[Mình hẹn cậu ấy đi xem phim:)]

Kế Ngu nhận được tin nhắn lúc đang vẽ tranh cho bạn trai của mình, hai người thường trao nhau ánh mắt thâm tình, không còn cách nào khác, nghệ thuật của giới học sinh này thì phải lãng mạn một chút.

“Anh đợi một lát, em gửi tin nhắn cho bạn đã” Kế Ngu nói với bạn trai mình xong, cúi đầu gửi tin nhắn cho Diêu Nhất.

[Làm tốt lắm, nghĩ xong là xem phim gì chưa?]

Diêu Nhất mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông, viền ren màu xanh lá cây ở hai bên, nằm trên giường nghiêm túc trả lời Kế Ngu.

[Không có, mình vẫn chưa biết xem phim gì cả]

Tâm tư của cô trước nay đều đặt trên toán học, phim ảnh hay minh tinh gì đó không biết cái gì hết, ngoại trừ là người nhà mang cô đi ra ngoài chơi còn lại Diêu Nhất sẽ không bao giờ đi ra ngoài.

Kế Ngu nhướng mày, ngẩng đầu hỏi bạn trai mình gần đây có phim gì hay không, thích hợp cho mấy người yêu đương xem ấy.

Bạn trai đối phương về phương diện này rất thành thạo, bởi vì cậu ta muốn Kế Ngu vui vẻ có thời gian rảnh liền đưa cô ra ngoài xem phim.

“Gần đây mới chiếu một bộ phim về thanh xuân, về cấp ba. Hình như cũng không tệ, thử xem chút đi” Bạn trai trong chốc lát liền nghĩ ra, nói tên phim cho Kế Ngu.

Kế Ngu lập tức chuyển lại cho Diêu Nhất, thuận tiện còn báo thêm một tin tức nữa

[Dùng xx mua vé có thể giảm giá đó nha~]

Đáng thương là Diêu Nhất chưa từng tự mình đi mua vé xem phim, ý nghĩ chỉ dừng lại ở mức là trực tiếp đi đến rạp mua vé.

Nghiên cứu cả nửa ngày, rốt cuộc Diêu Nhất tải một app mà Kế Ngu đề cử về điện thoại, thuận tiện đăng ký, thành công mua được 2 vé xem phim.

“Nhất Nhất, cuối tuần mẹ đưa con…..” Lâm Tú Ngọc nghĩ mùa đông đến rồi, có thể mua thêm cho Diêu Nhất một ít quần áo, đi lên muốn nói cuối tuần mang Diêu Nhất ra ngoài đi mua sắm.

“Mẹ, cuối tuần con có việc rồi ạ” Diêu Nhất vẫn còn đang nghịch điện thoại.

Lâm Tú Ngọc bị sốc khi thấy bộ quần áo xanh lá cây rồi đỏ lẫn lộn của con gái mình. Nhất thời không phát hiện ra việc Diêu Nhất thế mà không học bài, mà là chơi điện thoại.

“Nhất Nhất, quần áo trên người con là ở đâu ra?” Lâm Tú Ngọc tuyệt đối không có khả năng tự mình mua cho con gái bộ đồ khó coi như vậy, đến đồ ngủ cũng không được!

Diêu Nhất cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ ấm áp, không chút phòng bị nói “Con tự mình mua đấy”

“Mua khi nào, sao mẹ không biết?” Lâm Tú Ngọc đứng ở cửa, trong tay nắm then cửa lạnh lẽo, trong lòng càng lạnh hơn:

“Nhất Nhất, con…. Có phải là biến thành bệnh mù màu không?”

Diêu Nhất kỳ quái nhìn thoáng qua mẹ mình “Mẹ, bệnh mù màu là trời sinh, không phải lâu ngày mà bị đâu” 

Lâm Tú Ngọc đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, sau đó đi vào phòng ngồi bên cạnh Diêu Nhất, vuốt đầu con gái.

“Nhất Nhất, con còn nhỏ, mặc quần áo phải hợp với bản thân mình, cái này không hợp với con” Lâm Tú Ngọc muốn Diêu Nhất cởi ra.

Diêu Nhất sợ lạnh, chiếc áo bông này tuy rằng có chút xấu nhưng lại tương đối ấm áp, nên cô không muốn cởi ra.

