Ở cửa an ninh tại sân bay thành phố B.

 

Nhan Tô Tô đưa tới đây, không có vé máy bay thì thật sự là không vào được nữa rồi.

 

Những hành khách đi tới đi lui không nhịn được liên tục dừng bước quay đầu lại nhìn, Trần Tư Mộng đã tập mãi thành thói quen, chỉ đưa tay ra lấy va li hành lý trên tay Nhan Tô Tô, thở dài nói: "Được rồi, em nhanh quay về trường học đi."

 

Sau khi Nhan Tô Tô đưa hành lý ra phía sau lưng, làm tay của Trần Tư Mộng rơi vào khoảng không.

 

Cô ngẩng đầu nhìn Trần Tư Mộng, hành lông mi dài như cánh quạt nhỏ chớp chớp, rốt cục cũng cố lấy dũng khí: "Giáo sư Trần, em không muốn đổi đề tài, em không  muốn rời khỏi 307."

 

Hình như Trần Tư Mộng sớm đã đoán được cách suy nghĩ của cô, cũng không tức giận: "Tô Tô, nghe lời. Cô đã chào hỏi trong viện, rất nhiều giảng viên đều muốn nhận em, ngay cả viện trưởng cũng có ý muốn nhận em, có thể ở bên cạnh ông ấy, em hoàn toàn có thể chọn lại một đề tài nghiên cứu mà em thích, tuy đổi đề tài thì phải làm nghiên cứu lại từ đầu, nhưng lấy tốc độ của em, chắc là sẽ không mất nhiều thời gian đâu."

 

Nhan Tô Tô mím chặt miệng không nói lời nào, nhưng bàn tay nắm lấy va li hành lý của cô vẫn không chịu buông.

 

Trần Tư Mộng nhấn mạnh nói: "Mặc kệ em có đồng ý hay không, em nhất định phải chuyển đổi đề tài nghiên cứu."

 

Nhan Tô Tô lắc cái đầu nhỏ: "Đại học năm ba em đã tham gia vào 307, theo đề tài này đã ba năm rồi, giáo sư lại càng lâu hơn... Rõ ràng kết quả lần trước đã rất là gần rồi, chỉ cần điều chỉnh tham số làm lại một lần thực nghiệm nữa, thì nhất định sẽ có kết quả... Giáo sư... Em không muốn buông bỏ đâu."

 

"Nhan Tô Tô!" Giọng nói Trần Tư Mộng trầm xuống.

 

Nhan Tô Tô run rẩy, nhưng cho dù có rất tủi thân cũng không muốn cúi đầu.

 

Trần Tư Mộng ở trong viện có tiếng là nghiêm khắc, nhưng mà nhìn gương mặt tròn kia, ánh mặt trời từ trên nóc đại sảnh chiếu xuống, quả thật giống như đang phát ra một loại ánh sáng rất đẹp, sự bực tức đang dâng lên trong người Trần Tư Mộng lại đành phải hạ xuống.

 

Nhan Tô Tô thấy bà không có tức giận, mới nhỏ giọng van xin nói: "Giáo sư Trần, một lần, một lần nữa là sẽ tốt thôi, chỉ cần em làm lại một lần thực nghiệm nữa có được không..." Cô giơ tay lên thề nói: "Nếu như kết quả không phù hợp với giả thiết ban đầu, thì em nhất định sẽ ngoan ngoãn chuyển đề tài."

 

Trần Tư Mộng muốn nói lại thôi, cuộc đời học thuật của Nhan Tô Tô vừa mới bắt đầu... Lúc này cần gì phải đả kích cô chứ?

 

Cuối cùng Trần Tư Mộng chỉ bất đắc dĩ cười: "Tô Tô, phòng thí nghiệm bị đóng cửa, đừng nói em, ngay cả quyền hạn của cô ở phòng thí nghiệm cũng bị thu hồi, em còn muốn làm thực nghiệm như thế nào..."

