Học Trưởng Không Thể Trêu

Chương 1: Học trưởng giống như ultraman!…

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(*) Ultraman : siêu nhân điện quang

[Quán thủy] Mới chỉ qua một đêm thôi mà AV lại có thể bị che CMN hết, censored đúng là vật cản trên nấc thang dẫn tới sự tiến bộ của nhân loại!

Vào một buổi chiều mùa hè nóng bức, trong cái nắng chói chang, Hạ Mộ – tân sinh viên năm nhất khoa thiết kế của C đại, nằm ườn ở kí túc xá, vừa cắn hamburger, vừa lên diễn đàn than thở khóc lóc, tố cáo hành vi tội ác của kẻ vừa post phim.

[Lâu chủ: Rõ ràng viết là AV độ phân giải HD, thế mà sau khi mở ra lại toàn censored, các cậu có hiểu được cái loại tâm tình ưu thương này của anh hay không?]

Phần lớn trạch nam trên diễn đàn trò chơi này đều vì quá cô đơn mà sinh ra đói khát, vậy nên bài vừa đăng chưa được một phút, đã rào rào có bốn năm trang reply.

[Tốc độ chiếm trước sô pha! Bỗng nhiên có cảm giác quân lâm thiên hạ (*).

(*) quân lâm thiên hạ : thống trị thế giới

[Lâu chủ có biết vụ download AV 6 tiếng đồng hồ trong truyền thuyết, sau mở ra Kim Cương hồ lô oa thế nhưng lại bị che hết không? Không sai, chính là anh mày đây. Mặc dù anh đã rút lui về ở ẩn nhưng giang hồ nơi nơi đều là truyền thuyết của anh.]

[TMD , censored thì tính làm gì, hồ lô oa mới là tuyệt sắc.]

[Truyền thuyết kể rằng cứ mỗi lần download người hồ lô oa dính censored, kiếp trước chắc chắn phải là thiên thần gãy cánh. Đàn ông con trai kiểu này bọn tôi không nỡ làm tổn thương đâu. ]

[Cái post này có nhiều chỗ manh (*) quá, mắt chó của anh đã không chịu nổi nữa rồi, xin phép được vịn vào tường ra khỏi post.]

(*) manh : dễ thương, đáng yêu

Hạ Mộ vừa scroll down (*) vừa cười thô bỉ, vô cùng vui vẻ uống coca.

(*) scroll down : kéo xuống

Lúc đến trang cuối cùng, có một phản hồi đập vào mắt của Hạ Mộ một cách rất yên lặng. Nó khiêm tốn đến mức, để không làm người khác chú ý, người post đã phóng to tên cửa hàng, để kiểu chữ màu hồng, còn thêm viền dạ quang.

[Tôi có đĩa mới của Sora Aoi (*), các cậu hiểu chứ!]

(*) Sora Aoi : một nữ diễn viên nổi tiếng của làng JAV :”>

Đĩa mới? ! Áu áu~~, hai mắt Hạ Mộ tỏa sáng, đem non nửa cái Hamburger còn lại nhét vào miệng, vừa mới chuẩn bị để lại mail cầu nguồn, ai ngờ còn chưa có gõ ra hai chữ, đột nhiên cảm thấy trên bàn ong ong rung động, nhìn lại một cái, kháo (*)! Di động!

(*) nguyên văn chỗ này là卧槽 /wòcáo/ hài âm với từ 我操 /wǒ cāo/ = Ta thao = Kháo = TMD, ở đây tác giả chơi chữ thôi 

Hạ Tiểu Mộ trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình, này TM không phải sự thực a! Đây là ảo giác a! Mình rõ ràng còn chưa nộp tiền phí điện thoại cũng đã cắt, hiện tại vì sao lại có người gọi đến! China Mobile chính là đồ lừa gạt! Vì sao nợ hóa đơn còn có thể gọi điện thoại! ! !

Sau một phút đồng hồ, di động rốt cục ngừng lại, trong lòng Hạ Mộ run sợ cầm lên nhìn nhìn, là một dãy số xa lạ.

