Nếu yêu đương ảnh hưởng đến học tập vậy cô cũng như thế, xem thử thành tích của ai tụt dốc nhanh hơn. Lại càng tốt giải quyết được vấn đề ai sẽ cùng yêu đương với Phó Xuyên.

Nhưng mà….. Phải nói chuyện yêu đương với cậu ấy như thế nào?

Diêu Nhất mang theo câu hỏi đi ngủ đến khi trời tờ mờ sáng. Sáng sớm dậy thứ trong đầu Diêu Nhất nghĩ không phải là công thức mà là làm thế nào để nói chuyện yêu đương với Phó Xuyên.

Nói đến chuyện yêu đầu tiên phải trở thành bạn trai bạn gái, mà bọn họ bây giờ chỉ là bạn học, miễn cưỡng cho là bạn bè bình thường đi.

Cho nên, bây giờ cô phải làm bạn gái của Phó Xuyên mới yêu nhau được à?

Diêu Nhất đi vào lớp học, Phó Xuyên vẫn chưa đến. Cô ghé vào trên bàn tự hỏi làm thế nào để Phó Xuyên trở thành bạn trai cô.

“Cậu bị bệnh à?” Triệu Tiền vào lớp thấy Diêu Nhất nằm trên bàn lo lắng hỏi.

Diêu Nhất ngẩng đầu “Không có, mình chỉ suy nghĩ chút việc thôi”

Triệu Tiền đối với suy nghĩ của Diêu Nhất không có hứng thú, chẳng có thứ gì khác ngoài lý luận toán học hoặc là công thức.

Cách giờ vào học còn 10 phút nữa, lúc này Phó Xuyên mới khoan thai tới muộn.

Diêu Nhất cứng đờ người ngồi trên ghế, một lát sau, đưa một tờ giấy sang cho Phó Xuyên.

Trên giấy viết: [Cậu có cảm thấy chúng ta là bạn bè không?]

Phó Xuyên nhìn giáo viên đứng ở trên, tay tiếp nhận tờ giấy, nhìn xuống thấy hàng chữ này.

[Ừm.]

Phó Xuyên không hỏi tại sao Diêu Nhất lại hỏi như vậy, nếu như không phải vì có việc cô sẽ không nhịn được mà nói ra.

Trực tiếp hỏi cậu có muốn làm bạn trai cô không hình như xác suất thành công không cao lắm. Diêu Nhất nhéo nhéo tờ giấy như đang suy nghĩ gì đó, chính là làm như thế nào mới có thể yêu đương với Phó Xuyên đây?

Diêu Nhất cất tờ giấy vào túi, cúi đầu dùng điện thoại trong hộc bàn.

Đại khái là giáo viên không nghĩ đến Diêu Nhất lại to gan như vậy nên hoàn toàn không chú ý đến cô.

Diêu Nhất dùng điện thoại search ‘Làm cách nào để yêu đương với nam sinh?” 

Tặng quà, gửi thiệp, viết thư tình…

Thư tình? Lông mày Diêu Nhất nhíu chặt, cô viết văn viết còn không ra được, còn viết thư tình, chuyện này không có khả năng.

Cuối cùng Diêu Nhất bất đắc dĩ lên hỏi một câu hỏi trực tuyến còn treo cả phần thưởng.

Câu hỏi là [Muốn nói chuyện yêu đương với một nam sinh, làm sao bây giờ?]

Rất nhanh đã nhận được rất nhiều câu trả lời, loại nào cũng có

1l: Tấn công cậu ta, chủ lầu đừng lúng túng.

2l: Xin lỗi, quấy rầy chút, giới tính chủ lầu là gì?

Diêu Nhất thong thả trả lời một đống tin nhắn.

Trả lời 1l: Xin hỏi chữ đầu tiên của cậu có ý gì thế, chữ thảo có thể viết riêng một mình vậy à?*

*Tin nhắn của 1l chữ đầu là “艹” thường thì bên trung chữ này không được viết một mình, nên Diêu Nhất không hiểu.

Trả lời 2l: Con gái. 

1l:……

3l: Sững sờ làm gì vậy, chủ lầu mau theo đuổi đi! Tuổi trẻ không yêu đương sau này độc thân cả mấy chục năm đấy. Tôi thề đã sống kiểu chó độc thân này hơn mười mấy năm nay.

4l: Lầu trên nói đúng, bây giờ gặp được con trai tốt mau theo đuổi đi, ai biết sau này gặp phải mấy hạng người gì chứ?