“Vậy hôm nay bỏ đi, ngày mai mẹ đi mua quần áo càng ấm áp hơn cho con” Lâm Tú Ngọc bất đắc dĩ nói.

“Được ạ” Diêu Nhất vẫn có chút không tình nguyện. Chiếc áo bông này mua không rẻ đâu.

Lâm Tú Ngọc nhìn con gái mình, trong lòng mềm xuống, mới năm đó còn nhỏ như vậy, bây giờ đã trưởng thành rồi. Tuy rằng ánh mắt hơi kém, nhưng ba mẹ như bọn họ có thể ở bên cạnh kiểm soát.

Nhưng mà lại sợ Nhất Nhất thế này đây, những lúc bọn họ không để ý liền mang một mớ đồ xấu xí về nhà.

“Nhất Nhất, cuối tuần con làm gì? Đừng ở mãi trong nhà làm bài tập nữa, đi với mẹ ra trung tâm mua sắm mua ít quần áo” Lâm Tú Ngọc cho rằng Diêu Nhất cuối tuần còn muốn ở nhà đọc sách, nửa dỗ dành nói.

Diêu Nhất do dự một lúc, nhưng vẫn là từ chối: “Đi ra ngoài xem phim với bạn ấy ạ”

Lời này vừa nói ra, Lâm Tú Ngọc chẳng những không tiếc nuối mà còn còn vui vẻ hơn: “Nhất Nhất muốn ra ngoài chơi với bạn sao? Vậy mẹ không quấy rầy bọn con nữa”

“Oh” Diêu Nhất ngồi xếp bằng trên giường, ngoan ngoãn gật đầu.

Lâm Tú Ngọc sờ sờ đầu con gái mình, cuối cùng cảm thấy hài lòng rời đi.

______

Sáng thứ bảy, Diêu Nhất còn ngồi xổm ở nhà, ba Diêu bưng ly trà nóng đi ngang qua: “Không phải con hẹn bạn đi xem phim à?”

Diêu Nhất lặng lẽ lấy cuốn sách toán che khuất 《Sách tình yêu》, ngẩng đầu nói:

“Buổi tối đi ạ, xem phim phải đi buổi tối”

“Ừ” Ba Diêu cảm thấy lời này không có vấn đề gì:

“Nhưng mà ban ngày cũng có thể ra ngoài chơi trước mà, bên ngoài rạp chiếu phim không phải có rất nhiều chỗ sao?”

“Không đâu” Diêu Nhất lắc đầu “Hẹn xong cả rồi ạ”

Nói như vậy rồi, Ba Diêu cũng không can thiệp nhiều nữa, lo quay lại thư phòng mình.

Diêu Nhất lại một lần nữa đem cuốn 《Sách tình yêu》 rút ra, tiếp tục ngồi nghiên cứu.

Cô còn nhớ rõ, phía trên nói đi xem phim đi buổi tối là tốt nhất, mà tốt nữa là đi vào mùa đông. Ừm…. Diêu Nhất bẻ ngón tay tính tính, bây giờ là tháng 11, miễn cưỡng tính là mùa đông đi, đã rất lạnh rồi.

《Sách tình yêu》 Chương 6 phần đi xem phim điều 19: Nhớ phải mang theo khăn quàng cổ, đang xem hay là trước hoặc sau khi xem xong phim rồi, sờ tay cô ấy, hỏi cô ấy có lạnh hay không, sau đó đem khăn choàng vào cổ giúp cô để giữ ấm.

Diêu Nhất dùng bút đánh dấu đoạn này rồi suy nghĩ cẩn thận. Bỏ qua mất chữ “ta” ở trên chính là chữ “ta” của con gái*.

他; 她: hai chữ này phiên âm giống nhau là ‘ta’. Nhưng chữ đầu là dành cho con trai, còn chữ thứ hai là cho con gái. Ở đây ý là mấy chuyện này để con trai làm, Diêu Nhất không để ý đến nên hiểu lầm.

Khăn quàng cổ?

Cô có vài cái, tối nay không thể mang theo 2 cái à? Nhưng mà trên sách đã viết như vậy chắc chắn là có đạo lý của nó, Diêu Nhất quyết định mang theo cái to và dày nhất.

Nghiên cứu hiểu triệt để chương đi xem phim rồi, Diêu Nhất bỗng nhiên nhớ tới lời mời ngày đó mình mời Phó Xuyên. Hình như cô nói là muốn bổ sung thức ăn tinh thần, thúc đẩy văn hóa giao lưu.