 

Mắt Nhan Tô Tô sáng lên: "Giáo sư Trần đây không phải là vấn đề! Em có thể vào bên trong hệ thống LIS để làm giả quyền hạn mở cửa! Lần trước Bội Bội trốn học vẫn là em giúp cô ấy thay đổi ghi chép trong đó!"

 

Trần Tư Mộng nghẹn lời, bà có ý muốn răn dạy, nhưng bỗng nhiên nhớ tới, phòng thí nghiệm 307 đều đã giải tán, lại còn sửa chữa tác phong học tập làm gì nữa chứ?

 

Nhìn vẻ mặt chờ đợi của đứa bé ngốc đứng trước mặt, giọng nói Trần Tư mộng đầy cứng rắn: "Không chỉ quyền hạn phòng thí nghiệm bị thu hồi, mà tất cả kinh phí của hạng mục đều đã bị tạm ngưng."

 

Quả nhiên không hổ là đại bác, một kích của Trần Tư Mộng sạch sẽ đầy lưu loát mà mất mạng: "- - Không có tiền, ngay cả một chút thuốc thử em cũng không mua nổi."

 

Nhan Tô Tô ngây ngốc đứng tại chỗ, một chữ cũng không nói lên lời, khi nào thì cô nghĩ tới việc giá cả của thuốc thử chứ.

 

Trần Tư Mông đưa tay ra sau lưng Nhan Tô Tô cầm lấy va li hành lý, âm thanh bình tĩnh không một chút dao động nào: "Nhan Tô Tô, nhóm nghiên cứu đã giải tán. Chúng là là những nhà khoa học, em cần phải học tôn trọng sự thật, tiếp thu hiện thực."

 

Thế giới thực so với phòng thí nghiệm thì vĩnh viễn vẫn luôn phức tạp hơn nhiều, hiện thực cũng không phải đều chịu sự khống chế của nghiên cứu khoa học, đây cũng là khóa học cuối cùng mà bà có thể dạy cho cô.

 

Trần Tư Mộng cũng không có quay đầu lại mà cất bước đi vào xếp hàng để kiểm tra, Nhan Tô Tô ngơ ngác nhìn bóng dáng của người hướng dẫn, bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng gọi to đầy nhiệt tình thét chói tai như tiếng sóng thần tiếng núi sập - -

 

"Hàm Hàm! Ngày hôm nay chị thật xinh đẹp - -! ! !"

 

"Hàm bảo! ! ! Chúng em yêu chị!"

 

"Hàm nhi! Anh yêu Hàm nhi nhất! ! ! ! !"

 

Tiếng đèn flash rắc rắc rắc rắc liên tiếp vang lên, đột nhiên phía trước có rất nhiều người, vây cửa an ninh đến mức nước cũng không chảy được, Nhan Tô Tô khôi phục lại tinh thần, bóng lưng Trần Tư Mộng sớm đã bị che đến một chút cũng không nhìn thấy, cô mới kịp phản ứng cố gắng muốn chen tới phía trước, nhưng mà bên tai tất cả đều là tiếng thét chói tai của người khác, cô đâu có thể nào chen lách qua được đám fan đang quá nhiệt tình di chuyển.

 

Không biết phải đấu tranh mất bao lâu, đợi đến thời điểm cuối cùng đám người kia cũng tản ra, bên trong cửa an ninh đâu còn có bóng lưng của Trần Tư Mộng nữa, Nhan Tô Tô ngẩn ngơ, rốt cuộc thì cô cũng không nhịn được nữa, ngồi chồm hổm trên mặt đất "Oa" một tiếng liền bắt đầu khóc.

 

Đúng lúc đó Trương Quý Võ thấy tư thế này của cô, đưa cho một túi khăn giấy: "Cô gái nhỏ, cô cũng là fan của Hướng Hàm Tinh sao?"

