Tần Mục nhảy từ ngoài của sổ vào phòng, cánh cửa chống trộm đã vang lên một trận âm thanh dồn dập, vừa mở cửa Tần Phỉ Phỉ đã dìu Tĩnh Nghi sư thái đi vào...

- Chuyện... Chuyện gì xảy ra vậy?

Hắn nhìn thấy toàn thân Tĩnh Nghi đều là máu nên đương nhiên phải làm ra vẻ mặt sợ hãi.

- Vào phòng ta trước đi!

Tần Phỉ Phỉ dìu Tĩnh Nghi đi vào phòng, sau đó gọi Tần Mục vào.

- Anh, người này là sư phụ của ta, ngươi chăm sóc nàng giúp ta một chút, ta ra ngoài mua một ít thuốc chút nữa sẽ về.

Tần Phỉ Phỉ có chút lo lắng nói.

Tần Mục làm ra bộ dáng kinh ngạc nói:

- Người này bị thương nặng như vậy sao không đến bệnh viện?

- Ngươi không biết sư phụ của ta là y sư, những tên lang băm ở trong bệnh viện kia làm sao có thể so với người.

- Y sư?

- Ngươi không cần hiểu, chỉ cần nghe lời ta là được!

Tần Phỉ Phỉ nói xong liền vội vàng xoay người chạy ra ngoài.

- Haizz, tính tình đứa em gái này của ta đúng là nỏng nảy!

Tần Mục tự sờ cái trán của mình một chút nói.

- Sư thái, ngươi không sao chứ?

Tần Mục tuỳ ý hỏi một câu.

Tĩnh Nghi nhìn thấy bộ dáng cà lơ phất phơ của Tần Mục liền nhíu chân mày lại, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cơn tức giận, Tần Phỉ Phỉ là đệ tử mà bà xem trọng nhất, thiên phú xuất chúng còn có thêm dị năng, đáng tiếc lại có một người anh trai tồi tệ như thế làm vướng bận nàng.

- Sư thái, người nhìn ta bằng ánh mắt như thế là sao a?

Tần Mục cười nói.

Thấy Tần Mục vẫn cười một cách không tim không phổi, cơn tức giận của Tĩnh Nghi sư thái đã sắp bùng nổ, bà lạnh lùng nói:

- Tần Mục, ngươi không cảm thấy rằng ngươi không đáng mặt làm anh trai sao?

- Vì sao sư thái người lại nói ra lời này?

- Nếu như ngươi là anh trai của Phỉ Phỉ, cũng nên suy nghĩ vì nàng mà rời đi xa một chút, đúng ra ta muốn mang nàng vào sơn tu hành, đang tiếc nàng lại lo cho ngươi nên đến giờ vẫn không chịu đi cùng ta!

Tần Mục nghe xong liền nổi giận, mang vào sơn môn tu hành không phải là bắt em gái ta đi làm ni cô giống ngươi sao?

- Ta cảm thấy hồng trần đô thị này cũng tốt a, so với cái sơn môn rách nát của ngươi không phải tốt hơn nhiều sao?

- Ếch ngồi đáy giếng!

Tĩnh Nghi hừ nhẹ một tiếng, nhưng bà cũng không hi vọng Tần Mục có thể hiểu rõ được cái gì, rồi lại nói:

- Ngươi không rõ tình hình hiện tại của Phỉ Phỉ, đén lúc Phỉ Phỉ gặp nguy hiểm ngươi có khả năng bảo vệ nàng không?

- A, trước tiên không nên nói ta có khả năng bảo vệ em gái mình hay không, nhưng ít nhất các ngươi phải nói cho ta biết trước, những chuyện như lúc nãy ta có quyền được biết!

Tĩnh Nghi sư thái nghe vậy sắc mặt biến đổi một chút, sau đó trầm giọng nói:

- Ngươi biết cái gì?

- Rất nhiều chuyện!

Tần Mục cười nhạt nói.

- Ví dụ như dị năng giả!

- Ngươi...

Tĩnh Nghi nghe xong chấn động toàn thân, nhưng bản thân bà đã bị thương nghiêm trọng lại phản ứng mãnh liệt như vậy, nhất thời làm khí huyết trong cơ thể đảo lộn khiến cho đầu váng mắt hoa, Tần Mục thấy vậy, liền nhanh chóng đi ra sau lưng Tĩnh Nghi vỗ xuống một chưởng.

Phốc ~ ~ ~!

Tĩnh Nghi sư thái phun ra một ngụm máu đen thật lớn, ánh mắt kinh hãi không biết bà ta từ nơi nào lấy ra một thanh trường kiếm sắc bén, chém về phía Tần Mục.

Keng, keng ~ ~ ~!

Lợi kiếm dừng lại ở trong không trung, chính xác mà nói là Tần Mục dùng hai ngón tay kẹp chặt lấy không cho nó đi chuyển!

- Sư thái, ngươi là ngươi xuất gia, vậy mà còn mang theo vật phẩm nguy hiểm như vậy ở bên người, thật đúng là không tốt lắm a!