Tuy Diêu Nhất cảm thấy mấy câu trả lời này không cùng một sóng điện não với cô, nhưng vẫn có thể tham khảo một chút, cho nên cô tiếp tục hỏi.

Trả lời 3l: Xin hỏi theo đuổi bằng cách nào? Tôi thật không hiểu lắm.

Trả lời 4l: Vậy bạn biết không? Tôi có một trăm đồng tiền vàng, nếu cậu có cách tôi sẽ thưởng cho cậu.

4l cũng rất nhanh đã trả lời lại: Chủ lầu xin sử dụng cái đầu dễ thương nhỏ bé của cậu chút, nếu tôi biết thì đã có bạn trai rồi. Mà đã có bạn trai thì sẽ không đau trứng* đi kiếm một trăm tiền vàng đâu.

*Đau trứng: ý là nhàn rỗi, buồn chán đi làm mấy chuyện điên rồ.

Trên mạng mấy lời người ta nói đều kỳ kỳ quái quái, Diêu Nhất mím môi có chút tức giận. Xem ra trên mạng cũng không vạn năng như vậy, tất cả cũng đều là chó độc thân.

Nếu xin giúp đỡ trên mạng không được rồi, thì Diêu Nhất chỉ có thể đến nhà sách tìm. Thứ bảy cô chạy đến nhà sách thành phố Tân Hoa đi dạo, thật đúng là cô tìm được một quyển sách “36 kế cho tình yêu”

Diêu Nhất xem một lúc, phát hiện nó nói về cách làm thế nào để hoà hợp trong tình yêu, đây không hợp với cô.

Tâm trạng trùng xuống Diêu Nhất ra khỏi nhà sách. Diêu Nhất không thể không nhìn cặp đôi đến và đi trên đường, nỗ lực suy nghĩ đoán họ kết bạn trai gái như thế nào. 

Bỗng nhiên ánh mắt của một cặp đôi trẻ dừng lại trên người Diêu Nhất, người nam cô không quen biết, nhưng nữ sinh tóc xoăn kia thì vẫn nhận ra được.

Không phải là nữ sinh lần trước mua cho cô 5 cây kem đấy sao?

“Ấy, cậu ở đây làm gì đấy?” Nữ sinh tóc xoăn lúc này cũng nhìn thấy Diêu Nhất, buông tay nam sinh bên cạnh ra tò mò đi về phía Diêu Nhất.

“Mua sách” Diêu Nhất thành thật nói.

“A, tôi biết cậu, người đứng thứ 2 khối của Nhất Trung” Nữ sinh tóc xoăn không biết nhớ đến chuyện gì, cười hết sức vui vẻ.

“…..” Diêu Nhất có chút chuyện muốn hỏi cậu ấy, cũng không ngại chuyện cậu ấy cười khoa trương như vậy.

“Cậu tên Diêu Nhất phải không, chúng ta lưu QQ nhau đi. Sau này tôi học có bài nào không biết có thể hỏi cậu được không?” Nữ sinh tóc xoăn cười hì hì nói.

Đây thật hợp ý Diêu Nhất, hai người nhẹ nhàng thêm QQ nhau.

“Tôi tên Kế Ngu” Nữ sinh tóc xoăn nói tên ra với Diêu Nhất sau đó quay lại ôm bạn trai mình đi dạo phố tiếp.

Diêu Nhất đợi đến buổi tối rồi mới gửi tin nhắn cho Kế Ngu.

[Người bên cạnh cậu ngày hôm nay là bạn trai câu sao?]

[Đúng thế, sao vậy?]

Diêu Nhất ngồi trên giường, phủ một lớp chăn mỏng, gửi tin nhắn lại.

[Là cậu ta theo đuổi cậu hay là cậu theo đuổi cậu ta ấy?]

Kế Ngu vừa mới tắm xong, một tay dùng khăn tắm lau tóc một tay click mở tin nhắn QQ trả lời:

[Tất nhiên là cậu ta nha, sao thế, cậu nhìn trúng vị kia nhà tôi rồi à?]

Diêu Nhất cau mày vội vàng giải thích [Không có, mình không thích cậu ta]

[Đùa một chút thôi, cậu có chuyện gì thế?]

Diêu Nhất nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là muốn tìm một người học hỏi chút kinh nghiệm [Là như thế này, mình muốn yêu đương với một người nhưng lại không biết phải làm như thế nào?]

[Xì, cậu á? Chẳng lẽ học bá cũng muốn yêu đương à?]

