Làm xog 30 cái hít đất tiêu chuẩn, sắc mặt Bạch Cảnh Đàm vẫn lạnh lùng như cũ, hô hấp gần như không khác gì với bình thường.

Chỉ có tóc mai là ướt mồ hôi, vệt mồ hôi theo đường cong xương hàm chảy xuống tận gáy, thêm một vệt kéo xuống gần cổ áo, thấm vào tạo thành một vết tối màu.

Mục Nam Dữ tinh mắt nhìn thấy ngay bên gáy của Bạch Cảnh Đàm có một vết đỏ thẫm.

Lúc hắn nghiêng mặt đi, cổ hơi căng, cái vết kia càng hiện rõ, không hiểu sao nhìn có chút yêu nghiệt.

Ầy, vậy mà không hề ngất xỉu nha, xem ra con mọt sách cũng không có yếu đuối tới vậy.

Mục Nam Dữ thản nhiên thu hồi tầm mắt.

Không đứng nghỉ được bao lâu, Bạch Cảnh Đàm đã lập tức bắt đầu vào đường băng chạy 1 km.

Bước chạy không nhanh không chậm, mái tóc nâu ngắn khẽ lay động dưới ánh mặt trời, ánh mắt lạnh lùng trầm tĩnh, thong thả đến mức chẳng hề giống đang bị phạt.

Được nhìn thấy tận 2 trai đẹp cùng một lần, mấy bạn nữ rất chi là vui vẻ.

Lén ngắm trộm bóng người trên đường băng ngay dưới mí mắt của huấn luyện viên, xa quá nhìn không đến thì lại thoải mái hào phóng mà đưa mắt lên trên đầu đội hình xem Mục Nam Dữ, ngắm đến vui mắt.

Bạch Cảnh Đàm chạy hai vòng, huấn luyện viên trưởng thấy hơn nửa người trong đội ngũ sắp lé cả rồi, mí mắt giần giật, gọi hắn lại.

"Được rồi, nể tình lần đầu cậu vi phạm, có thái độ nhận lỗi đường hoàng, 200 mét còn lại miễn đi.

"

"Còn cậu ―― Mục Nam Dữ đúng không? Vừa rồi huấn luyện viên đội cậu báo cáo, đội hình bên đó đủ người rồi, thêm người vào thì lệch đội hình.

Vừa lúc đội bên này thiếu một người, vậy nên cậu xếp hàng ở đây đi.

"

Bên phía đội hình của khoa thể dục vang lên mấy tiếng than ngắn thở dài.

Còn đội hình khoa luật lại hoan hô vỗ tay.

Sau đó toàn bộ tân sinh viên đi xếp hàng nhận quân phục.

Một bộ đồng phục từ đầu đến chân hết cả thảy mấy chục đồng, chất lượng quần áo khỏi phải nghĩ cũng biết như nào.

Tuy Mục Nam Dữ là đấng nam nhi quen thói thô thiển, nhưng khi nhìn thấy đôi giày cổ cao đầy mùi nhựa rẻ tiền, gương mặt cũng đen lại.

Mùi nhựa nồng nặc chưa nói, đế giày còn vừa to vừa cứng.

Đi đôi giày này huấn luyện một ngày, vớ cũng muốn rách thì thôi đi, bàn chân cũng sẽ cực kì khó chịu.

"Dữ ca, Dữ ca! Trời ơi, tớ chịu rồi á, tớ vừa định mặc thử quần áo, mới kéo một cái, cái vải này đã toạc ra rồi!"

Quan Phương vẻ mặt đưa đám, khoác áo khoác quân phục đi về phía Mục Nam Dữ, bả vai hơi động một chút, mấy sợi chỉ nối tay áo cũng căng theo muốn đứt, nhìn vừa buồn cười vừa thương.

"Rõ ràng tớ đăng ký lấy size 175, kết quả quần áo quá nhỏ, tớ không cài được cái nút nào!"

Quan Phương càng chửi càng khí thế: "Trang phục này tuyệt đối có vấn đề, còn cái đống vải như giẻ rách này, làm sao mà mặc――"

Cách chỗ bọn họ đứng không đến 5 mét, Bạch Cảnh Đàm chậm rãi thắt đai lưng.

Quần áo "giẻ rách" mặc trên người hắn rất vừa vặn, từ vai đến ống quần không chỗ nào không thích hợp, đai lưng thít chặt vòng eo nhìn ra dáng người tam giác ngược đẹp đẽ.

Trên trán tóc mái được vuốt ra sau, quân mũ đội lên lộ ra cái trái trơn bóng, mày kiếm thon dài xinh đẹp, gương mặt toả sáng.

Quan Phương hoài nghi nhân sinh mà cúi đầu nhìn thoáng qua cái áo trên người mình không cài được nút ở bụng, lại liếc mắt xem cái tay áo sắp rơi xuống vì đứt chỉ, gương mặt khổ sở nhăn nhúm vào một chỗ.

Đều là nam sinh mười tám, mười chín tuổi như nhau.

Đều là sinh viên đại học Nam Dương giống nhau.

Vì cái gì người ta như một công trình tuyệt tác của Thượng đế, còn mình giống như đến nhân gian để góp đủ số lượng?!

"Công trình tuyệt tác của Thượng đế" xoay người nhìn về phía bọn họ.

"Mục Nam Dữ, sao không mặc thử quần áo?"

Mục Nam Dữ dùng hai ngón tay xách dây giày, đem cái mùi nhựa giày ra xa nhất có thể, trong tay ôm một chồng quần áo.

