Edit: Yann

Beta: Su

- --

Ngô Thấm còn chưa thoát khỏi khiếp sợ mất mát vừa rồi, Thiệu Ngôn đột nhiên trịnh trọng xa cách nói xin lỗi: "Thực xin lỗi, nhưng loại chuyện này không thể miễn cưỡng."

Trên mặt Thiệu Ngôn là vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có, mỗi lần nhờ anh giảng bài, Ngô Thấm luôn dễ dàng có thể nhìn ra bộ dáng nghiêm túc này trên mặt anh.

Ngô Thấm nhiều lần vì bộ dáng nghiêm túc này của anh mà mê muội, cô cũng không ngừng một lần tưởng tượng, nếu có một ngày anh có thể đem loại ánh mắt chuyên chú này dừng ở trên người mình thì thật tốt.

Ngày này rốt cuộc tới rồi, nói ra lại làm Ngô Thấm ngũ lôi oanh đỉnh.

Cô không cam lòng. Nhưng không cam lòng thì cũng có thể làm được gì đây?

"Tớ, tớ muốn biết..." Giọng nói Ngô Thấm nghẹn ngào đột nhiên im bặt.

Cô muốn biết cái gì? Muốn biết Thiệu Ngôn vì sao cự tuyệt cô? Nhưng đáp án của vấn đề này không phải đã sớm biết rồi sao?

Rất nhiều lần, Ngô Thấm đều thấy Thiệu Ngôn viết trên giấy một cái tên kia, cô tự cho là bí ẩn dư quang. Cô còn tự cho rằng đang nắm giữ bí mật của Thiệu Ngôn, tuy rằng bí mật này làm cô cảm thấy thống khổ, lại cũng có một tia bí ẩn nhảy nhót —— bởi vì càng thêm hiểu biết về anh mà nhảy nhót.

Nhưng Ngô Thấm lại không biết, Thiệu Ngôn cũng nắm giữ bí mật của cô. Anh nói anh đã sớm biết, nhưng chỉ có thể xin lỗi.

Đã sớm biết, như vậy cô cứ cho đây là bí ẩn, kỳ thật đều là anh cố ý đi? Những cái tiết lộ về tình yêu không kiêng nể gì, cô tưởng rằng mình đã giữ kín, cho nên không mấy để tâm. Nhưng kỳ thật, đều là Thiệu Ngôn cố ý làm cho cô biết đến.

Cố ý làm cho cô biết, nhưng không đáp lại rõ ràng, muốn cho cô biết khó mà lui.

Ngô Thấm đưa tay che mặt, rốt cuộc cũng ở trước mặt Thiệu Ngôn khóc lóc.

Ngô Thấm xoay người muốn chạy, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Úc Đường, thấy cô thong thả ung dung dựa vào vách tường.

Ngô Thấm càng thêm xấu hổ, khuôn mặt cũng biến sắc. Ngay cả chính cô ta cũng không biết trong lòng mình bây giờ đang nghĩ gì.

Cô đều thấy được.

Ngô Thấm chật vật, không muốn người khác nhìn thấu tâm tư của mình, cô ta sống chết che giấu bí mật, hiện tại ở trước mặt Úc Đường, một chút mặt mũi cũng không có. Cô cảm thấy như bản thân mình đang bị lột sạch quần áo, không mảnh vải che thân lộ ra trước Úc Đường.

Ngô Thấm mở miệng, lại chỉ có thể phát ra những thanh âm nức nở. Ngây người một lúc lâu, cô ta nghĩ nếu Úc Đường đi lên châm chọc mỉa mai, cô ta phải đáp lại như thế nào, hoặc là phản kích ra sao —— cô ấy trước sau đều chán ghét cô. Vô cùng vô cùng chán ghét.

Nhưng là không có.

Úc Đường lại không có bất luận động tác gì.

Ánh mắt cô đã không dừng ở trên người Ngô Thấm, cũng không dừng ở trên người Thiệu Ngôn, chỉ đứng lẳng lặng ở nơi đó. Đối với việc đánh vỡ chuyện của người khác cũng không thấy ngại ngùng.

Vừa thản nhiên mà lại bình tĩnh.

Ngô Thấm cắn răng, quay đầu nhìn thoáng qua Thiệu Ngôn, xoay người chạy chậm rời đi.

Bên này Ngô Thấm vừa chạy đi, nhưng Thiệu Ngôn trong lòng lại là lộp bộp một chút.

Vì sao anh lại có cảm giác... Giống như đang bị bắt gian?