Tần Mục gẩy ngón tay một chút, sau một tiếng kêu vang, thanh lợi kiếm từ tay Tĩnh Nghi bay ra cắm vào trên vách tường, cả người Tĩnh Nghi hoàn toàn ngây ngốc, đây đúng là quá không hợp lẽ thường! Công kích của mình lại bị hời hợt hoá giải như thế?

- Ngươi... Cuối cùng ngươi là ai?

Tĩnh Nghi gần như là rống lên nói.

Tần Mục cười nói:

- Xem ra sư thái người đã khoẻ hơn nhiều, cách nói chuyện cũng có khí thế hơn nhiều nha!

Tĩnh Nghi thoáng dừng lại, sau đó lấy tay phải sờ ngực một chút.

- Sao... Sao lại thế.

Cảm giác khí huyết đảo lộn trong cơ thể lúc trước đã hoàn toàn biến mất, khí huyết trong cơ thể đã bình phục không ít, vừa nhìn đã không giống như một người vừa mới bị nội thương nghiêm trọng.

- Là vì một chưởng lúc nãy của ngươi sao?

- Sư thái người nội công thâm hậu, cho dù bị Giang Dật Trần đánh lén cũng sẽ không tạo thành tổn thương quá lớn cho bà, một chưởng kia của ta cũng chỉ đem huyết khí lắng đọng trong cơ thể của bà bài trừ ra ngoài.

- Ra là vậy... Không đúng, tại sao ngươi lại biết Giang Dật Trần?

Tĩnh Nghi sư thái lại giật mình kinh hãi nói:

- Lẽ nào người lúc trước giúp chúng ta là ngươi?

Trong lòng Tĩnh Nghi sư thái rất rõ ràng, người cứu hai sư đồ bà ta căn bản không thể là thư thần Lang Thiên!

Tần Mục giang hai tay ra nói:

- Ta là anh trai của Phỉ Phỉ, nên cũng không thể đứng nhìn các ngươi gặp nguy hiểm mà không cứu a!

Sắc mặt của Tĩnh Nghi vô cùng khó coi, vừa rồi bà ta còn trách mắng Tần Mục không có khả năng bảo vệ Tần Phỉ Phỉ, lại không nghĩ đến thực lực của hắn còn mạnh hơn cả mình!

- Ngươi cũng tu luyện cổ võ sao?

- Có thể nói là như vậy, lại không hoàn toàn là như vậy!

Tĩnh Nghi cho rằng Tần Mục không muốn nói cho mình biết, than nhẹ một tiếng nói:

- Xem ra là ta tự cho là thông minh, Phỉ Phỉ theo ngươi còn an toàn hơn cả khi theo ta!

- Chỉ cần ta còn sống một ngày, Phỉ Phỉ sẽ không gặp chuyện gi nguy hiểm đến tính mạng! Ta nghe Giang Dật Trần nói Võ Giả Công Hội đang giám sát em gái ta?

Tĩnh Nghi gật đầu nói:

- Phỉ Phỉ là dị năng giả, cỗ võ giả chúng ta ai cũng đều có chút bài xích với những dị năng giả kia!

- Ha ha, phiền ngươi trở về nói cho Võ Giả Công Hội, sau này ta không muốn thấy bọn họ đến quấy rầy Phỉ Phỉ, nếu như để ta nhìn thấy thêm một lần nữa ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu!

- Chuyện đó không thể làm được, ta căn bản không có địa vị gì ở Võ Giả Công Hội, nên bọn họ nhất định sẽ không nghe lời của ta!

Tần Mục sờ cằm nói:

- Vậy thì để bọn hắn tự hiểu rõ việc mình đang làm một chút, sau này nếu bọn hắn còn phái người đến đây, thì đến bao nhiêu ta sẽ giết bấy nhiêu!

Toàn thân Tĩnh Nghi chấn động, vì sát ý mà trong lúc vô tình Tần Mục phát ra thật đáng sợ, bà thật không thể hiểu được với số tuổi của hắn, cuối cùng là tu luyện như thế nào mà lại có thể đạt đến trình độ như thế này!

- Mặc dù ngươi rất lợi hại, nhưng cũng không nên xem thường Võ Giả Công Hội!

- Ta sẽ không xem thường nó, bởi vì ta còn hiểu rõ cái Võ Giả Công Hội kia hơn cả ngươi! Hơn nữa thế giới này còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của ngươi, chỉ là một cái Võ Giả Công Hội có là cái gì?

Nếu như có người khác nói ra những lời này Tĩnh Nghi nhất định sẽ khịt mũi xem thường, nhưng người nói ra những lời này là chính miệng Tần Mục nói ra, bà ta lại không thể không tin, nhưng trước khi tin tưởng bà ta lại có một chút nghi hoặc, Võ Giả Công Hội là thứ có thể dùng từ chỉ là để hình dùng sao? Đang muốn mở miệng hỏi một chút thì bên ngoài cửa lại truyền tới tiếng vang dồn dập.

- Tạm thời đừng để cho Phỉ Phỉ biết chuyện của ta!

Tĩnh Nghi khẽ gật đầu, không cần Tần Mục nhắc thì bà ta cũng không nói, Tần Mục vừa rút thanh lợi kiếm trên vách tường xuống, đã thấy Tần Phỉ Phỉ vội vã đi vào.