Hình như….. bộ phim tối nay xem không có văn hóa giao lưu lắm thì phải.

Bỏ đi, trong sách nói chọn phim nhẹ nhàng một chút hoặc là thật kinh dị vào.

Nếu Kế Ngu đã đề cử bộ này nhất định là có đạo lý của cậu ấy.

Phía nam tháng 11 trời thật nhanh tối lại, đại khái chỉ mới 6h sắc trời đã hoàn toàn tối thui.

Sau khi Diêu Nhất ở nhà chuẩn bị thật lâu, đúng 6h rưỡi, từ trong tủ quần áo lấy ra chiếc khăn quàng cổ dài và dày nhất ra choàng lên cổ sau đó đi xuống lầu.

Phó Xuyên đẽ ở sẵn bên ngoài chờ.

Không có đồng phục to rộng kia che giấu, dáng người thon dài của Phó Xuyên trong chiếc áo gió được phác hoạ rất hoàn mỹ, chân dài eo thon, đứng trong bóng tối làm người khác nhịn không được muốn tìm tòi khám phá.

Tuy là cô không nhìn thấy rõ mặt Phó Xuyên, nhưng thấy cậu mặc đồ ít như vậy, trong lòng rất vui vẻ: Trong sách thật lợi hại, Phó Xuyên mặc ít như vậy là có thể thực hiện được rồi!

Diêu Nhất ở xa ho khụ một tiếng, chuẩn bị thực hiện điều thứ 19.

Bước đầu tiên là sờ tay.

Diêu Nhất đến gần Phó Xuyên, không đợi cậu nói chuyện liền sờ lấy.

Ấy, tay cậu ấy thế mà một chút cũng không lạnh, Diêu Nhất ngây người luôn, nhưng mà cô lại phản ứng cực nhanh tính toán thực hiện bước thứ 2.

“Cậu có lạnh không?” Diêu Nhất mặc đồ rất dày, tròn giống quả bóng vậy, ngẩng đầu hỏi Phó Xuyên.

Phó Xuyên thình lình bị sờ tay, thế mà không có trả lời ngay, đứng tại chỗ sững sờ.

Trong sách không có nói không lạnh là không thể choàng, Diêu Nhất tự suy ra là có thể choàng vào, lập tức động thủ đem khăn quàng cổ của mình lấy ra.

Chiếc khăn thật dài còn dày nữa, là một màu đỏ tươi, quan trọng là ở trên còn có 2 đầu hổ nhỏ màu vàng. Lúc Diêu Nhất choàng lên, hai cái đầu hổ nhỏ kia liền ở hai bên vai.

Phó Xuyên đối với Diêu Nhất mà nói thì vẫn là cao, nhón chân lên có hơi mệt, đặt biệt là khăn quàng cổ còn lớn như vậy.

“Cậu cong eo một chút đi, tớ mệt” Trong sách không có nói đến tình huống này, Diêu Nhất liền tự do phát huy, thật tình mà nói ra.

Phó Xuyên thật sự nghe lời hạ eo xuống, chỉ là trong mắt vẫn còn mờ mịt hiển nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong tay cậu vẫn đang cầm hai ly trà sữa nóng, cứ như vậy hạ xuống theo.

“Ấm không? Đây là khăn choàng dày nhất của tớ đấy” Nói đến khăn quàng cổ này Diêu Nhất liền đắc ý, cô cảm thấy mình đã thật sự hoàn toàn làm tốt theo lời trong sách nói.

Phó Xuyên được mang xong khăn choàng đứng thẳng dậy, nhẹ giọng nói:

“Ấm”

Thành công! Diêu Nhất lặng lẽ cười cong mắt. Cuốn sách tình yêu tổng cộng 20 chương, thoạt nhìn cũng không khó. Chỉ cần cô hoàn thành tất cả nhất định có thể yêu đương với Phó Xuyên rồi.

Phó Xuyên hoàn toàn không biết Diêu Nhất đang đắm chìm trong thành công bọn họ yêu đương, tưởng tượng ra thành tích của cậu giảm xuống, cô sẽ ngồi lên ngôi vị đầu tiên.

“Trà sữa” Phó Xuyên cắm ống hút vào rồi đưa cho Diêu Nhất.