Kế Ngu một bên cười đến mức eo không thẳng dậy được, một bên nghiêm túc trả lời Diêu Nhất

[Cậu hỏi vấn đề này đúng người rồi, mặc dù tôi không trải qua trăm trận chiến nhưng mấy người bạn xung quanh tôi toàn là cao thủ]

[Cậu lợi hai như vậy sao?] 

Diêu Nhất cầm điện thoại trên tay nghĩ cũng phải. Mỗi một thứ có chuyên môn riêng, cũng giống như người học tập không tốt đối với chuyện yêu đương khá thành thạo.

[Đương nhiên, tôi có thể giúp cậu theo đuổi cậu ta, mặc kệ vị kia có lãnh đạm bao nhiêu đi nữa] 

Kế Ngu trực tiếp khoe khoang mà không cần một bản nháp nào cả.

[Ừm, cảm ơn cậu, tối mai giờ này mình sẽ tìm cậu nói chuyện, bây giờ mình phải đi học bài rồi] 

Diêu Nhất gửi xong tin nhắn này lập tức buông điện thoại đi làm tập đề của mình.

Yêu đương thì yêu, nhưng học tập cũng không thể chậm trễ được, cô còn muốn thi đứng top đầu đấy.

“…..” Kế Ngu nhìn thấy tin nhắn muốn đi học bài của Diêu Nhất, rồi thấy điện thoại không còn động tĩnh gì nữa, trong lòng thật cạn lời.

Đây là người muốn yêu đương đấy à? Không lẽ tình yêu không hơn học tập sao? Thế mà ngay thời khắc mấu chốt lại muốn đi học bài!

Kế Ngu kiên quyết nghĩ đây không phải vì sự tò mò của cô gây ra, muốn nhìn xem bộ dáng bị khốn khổ trong tình yêu của học bá.

Ngày hôm sau thời gian cũng giống như vậy, Kế Ngu đã sớm canh giữ điện thoại ở bên mình chờ tin nhắn của Diêu Nhất.

[Mình tới rồi đây, cậu có thể nói chuyện với mình một chút làm cách nào để theo đuổi một người thành công không?]

Kế Ngu nhìn thấy tin nhắn, tinh thần cũng vì cái này mà phấn khởi lên, lập tức trả lời lại

[Đương nhiên, trước tiên cậu phải biết cậu ta thích cái gì, chỉ có sau khi hiểu biết một người cặn kẽ rồi, cậu mới có thể biết đúng bệnh mà bốc thuốc được]

Diêu Nhất cắn cắn ngón tay, ý đồ muốn nhớ lại Phó Xuyên thích cái gì, cuối cùng lại chẳng có một chút ấn tượng nào, chỉ có thể trả lời 

[Cậu thật lợi hại, mình hoàn toàn không biết cái này]

Kế Ngu không muốn lời cảm kích và khen ngợi từ Diêu Nhất, cô chỉ quan tâm đến người mà Diêu Nhất thích thôi.

[Cậu thích ai thế, có thể nói cho tôi biết không?]

Diêu Nhất nhíu mày nghĩ, cô thích ai? Thích toán học à?

[Hiểu rõ một người thích cái gì rồi, sau đó làm gì nữa?]

Kế Ngu cho rằng Diêu Nhất nhìn ra được nên nói sang chuyện khác. Bản thân cô chột dạ cũng liền theo ý Diêu Nhất, tiếp tục nói tiếp.

[Sau đó cậu phải tạo nhiều cơ hội gặp gỡ, thuận theo sở thích của cậu ấy, như vậy cậu ấy nhất định sẽ có cảm tình tốt với cậu]

Diêu Nhất nhìn tin nhắn này như suy tư gì đó gật gật đầu [Thì ra là thế, sau đó thì?]

[Sau đó cậu có thể thăm dò rồi tỏ tình thôi]

Kế Ngu cảm thấy hầu hết các bước theo đuổi người khác là thế này, nhưng mà cô cũng không phải hiểu rõ ràng lắm, toàn dựa vào cảm giác của mình.

[Được rồi, mình đã hiểu, cảm ơn cậu nhé]

Diêu Nhất hiểu thì hiểu đó nhưng thực hành không phải chuyện dễ.

Phó Xuyên ở lớp học bình thường sẽ không giống mấy người khác là ăn đồ ăn vặt cũng sẽ không nói chuyện phiếm với người khác. Ngẫu nhiên tất cả đều là lấy mấy cuốn sách ngoại khoá đọc, tất cả đều còn là tiếng anh.