 

Hướng Hàm Tinh, là một Tiểu Hoa mới chạm tới có thể bỏng tay trong làng giải trí, cũng không biết fan từ nơi nào biết được tin tức là cô ấy muốn về thành phố S quay phim, làm cho đại sảnh sân bay đều bị chen chúc đến mức chật chội.

 

Muốn nói đến đưa tiễn thần tượng lên máy bay, dạng chuyện gì Trương Quý Võ cũng đều đã gặp qua, nhưng mà fan nữ đưa thần tượng nữ đi quay phim, khóc đến thật lòng thật dạ giống như Nhan Tô Tô, đến mức đau lòng như vậy... Vẫn là lần đầu tiên Trương Quý Võ gặp phải.

 

Nhan Tô Tô đứng lên nhận lấy khăn giấy để lau mặt, nhưng mà nước mắt càng lau lại càng nhiều, cô Trần cũng đã từ bỏ rồi... Loại ý nghĩ này làm cho khóc đến mức hoàn toàn không dừng lại được.

 

Trương Quý Võ lại thấy rõ dáng vẻ của Nhan Tô Tô, làm cho anh ta không khỏi ngớ người một phen, ở trong vòng luẩn quẩn mò mẫm lăn lộn đã lâu như vậy, gặp qua không ít đại mỹ nhân, nhưng cuối cùng lần đầu tiên anh ta hiểu rõ loại lời kịch miêu tả hoa lê đẫm mưa là như thế nào.

 

Trong lòng Trương Quý Võ không khỏi đập bịch bịch, em gái này khóc đến mức lợi hại như vậy, mà lại có thể còn đẹp hơn nụ cười mới vừa rồi của Hướng Hàm Tinh nữa!

 

Lúc anh ta đưa khăn tay, khi Nhan Tô Tô ngẩng đầu một lát, thì ở phía sau có mấy fan lặng lẽ chỉ vào Nhan Tô Tô, còn có người vụng trộm lấy điện thoại di động ra chụp ảnh - - loại giá trị nhan sắc này, ngay cả dáng vẻ khóc lóc này cũng rất nhanh làm cho fan của Hướng Hàm Tinh đều muốn trèo tường rồi!

.. Vậy mà cô ấy vẫn còn thích Hướng Hàm Tinh nữa nha!

 

Mấy năm nay mắt thấy làng giải trí càng ngày càng náo nhiệt, thù lao minh tinh đóng phim, làm đại ngôn đổi mới mỗi lần đều được ghi lại, bao nhiêu người trước ngã xuống, người sau có ý nghĩ muốn chen vào vòng tròn này, nhưng mà Trương Quý Võ thờ ơ lạnh nhạt thấy được rất rõ, dưới sự phóng đại của các loại ống kính càng ngày càng khó khăn, có bao nhiêu gương mặt chống lại được sự bới móc càng ngày càng chi tiết của quần chúng chứ?

 

Cho nên, minh tinh đứng được ở đỉnh cao của vòng luẩn quẩn vĩnh viễn là thiểu số, ít nhất một nguyên nhân chính xác nhất chính là - thật sự đứng đầu là giá trị nhan sắc của vẻ bên ngoài, vĩnh viễn là một tài nguyên khan hiếm, cũng không trách được nhiều người đã đều xin sự giúp đỡ vào kỹ thuật tiên tiến của y học.

 

Nhưng khuôn mặt ở trước mắt này, lau nước mắt xoa xoa đến chẳng ra sao, vậy mà lại có thể nhìn thấy tốt như vậy, Trương Quý Võ quen biết cực kỳ nhiều minh tinh nhưng tuyệt đối không ai dám ở trước ống kính khóc lóc như vậy, sợ xấu, lại càng sợ suy sụp.

 

Dùng hết túi khăn giấy, rốt cuộc Nhan Tô Tô cũng nhớ tới Trương Quý Võ ở bên cạnh, nghẹn ngào ngẩng đầu lên nói cảm ơn.