“F*ck, còn tưởng là giáo sư.” Hạ Mộ nhẹ nhàng thở ra, lại suy nghĩ, chẳng lẽ là bít tất cùng quần lót lúc trước mình mua ở trên taobao (*) tới rồi, cú điện thoại này là của chuyển phát nhanh? Mặc dù bản thân đã nói để cho bảo vệ nhận hộ, nhưng mà khó tránh khỏi người bán sẽ quên viết ở trên biên lai chuyển phát nhanh. Do dự một chút, Hạ Mộ vẫn là gọi lại, mình đã sắp không có quần lót mặc rồi a! Đây là một vấn đề khá nghiêm trọng!

(*) taobao : một trang web mua sắm trực tuyến lớn bên TQ

Điện thoại tút chưa đến hai tiếng, rất nhanh đã có người nghe.

“Alo, mới vừa rồi là anh gọi điện thoại hả? Anh là ai a?” Hạ Mộ vừa ăn quýt vừa hỏi.

“Cậu không nhận ra tôi.” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của một người con trai, có chút trầm thấp, nhưng rất có từ tính.

“Không nhận ra anh cái rắm a!” Hạ Mộ ù ù cạc cạc.

“Cậu…” Người đầu bên kia điện thoại hiển nhiên sửng sốt, sau đó thanh âm cũng hơi cao chút, “Tôi vừa rồi nạp thẻ không cẩn thận nạp nhầm đến di động của cậu, cậu xem có thể trả lại tôi hay không?”

A a a tiền phí di động của lão tử là ngươi nạp cái tên hỗn đản nhà ngươi lão tử muốn tha ngươi ra ngoài XXOO một trăm lần a một trăm lần!

“Alo, còn đấy không?” Đầu kia điện thoại rõ ràng có chút không kiên nhẫn.

“Có.” Hạ Mộ nghiến răng nghiến lợi, cố gắng làm cho thanh âm của mình bình tĩnh một chút, “Vậy, anh nạp bao nhiêu tiền?”

“Sáu trăm.”

Oa oa oa sáu trăm sáu trăm sáu trăm! Vậy TM lão tử phải đánh tới khi nào mới có thể hết nợ a! Nạp thẻ một lần nạp nhiều như vậy còn nạp sai điện thoại ngươi là não tàn sao là não tàn sao!

“Quên đi, cậu có khó khăn thì không cần nữa.” Người nọ thấy Hạ Mộ nửa ngày không nói chuyện, vì thế liền muốn cúp điện thoại.

“Anh chờ một chút!” Hạ Mộ gọi hắn lại, “Chúng ta gặp mặt ở đâu?”

“A, tôi ở cơ sở mới của C đại, cậu thì sao?”

“Trùng hợp thế, tôi cũng vậy.” Hạ Mộ nắm nắm đấm nghiến răng nghiến lợi, “Như vậy đi, mười lăm phút sau gặp nhau ở cổng chính trường học.”

Người bên kia không nghi ngờ gì cậu, thực sảng khoái mà đáp đồng ý.

Mười phút sau, Hạ Mộ mặc quần bãi biển đi dép tông, mắt lộ ra hung quang chuẩn bị ra ngoài.

“Hạ Mộ!” Mục Nhiên ở cùng phòng ăn cơm trở về, thực buồn bực nhìn cậu: “Cậu lấy côn nhị khúc của tôi làm gì?”

“Câu dẫn học tỷ.” Hạ Mộ mặt không đổi sắc tim không đập loạn, “Như vậy khá khí phách!”

Mục Nhiên khóe miệng hơi nhếch, trạng thái nửa hóa đá nhìn Hạ Mộ ra cửa, nghĩ thầm rằng học thiết kế nghệ thuật quả nhiên hay bất thường, quần bãi biển phối với côn nhị khúc, kiểu thưởng thức này vừa nhìn cũng rất thoát tục!

………..

Bởi vì vừa vặn là thời gian đi học, mặt trời giữa trưa lại rất gay gắt, cho nên cổng khu ký túc xá cũng không có bao nhiêu người, Hạ Mộ liếc mắt một cái liền nhìn thấy, có người đang ở bên kia hết nhìn đông lại nhìn tây.

Quả nhiên rất não tàn a! Hạ Mộ cảm khái, mặc quần bò xích sắt, đôi giầy sơn màu đỏ thẫm, quả đầu bạo tạc (*) vàng chóe! Phi xu hướng a có biết hay không!

