩy, còn trên mặt, dù cực lực che dấu lại vẫn lộ ra thần sắc bất an… Hắn không hiểu sao tâm lại cảm thấy đau đớn, giống như mình đã phản bội lại tín nhiệm của đối phương.

“Thực xin lỗi…” Hắn nói.

Lương Thiên Dục lạnh lùng quay đầu sang một bên, không có liếc mắt nhìn Lâm Dật lấy một cái. “Không cần nói xin lỗi, ngươi cho tới bây giờ đều không có làm gì sai, không phải sao?”

Tình cảm mãnh liệt trôi qua, chỉ còn lại quạnh quẽ, càng làm cho người ta thấy mất mát.

Bính một tiếng, cánh cửa đại môn nặng nề khép lại, giống như cùng với nó khóa lại cánh cửa trái tim của một người.