“Cảm ơn” Diêu Nhất bị Phó Xuyên cắt ngang quá trình tưởng tượng, chỉ có thể cùng cậu song song đi đến rạp chiếu phim.

Rạp chiếu phim cách nhà Diêu Nhất không xa, đi đường cỡ 20 phút là đến.

Đèn đường cộng với ánh đèn của mấy toà nhà thương mại làm buổi tối không hề u ám. Cả con đường đều sáng, Phó Xuyên mang theo chiếc khăn choàng cũng nhìn thấy rất rõ ràng.

Đặc biệt là diện mạo của bản thân Phó Xuyên cũng đáng chú ý, đi trên đường không ai bỏ qua cậu. Trước kia người qua đường sẽ bị mái tóc của cậu hấp dẫn, cuối cùng ánh mắt sẽ dừng lại trên mặt Phó Xuyên.

Tối hôm nay sau khi người qua đường dừng ánh mắt trên người cậu rồi, nhịn không được hạ ánh mắt xuống trên cổ cậu, cái kia nhìn thật….. Dễ thương lẫn dữ dội.

“Mẹ ơi, nhìn kìa, chú hổ nhỏ” Một đứa bé nhỏ được mẹ mình dắt tay, ngẩng đầu chỉ vào vai Phó Xuyên hưng phấn nói, còn bắt đầu làm mặt quỷ: “Graoo”

Phó Xuyên quay mặt sang, lông mày và đôi mắt ngập tràn bất đắc dĩ, lại luyến tiếc gỡ khăn quàng cổ xuống.

Diêu Nhất chớp chớp mắt, khom lưng quay về phía đứa bẻ “Graoo” lại.

Đứa bé hét lên một tiếng rồi trốn vào lồng ngực mẹ mình, sau đó nở nụ cười, cười ha ha.

Người đi đường lui tới lộ vẻ thiện ý cười cười, lực chú ý cũng dời khỏi người Phó Xuyên.

Phó Xuyên nhìn một mặt sinh động hiếm thấy này của Diêu Nhất, khóe môi hơi cong lên.

“Mấy đứa nhỏ phải dọa sợ một chút” Diêu Nhất đắc ý nói:

“Nếu không nó sẽ loạn lắm”

Trong lòng Phó Xuyên thầm nói cậu doạ sợ chỗ nào chứ? Đứa bé còn cười vui vẻ như vậy.

Bộ phim hôm nay bọn họ đi xem hình như tốc độ tuyên truyền rất ổn, đứng ở cửa đợi đều là mấy cặp đôi trẻ.

Diêu Nhất không để ý đến bọn họ, nhưng thật ra Phó Xuyên đã nhìn ra.

“Tớ nghe nói bộ phim này là về cấp ba, vừa vặn chúng ta cũng là học sinh cấp ba, có thể từ trong học ra nhiều đạo lý” Diêu Nhất nói tương đối nghiêm túc, mà thực tế cô cũng thật sự cho là như vậy.

Lần trước đã nói rồi, muốn bổ sung thức ăn tinh thần, thảo luận về văn hoá. Diêu Nhất cảm thấy bất kỳ bộ phim nào được công chiếu thì đã có một nội hàm nhất định trong đó. Đến lúc đó mình nhìn ra được từ bên trong sau đó thảo luận cùng Phó Xuyên, thúc đẩy tình cảm!

Phó Xuyên không giống Diêu Nhất bất cứ phim nào cũng chưa xem qua. Lúc nhỏ sức khoẻ của cậu không tốt, lúc tịnh dưỡng luôn có thể ở trong rạp chiếu phim cả một ngày. Cơ bản đã xem mấy bộ phim kinh điển của trong và ngoài nước, có năng lực phân tích là hay hay dở.

Nhìn chữ bên ngoài rạp chiếu phim và Trailer, trong lúc Diêu Nhất không thấy Phó Xuyên nhíu nhíu mày.

Bộ phim này…. Xem ra cũng không ra gì. Đại khái là hệ liệt về thanh xuân đau khổ.

Khi đến lượt bọn họ vào, Diêu Nhất chủ động nói muốn ăn bỏng ngô, rồi cô chủ động đi mua trước khi Phó Xuyên đi.

Mua xong lúc đi về hướng Phó Xuyên, tim Diêu Nhất thật đau.

Đắt thật nha!

Một phần lớn bỏng ngô này đủ để cô mua một quyển luyện tập toán học thật dày đấy.