(*)bạo tạc : nổ tung ~ đầu bạo tạc là kiểu như đầu chôm chôm chỉa, không theo một hệ thống nào đó =))))

Nhưng mà xét thấy tên hỗn đản này dường như cao hơn mình, Hạ Mộ vẫn là đem côn nhị khúc giắt vào sau cạp quần, hé ra khuôn mặt tươi cười ấm áp như gió xuân đi qua.

“Bạn học xin chào, anh là đang đợi tôi sao?” Con mắt Hạ Mộ cong thành hình lưỡi liềm, nhu thuận lại lễ phép.

Đầu bạo tạc sửng sốt, còn ngạc nhiên không xác định mà nhìn Hạ Mộ: “Đợi cậu?”

“Ách? Nga, sáu trăm đồng kia đúng không? Tôi quên mang theo ví rồi , có thể đến ký túc xá của tôi lấy không?” Hạ Mộ kéo nhẹ áo ba lỗ xuống, che đi côn nhị khúc trong cạp quần, tính toán tìm một chỗ không người xử hắn!

Con bà nó, dám nộp phí điện thoại cho lão tử! Không muốn sống hả!

Đầu bạo tạc nhìn Hạ Mộ vừa kéo áo ba lỗ một cái, cổ cùng ngực càng lộ ra nhiều hơn, ngốc tử cũng biết đây là câu dẫn a! Là sắc thái dụ hoặc a! Là đoạn mở đầu của giao dịch nào đó a! Đã sớm nghe nói xã hội này giới tính lẫn lộn, hiện tại xem ra quả nhiên là đúng a! Nhưng mà tuy rằng bộ dạng cậu ta không tồi, nhưng mình đối với con trai không có hứng thú a!

“Được không a?” Hạ Mộ có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn cười một cái trong sáng lương thiện, quả thực là một đứa nhỏ thuần khiết hồn nhiên ngây thơ!

“Thực xin lỗi, tôi không có hứng thú với con trai.” Đầu bạo tạc cự tuyệt.

Ách? Hạ Tiểu Mộ hóa đá! Ý gì thế?

“Bạn học, tôi không phải đồng tính luyến ái.” Đầu bạo tạc thấy cậu sửng sờ tại chỗ, vì thế lại giải thích một lần nữa, “Cậu vẫn là đi tìm người khác đi.”

“Tôi kháo anh có bệnh sao tôi quan tâm anh có phải đồng tính luyến ái không hả tôi nói anh như thế nào lại nạp thẻ giúp tôi hóa ra anh là não tàn a não tàn a anh não tàn anh đi hãm hại người khác a anh hại tôi làm gì tôi có cừu oán với anh sao có cừu oán sao tôi không đắc tội anh a!” (sự thật là em Mộ có thói quen nói một tràng không dấu chấm phẩy thế đấy, khâm phục T^T)

“Là cậu tìm tôi trước —— “

“Anh còn có mặt mũi nói anh có biết hay không tôi vất vả biết bao nhiêu mới đem điện thoại làm thành nợ phí bài thiết kế giữa kì của tôi còn chưa có làm xong a tôi trốn tránh không đi học vì sao a giáo sư đang ở khắp thế giới tìm tôi a hành vi này của anh là một loại hạm hãi người khác cỡ nào a kháo!”

Đầu bạo tạc hai lần nói đều liên tiếp bị cắt ngang, vì thế chỉ có thể nhìn Hạ Mộ mà nuốt nước miếng, nghĩ thầm rằng người nọ không phải có bệnh chứ, sao một câu mình cũng nghe không hiểu cậu ta đang nói cái gì?

Hạ Mộ hoãn lại giọng điệu, vừa mới chuẩn bị mắng vòng thứ ba, đột nhiên chợt nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm một người rất có từ tính: “Bạn học, người cậu tìm, hẳn là tôi đi?”

Ân? Hạ Tiểu Mộ sửng sốt, thanh âm này rất quen thuộc a! Hôm trước ở trong điện thoại đã nghe qua a! Trong lòng có một tiểu chibi nói ĐM a! Vừa rồi nhận sai người a! Hóa ra không phải cái tên đầu bạo tạc kia a!

Sau khi xoay người, Hạ Mộ chỉ thấy một nam sinh dáng cao đang cười với mình, đứng ngược ánh mặt trời rực rỡ buổi trưa mùa hè, chói đến ngay cả mắt cũng không mở ra được.