 

Bây giờ, Trương Quý Võ thấy rõ ràng hơn, cô khóc lâu như vậy, thế mà nước trên khăn giấy lại rất sạch, thế nhưng lại là nhan sắc tự nhiên, ngay cả phấn lót cũng vô dụng, nhìn dáng vẻ tinh xảo như vậy, mặt mày như vẽ, bộ dáng nước mắt giàn giụa cũng chỉ làm cho người ta nhớ tới trời mưa dòng suối nhỏ trong rừng trúc gì gì đó…

 

Mấy cô gái nhỏ đứng ở bên cạnh không chịu đi lại càng phát ra những âm thanh hít  thật sâu, trong nội tâm nhan cẩu đang không tiếng động mà hét chói tai - - Đẹp! Đẹp! Thật đẹp! ! !

 

Trong nội tâm Trương Quý Võ lại càng chắc chắn: Nhan sắc thuần khiết đến như vậy, khuôn mặt này... Đây bữa cơm mà ông trời ban thưởng, nếu mà bỏ qua thì tuyệt đối phạm phải tội không thể tha thứ!

 

"Cô gái nhỏ, cô có muốn làm minh tinh không? Chính là giống với Hướng Hàm Tinh, đi máy bay đều có người đến đưa, làm đại minh tinh!"

 

Nhan Tô Tô sửng sốt, sau đó ảm đạm lắc đầu. Minh tinh? Là cái gì vậy, không phải là đối tượng nghiên cứu lại càng không thể phát luận văn.

 

Nghe thấy tiếng máy bay lại nghĩ tới những lời mà người hướng dẫn nói, cô cúi đầu, nước mắt lại không dừng được từng chuỗi một rơi xuống, làm cho người khác cảm thấy đau lòng. Nếu lại cho cô một cơ hội, cô khẳng định sẽ trù tính thật cẩn thận, so sánh thật cẩn thận loại bỏ tất cả những điều khoản quấy nhiễu hu hu hu hu…

 

Trương Quý Võ khuyên nhủ: "Cô gái nhỏ đừng khóc nữa, công ty chúng ta có nghiệp vụ quản lý minh tinh, tài nguyên cũng không ít, nếu cô ký hợp đồng, cô nghĩ lại xem, cô lớn lên đẹp như vậy, nhất định sẽ là một minh tinh nổi tiếng như Hướng Hàm Tinh đó! Cô không cần phải truy tinh, chính bản thân mình là một minh tinh thì tốt hơn nhiều! Không phải cô thích Hướng Hàm Tinh sao, còn có thể cùng đóng phim chung đó!"

 

Miệng Trương Quý Võ nói rất nhanh rất nhiều, vậy mà cô gái nhỏ này lại vẫn không đồng ý!

 

Trương Quý Võ thật sự rất buồn bực cùng bực tức, mọi người nói xem, cô gái nhỏ này thật sự rất kỳ quái, truy tinh nhiệt tình có thành ý đến như vậy, vậy mà lại không muốn bản thân mình làm minh tinh.

 

Trương Quý Võ cũng không dễ dàng buông tha như vậy, nếu không thì anh ta cũng không thể lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy!

 

Trương Quý Võ lại tiếp tục lải nhải khuyên nhủ: "Có thể cùng nam minh tinh đẹp trai nhất cùng quay phim, có thể đi chơi khắp nơi trên thế giới, rất nhiều người sẽ thích cô! ... Đóng phim rồi nhận đại ngôn, có tiền cô nghĩ muốn mua son môi nào thì mua son môi đó, nghĩ muốn mua túi xách nào thì mua túi xách đó..."

 

Đang chìm đắm trong sự bi thương chỉ còn một lần thực nghiệm Nhan Tô Tô bỗng nhiên ngẩng đầu: Oa? Vừa mới nghe thấy được từ gì đó trong lúc đang ở chế độ che chắn? Hình như là - -

 

"Tiền bạc?" Hai mắt của cô sáng lên.