- Sư phụ, thuốc đã mua về rồi... A, có chuyện gì xảy ra vậy?

Tần Phỉ Phỉ vừa vào đã nhìn thấy một bãi máu đen dưới mặt đất, lại nhìn vào vết kiếm trên vách tường, nhất thời liền hoảng sợ la lên.

Tĩnh Nghi lắc đầu cười nói:

- Phỉ Phỉ, ta đã không sao rồi!

- A...?

Tần Phỉ Phỉ quan sát sắc mặt Tĩnh Nghi một chút, phát hiện khí sắc của bà đã tốt hơn lúc trước rất nhiều liền mừng rỡ hỏi:

- Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tĩnh Nghi sư thái nhìn về phía Tần Mục một chút rồi nói:

- Vừa nãy ta vận hành khẩu quyết tâm pháp của vô niệm tông một lần, đem khí huyết ứ đọng trong cơ thể bài xuất ra ngoài, chỉ cần tu dưỡng thêm một ngày thì sẽ khỏi hẳn!

- Quá tốt rồi!

Tần Phỉ Phỉ có chút kích động nói.

- Hơzzz...

Tần Mục ngáp một cái rồi nói:

- Nếu không còn chuyện gì thì ta về phòng ngủ trước đây, ngày mai còn phải đi học a!

Nhìn thấy Tần Mục đã trở vào phòng, Tần Phỉ Phỉ mới nói với Tĩnh Nghi:

- Sư phụ, người đừng trách hắn, bình thường hắn đều như vậy!

Tần Phỉ Phỉ biết rõ Tĩnh Nghi vẫn luôn muốn nàng gia nhập vào vô niệm tông, nhưng bởi vì nàng lo cho Tần Mục nên đã từ chối rất nhiều lần, vì vậy nàng lo là Tĩnh Nghi sẽ có thành kiến với Tần Mục.

Tĩnh Nghi cười nói:

- Ta hiểu, ngươi có một anh trai thật tốt, chờ thương thế khỏi hẳn ta sẽ trở về tông môn, sau này ngươi phải nghe lời anh ngươi!

- A?

Tần Phỉ Phỉ ngây người một lúc.

Sau khi Tần Mục trở về phòng liền lăn ra ngủ, qua một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng hôm sau khi Tần Mục vừa thức dậy thì thấy Tần Phỉ Phỉ cùng Tĩnh Nghi đã thức dậy từ sớm, hoặc có lẽ đêm qua bọn họ cũng không có ngủ!

- Phỉ Phỉ, ngươi không đi học sao?

Tần Phỉ Phỉ cũng học ở trường cao trung Vân Lan, nhưng mà vì nàng có dị năng nên nàng cũng không quá coi trọng việc học, mỗi tuần đều trốn học ít nhất ba ngày, ở cao trung Vân Lan nàng cũng đã có tiếng là nữ sinh có vấn đề!

- Không đi, ta phải ở cùng sư phụ, ngươi tự mình đi học đi!

- Vậy được rồi!

Tần Mục vừa xoay người chuẩn bị rời đi thì bị gọi lại.

- Anh!

- Hả?

Tần Phỉ Phỉ do dự một chút nói:

- Nếu có thể, ngươi cố gắng thi vào đại học Yên kinh đi! Tới lúc ngươi tốt nghiệp chúng ta cũng sẽ trở về!

Trở về, dĩ nhiên là về Tần gia ở Yên Kinh! Chỉ cần Tần Phỉ Phỉ có thể khống chế dị năng của bản thân, nàng liền sẽ có tư cách đối đầu với Tần gia ở Yên kinh, đến lúc những việc cần giải quyết thì nhất định phải giải quyết.

- Yên tâm đi, ta sẽ thi vào đại học Yên kinh!

Muốn vào đại học Yên kinh ít nhất phải có thành tích tốt, nhưng thành tích từ xưa đến nay của Tần Mục ở cao trung Vân Lan đều đứng nhất từ dưới lên, nếu muốn thi vào đại học Yên kinh là chuyện không có khả năng, nhưng mà Tần Mục này không phải Tần Mục kia, chỉ cần hắn muốn làm thì trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó được hắn, tâm tình Tần Mục rất tốt,vừa đi vừa huýt sáo một lúc sau đã đến trước cổng trường.

Leng keng leng keng ~ ~!

Khi hắn vừa đi đến trước lớp cũng là lúc chuông vào học vang lên.

- Báo cáo!

Tần Mục bước vào cửa hô lớn một tiếng.

Nhưng một tiếng hô này của hắn lại giống như tiếng sấm bên tai nhiều người, vốn là vừa rồi trong phòng học có chút ồn ào bây giờ lại hoàn toàn yên tĩnh, tất cả nhưng ánh mắt trong phòng học kể cả ánh mắt của lão sư đều nhìn chằm chằm vào trên người Tần Mục.

Không, có lẽ còn có một người khồng chú ý đến hắn, bởi vì lúc này cô nàng vẫn đang cúi đầu xuống bàn ngủ như thường ngày.