Đây quả thực chính là khí tràng của Ultraman a… Hạ Mộ kinh ngạc trong âm u!

“Xin chào, tôi là Hứa Đình.” Ultraman hướng Hạ Mộ chìa tay.

Bởi vì khí phách đối phương lộ ra ngoài, địch ta lực lượng rất chênh lệch, Hạ Mộ đành phải buông xuống ý niệm bạo lực trong đầu mình, giả mù sa mưa cùng đối phương hữu hảo bắt tay, sau đó lại ngoan ngoãn lấy ra ví thanh toán sáu trăm đồng.

Tách tách nhỏ máu đến đau lòng, Hạ Mộ bi phẫn xoay người, chuẩn bị trở về lên diễn đàn cầu an ủi, ai ngờ lại nghe thấy Ultraman rất thân thiện đưa ra lời mời với mình.

“Bạn học, tôi mời cậu đi ăn cơm đi?”

Ăn cơm? Hạ Mộ do do dự dự dừng bước lại.

“Trung tâm thành phố mới mở một nhà hàng đồ ăn Ấn Độ, có muốn đi hay không?” Hứa Đình tiếp tục dụ dỗ.

“Đi!” Hạ Mộ rất không có cốt khí.

“Ha hả, trở về thay quần áo đi, tôi ở đây chờ cậu.” Hứa Đình cười nhìn cậu, “Nhân tiện sẽ nói cho cậu biết, làm thế nào để đối phó với bài tập giữa kỳ của cậu.”

“Ân?” Hạ Mộ hai mắt từ từ tỏa sáng, “Anh có cách?”

“Cũng có chút.” Hứa Đình buồn cười nhìn cậu, “Cậu tên là gì?”

“Hạ Mộ, Hạ trong mùa hạ, Mộ trong hâm mộ!” Bạn học đệ năm nhất Hạ Tiểu Mộ đơn thuần lại thuần khiết, đối với học trưởng đại hôi lang cảm động đến rơi nước mắt.

Hạ trong mùa hạ, Mộ trong hâm mộ.

Mỗi một ngày từ nay về sau, chỉ cần Hứa Đình nhớ tới khuôn mặt tươi cười trong sáng rạng ngời lúc ấy, đều nhịn không được muốn cong khóe miệng lên.

“Chúng ta xem như có duyên phận đi?” Mùa hè rất nhiều năm sau, Hứa Đình ôm Hạ Mộ nằm trên ghế dựa trên sân thượng, nhìn phong cảnh phía xa cảm khái.

“Ai muốn cùng loại phần tử bạo lực như anh có duyên phận!” Hạ Mộ cầm một chén trà nóng mắt trợn tròn.

“Tiểu Mộ.”

“Hửm?”

“Em thực không đáng yêu!”

“…”

“Tiểu Mộ.”

“Hửm?”

” Buổi sáng ba mẹ anh gọi điện thoại, nói muốn đánh gãy cánh tay anh.”

“A.”

“Đúng là em lại gọi điện thoại cho bọn họ cáo trạng đi?”

“Không có.”

“Về sau anh không rửa chén không giặt tất loại sự tình này chúng ta giải quyết nội bộ được không?”

“…”

“Tiểu Mộ.”

“Gì?”

“Nhẫn anh tặng cho em đâu?”

“Đã đánh mất.”

“…”

“Lừa anh thôi, đầu heo! Em đưa đi đánh bóng.”

“Nhanh như vậy liền bẩn? Của anh rõ ràng còn rất sạch sẽ.”

“Em xào rau nấu cơm quét dọn nhà giặt tất giặt quần lót! Đương nhiên nhẫn dễ dàng bẩn!”

“Nha, cám ơn bảo bối.”

“…”

“Tiểu Mộ.”

“Kháo anh không để yên có phải không?”

“Anh yêu em.”

“…”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Văn mới vui vẻ, cám ơn mọi người ủng hộ… =3=~

________________________

Ultraman ~ Siêu nhân điện quang :

Đây là chân dung cái quần của Mộ Mộ =)))))))

À, mới đầu cứ nghĩ cái thằng đầu bạo tạc là bạn công thật, có ai bị vậy không =)))) trong khi đi tìm hiểu cái đầu bạo tạc rốt cuộc là kiểu mốt nào thì thấy cái hình này, minh họa chân thực nhất =))))))))))