Lười biếng nói: "Thử cái gì, cái thân gầy của cậu còn mặc được, tôi lại không mặc được chắc?"

Bạch Cảnh Đàm không nói gì, chậm rãi đi tới trước mặt cậu đứng yên, bả vai cách cậu 5 cm, vậy mà còn cao hơn cậu một chút.

Mục Nam Dữ khó chịu nhíu mày, vừa nhấc mắt, thoáng nhìn qua khoé môi hơi cong của Bạch Cảnh Đàm.

Không nói tiếng nào mà nhìn cậu.

Như thể đang chế nhạo ba chữ "Cái thân gầy".

Mục Nam Dữ ném giày nhựa xuống đất kêu một tiếng "bịch", trầm mặt mở bọc đựng quần áo ra, bắt đầu mặc lên người.

Quan Phương còn đang bận nuốt nước mắt "Không có so sánh, không có đau thương", không phát hiện ra một màn "giao lưu" của hai người nọ, mờ mịt hỏi: "Dữ ca, không phải cậu bảo không cần thử à?"

Mục Nam Dữ "cạch" một tiếng thắt chặt đai lưng, kéo lại áo cho chỉnh tề, vừa nhìn chằm chằm Bạch Cảnh Đàm vừa trả lời Quan Phương.

"Tôi vốn không cần thử quần áo.

" Cậu vừa lòng nhướng mày, "Dáng chuẩn như người mẫu ―― Bạch Cảnh Đàm, thế nào, cậu nói xem tôi có cần thử không?"

Mắt phượng màu hổ phách nhàn nhạt nhìn cậu thân cao dáng dài.

Huấn luyện thể thao thường xuyên làm cho đường cong cơ bắp của cậu nhìn cực kỳ chuẩn đẹp, đai lưng thít vào cái eo nhỏ tinh tế, tay áo gấp lên lộ ra một đoạn cổ tay thon gầy vừa vặn, làn da cũng trắng, mặt lại càng đẹp mắt, giờ chỉ cần cậu muốn là đăng ký tham gia show tuyển tú được luôn rồi.

Hầu kết Bạch Cảnh Đàm đột nhiên lăn lộn hơi nhanh một chút.

"Còn có mũ.

"

Mục Nam Dữ bĩu môi một cái, hất cái mũ đội lên đầu.

"Mũ còn có vấn đề gì nữa? Cậu còn chưa bao giờ thấy tôi mang mũ lưỡi trai trông ngầu cỡ nào ――"

Cái mũ to rộng vô tình che mất cả cái trán của cậu.

Cứ như đội cái nồi sắt lên đầu vậy.

Quân huấn phát mũ chỉ có một kích cỡ, bởi muốn nhìn cả đội hình đều thống nhất, nên làm theo kích cỡ chung.

Mục Nam Dữ vốn mặt nhỏ, vòng đầu cũng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ lại chả phát huy được tác dụng vào lúc này.

Quan Phương không nhịn được "Phụt" một tiếng bật cười.

Mục Nam Dữ chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên tối sầm, sửng sốt một chút mới phản ứng lại là do cái mũ che khuất đôi mắt của cậu.

Nếu là lúc bình thường cậu đã cởi mũ xuống cùng Quan Phương cười vang một trận, nhưng mà hiện tại Bạch Cảnh Đàm còn "như hổ rình mồi" đứng ở trước mặt chờ xem kịch để chê cười cậu.

Lúc nào cũng có thể tự cười mua vui, chỉ khi trước mặt đối thủ một mất một còn là không thể.

Trời sinh khoé môi Mục Nam Dữ hơi cong giờ đây đang tận lực mím môi mỏng, nín lại tiếng cười, sắc mặt lại thêm một tầng hồng nhạt.

Cậu không phục gỡ mũ xuống, đội lại lần nữa, còn cố ý kéo mũ về phía sau nhiều chút, cuối cùng cũng thành công giữ cái mũ ổn định ở trên đầu mình.

Cậu không dấu vết mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Thế nào, mũ cũng không có vấn đề gì cả?"

Cậu vẫy tay với Quan Phương: "Đi, tôi mang cậu đi tìm tiệm sửa quần áo, giúp cậu sửa lại quân phục.

"

"Thật sao?! Cảm ơn Dữ ca, Dữ ca tuyệt vời nhất!"

Mục Nam Dữ quay đầu nhìn Quan Phương đã bắt đầu đi, mới vừa nhúc nhích một chút, cái mũ khó khăn lắm mới đứng yên trên đầu cũng nhúc nhích theo, cãi mũ theo chuyển động rơi xuống.

Cùng lúc nó rơi trên mặt đất, hình như nghe loáng thoáng tiếng tôn nghiêm của cậu vỡ vụn.

"Trường chúng ta ở hơi xa, tiệm may phải tới trung tâm thành phố mới có.

Huấn luyện viên chỉ cho chúng ta một giờ về phòng ngủ thay quần áo, không kịp đi ra ngoài sửa quần áo.

"

Mục Nam Dữ hơi đỏ mặt, nhìn Bạch Cảnh Đàm tự nhiên cúi người nhặt cái mũ của cậu lên.

Tiếng nói của hắn nhàn nhạt như cũ, nhưng vẫn nghe ra được ẩn sau đó là tiếng cười khẽ nhẹ như không.

"Nhưng tôi có mang theo kim chỉ, tôi giúp các cậu chỉnh lại.

".