Ngô Thấm chạy đi, anh cũng không đuổi theo. Lúc này đuổi theo không khác gì đi tìm chết. Anh không phải người do dự không quyết đoán, nếu tính toán đem lời nói ra, đương nhiên chính là muốn dao sắc chặt đay rối.

Càng khó giải quyết chính là Úc Đường a.

Úc Đường đứng bất động như núi, Thiệu Ngôn không biết phải giải thích ra sao.

Thiệu Ngôn ho nhẹ một tiếng, không đợi anh nói chuyện, Úc Đường liền đánh gãy lời anh muốn nói.

"Được chưa? Đi được rồi chứ?" Nói xong, quả nhiên xoay người liền đi, không chút lưu luyến.

Thiệu Ngôn hơi sửng sốt, ngay sau đó đuổi theo.

"Cậu không có gì muốn hỏi sao?" Thiệu Ngôn cảm thấy trong lòng không yên ổn.

Rốt cuộc từ lúc trước anh xem cái công lược kia, con gái đều là động vật hay thay đổi. Ngoài miệng nói một kiểu nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Có đôi khi càng là bộ dáng gió êm sóng lặng, sau đó sẽ là yên bình trước bão táp.

Hiện tại Úc Đường bình tĩnh như vậy, Thiệu Ngôn không an tâm. Không chỉ không an tâm, anh còn bắt đầu thấy hoảng hốt.

"Tôi đều nghe thấy rồi." Úc Đường nhìn phía anh, nhíu mày: "Chẳng lẽ cậu còn giấu diếm cái gì?"

Úc Đường nghiêm túc vô cùng, hiện tại là đang ép hỏi, chính là việc cô yêu cậu, cùng suy nghĩ của Thiệu Ngôn hoàn toàn không giống nhau.

Thiệu Ngôn vội vàng giải thích: "Không có."

Úc Đường quả nhiên không hỏi lại. Biểu hiện cô tin tưởng 100%.

Như vậy đã xong rồi? Thiệu Ngôn trong lòng thầm nghĩ, càng nghĩ càng không đúng. Tình huống như Tu La tràng, sao có thể nhẹ nhàng bâng quơ như vậy?

Chẳng lẽ...Chẳng lẽ là cô ấy không để tâm, chuyện này một chút đều không quan trọng? Nói thẳng ra cô chẳng quan tâm anh chút nào?

Tưởng tượng như vậy, sự tình có thể không đơn giản.

Thiệu Ngôn vội vàng nói: "Cậu ngàn vạn đừng hiểu lầm, không phải... Cậu không có gì muốn hỏi sao?"

Nhìn bộ dáng thấp thỏm của anh, làm người ta nhìn không khỏi buồn cười.

Úc Đường nhìn thẳng vào anh, rốt cuộc ý thức được Thiệu Ngôn không thích hợp. Cô hỏi ngược lại: "Cậu hy vọng tôi hỏi cái gì?"

"Ví dụ như suy nghĩ của tôi?"

Úc Đường ngừng trong chốc lát, nghiêm túc tự hỏi sau đó hỏi: "Trong lòng cậu đang suy nghĩ gì?"

Thiệu Ngôn tức khắc trở nên nghiêm túc hẳn lên, anh lắc đầu, nói: "Tôi đối với cô ta không có suy nghĩ gì."

"Tôi biết." Úc Đường chỉ nói một câu như vậy, sau đó không nói nữa.

Nhìn cô bình tĩnh, tựa hồ thật sự không có đem chuyện này để ở trong lòng. Thiệu Ngôn ngẩn ra, trong lòng trừ bỏ có hơi không nắm chắc một ít, còn đâu thì toàn là thở phào nhẹ nhõm.

Anh lấy giọng điệu nửa đùa nửa thật nói với cô: "Tin tưởng tôi như vậy sao?"

Đây là tín nhiệm.

Thiệu Ngôn trong lòng mạc danh an tâm.

Cô luôn là như vậy, ngày thường vô thanh vô tức, nhưng ở thời khắc mấu chốt chưa bao giờ rớt dây xích, ngược lại còn có thể bộc phát ra cử chỉ kinh người. Thiệu Ngôn thích tính cách dứt khoát của cô. Không nghĩ tới hôm nay, Thiệu Ngôn đem chính mình quây vòng vào.

Úc Đường nghe thấy được lời Thiệu Ngôn nói, quay đầu lại cười như không cười liếc một cái: "Tôi không cảm thấy nó giống thật mà giả sử chỉ là đùa vui thôi. Cậu có cái suy nghĩ gì, cứ việc nói ra. Đương nhiên cậu muốn lừa gạt tôi cũng được, bất quá cậu có thể thử."