Diêu Nhất đương nhiên có thể đọc hiểu mấy tên quyển sách đó, nhưng mà mấy lĩnh vực đó cô không hiểu.

_____

Lần thứ năm, Phó Xuyên nhìn chằm chằm bảng đen thầm nghĩ. Một buổi sáng ngày hôm nay đây đã là lần thứ năm Diêu Nhất nhìn sang đây.

Diêu Nhất cho rằng nó không rõ ràng, nhưng kỳ thật ánh mắt thật là hận không thể dính vào trên người Phó Xuyên.

Cuối cùng Phó Xuyên quay đầu lại trực tiếp chạm mắt với ánh mắt kỳ kỳ quái quái của Diêu Nhất.

Diêu Nhất bị dọa nhảy dựng, hoang mang rối loạn dời ánh mắt đi, nhìn xuống sách giáo khoa của mình.

“Sao vậy?” Phó Xuyên hơi hơi tới gần Diêu Nhất, giọng nói sạch sẽ mang theo một chút khàn khàn thấp giọng hỏi.

Diêu Nhất gắt gao nắm chặt bút, hơi thở cũng không dám thở mạnh, nhẹ nhẹ lắc đầu, trong lòng chột dạ.

Nếu như bị cậu phát hiện mình muốn cùng cậu yêu đương lại kéo cậu từ top đầu đi xuống, Phó Xuyên chắc chắn sẽ tức giận.

Nghĩ xong Diêu Nhất vẫn không khỏi cảm thấy bản thân mình có chút hư, thế mà có một ngày cô sẽ làm ra loại chuyện này.

Dù sao…. Dù sao nếu yêu đương, không riêng gì Phó Xuyên mà cô cũng vậy. Vậy tất cả đều yêu cả, thành tích của cậu có giảm xuống đi nữa chỉ có thể nói là năng lực Phó Xuyên không ổn định, không thể trách cô hư được.

Phó Xuyên bị ánh mắt kỳ quái của Diêu Nhất nhìn liên tục vài ngày, cuối cùng chỉ có thể tùy cô. Tuy rằng ánh mắt như vậy nhìn mình có chút kỳ lạ.

“Trường học đưa ra một quy đinh mới” Lý Cách nói với mọi người quy định mình nắm giữ mới nhất “Học sinh ngoại trú cũng yêu cầu phải ở lại trường học để học tiết tự học buổi tối”

“Không phải chứ?” Triệu Tiền liền kêu rên một trận “Buổi tối mình có việc phải làm”

Hàn Tiêu Tiêu liếc liếc mắt nhìn Triệu Tiền một cái “Tiết tự học buổi tối không phải khá tốt à, mọi người buổi tối  tụ tập bên nhau cũng rất thú vị mà”

“Khi nào bắt đầu thực hiện quy định này?” Tần Lịch không biết từ khi nào đã trà trộn vào trong đội hình 4 người bọn họ.

Lý Cách nhún vai “Không chắc lắm, dù sao cũng là trong tuần này”

“Tiết tự học buổi tối là mấy giờ tan học?” Triệu Tiền vẫn còn rất để ý.

“Nếu như theo trước đây mà nói thì lớp 11 nhiều nhất  9h rưỡi sẽ thả người, còn lớp 12 thì phải đến tận 10h rưỡi” Cái này thì Lý Cách vẫn biết.

“Mình còn phải thi công nghệ thông tin đấy, ở đây làm sao mà viết lập trình?” Triệu Tiền che đầu lại, vẫn không muốn tin sự thật này.

Diêu Nhất ngồi bên cạnh Hàn Tiêu Tiêu đang thất thần, Hàn Tiêu Tiêu quơ quơ trước mắt cô cũng chưa phát hiện ra.

“Nhất Nhất, Nhất Nhất!”

“Làm sao thế?” Diêu Nhất lấy lại tinh thần, mở to hai mắt mờ mịt nhìn Hàn Tiêu Tiêu.

“Cậu vẫn sẽ ở lại ký túc xá trường chứ?” Hàn Tiêu Tiêu cảm thấy theo tính cách của Diêu Nhất thì cậu ấy sẽ ở lại trường để tiết kiệm thời gian.

“Ở lại trường?” Diêu Nhất như nhớ đến chuyện gì đó, hai mắt sáng ngời.

Tác giả có lời muốn nói: Phó Xuyên: Tức giận? Đời này sẽ luôn không tức giận, chỉ cần Diêu Nhất cậu mau mau hành động đi.