Nói tới đây, không biết Úc Đường nhớ tới việc gì, trở nên có điểm bực bội. Trong nhà Úc Tề Lỗi, sau khi uống say cũng sẽ nói không phải nói thật chỉ là đùa thôi.

Úc Đường không biết trong lòng ông rốt cuộc đang nghĩ cái gì, nhưng cô biết nếu là mình, còn có hoài nghi tuyệt đối sẽ không dễ dàng làm ra chuyện gì. Có khi Úc Đường nghe xong, thậm chí sẽ nghĩ, có phải thật ra ba mẹ cô vẫn còn tình cảm?

Nhưng nghĩ nhiều cũng vô dụng, hiện thực là bọn họ đã bỏ nhau, chỉ để lại một mình Úc Đường cùng bà ngoại sống cùng nhau.

Đối với những việc không biết rõ, Úc Đường cũng không có ảo tưởng gì. Chung quy là như cây châm, làm Úc Đường cảm thấy khó chịu nửa vời. Đặc biệt gần đây, Úc Tề Lỗi không biết chịu kích thích gì uống say liên tục, nói những điều lung tung rối loạn mê sảng, Úc Đường cũng nghe không ít.

Càng nghe càng phiền lòng. Có thể thấy được cái gọi là người lớn làm việc có nếp có tẻ, còn không dứt khoát bằng cô.

Úc Đường bĩu môi, lại lần nữa nói: "Lớn như vậy rồi, còn không biết cái gọi là thẳng thắn và khẩn tương là có ý gì sao?"

Thiệu Ngôn nghe xong, cũng sờ sờ cằm, không biết nói phải gì.

Úc Đường ở phía trước la lớn: "Chạy nhanh lên, ngượng ngùng xoắn xít, còn muốn giống đại lão gia sao?"

Nghe thấy những lời này, Thiệu Ngôn mặt tái lại, cắn răng đuổi theo bước chân của cô, chung quy là cái gì cũng chưa nói, cùng nhau đi về nhà.

Úc Tề Lỗi không có ở nhà, không khí đặc biệt yên tĩnh.

Úc Đường muốn hưởng thụ sự yên tĩnh này, mặc kệ cô làm cái gì tay chân đều nhẹ nhàng, tận lực không phát ra một chút thanh âm phá hư yên tình khó có được này.

Cô rót cho mình một ly sữa bò, trong lồng ngực ôm một cái gối ôm, cứ ngồi như vậy trên ghế sofa, lật xem quyển sách trên tay.

Kỳ thật cũng không có hiệu suất gì, ý của cô cũng không phải muốn ở chỗ này đọc sách, chỉ là muốn thả lỏng một chút. Trong tay cầm sách, nhưng vẫn cảm thấy trong tay hơi thiếu thiếu, không thoải mái.

Đúng lúc này, hàng loạt tiếng đập cửa đã phá vỡ sự tĩnh lặng.

Cô hơi nhướng mày, tuy rằng không có đến chỗ mắt mèo, thì cô vẫn xác định được người ngoài cửa là ai.

Người ngoài cửa thì có ý định nếu cô không ra mở cửa nhất định sẽ không ngừng lại, tiếng đập cửa có vẻ so với ngày thường muốn dồn dập hơn rất nhiều.

Bất đắc dĩ, Úc Đường đành phải đứng lên mở cửa.

Thật là không rõ, anh rõ ràng lịch sự văn nhã như vậy, ngày thường nhìn cũng không nhanh không chậm, sao có đôi khi, lại hấp tấp như vậy?

Úc Đường phát hiện, càng cùng Thiệu Ngôn ở chung, hiểu biết càng rõ hơn, những gì anh thể hiện với bản tính thực sự của anh không giống nhau.

Cửa mở, đứng ở ngoài quả nhiên là Thiệu Ngôn.

Anh cười khẽ, rũ mắt nhìn Úc Đường, "Ngoài ý muốn?"

Không, một chút cũng không ngoài ý muốn.

Úc Đường cũng không tiếp đón anh, trở lại sô pha ngồi xuống.

Thiệu Ngôn tự giác ngồi ở bên cạnh cô, tuy rằng hai người còn giữ một khoảng cách nhỏ biểu hiện ra anh rụt rè, nhưng Úc Đường rõ ràng cảm nhận được, anh dựa vào càng ngày càng gần. Càng ngày càng gần.

Trước khi tới đây, anh hẳn là đã tắm xong. Hiện tại Úc Đường có thể cảm nhận được rõ ràng mùi hương từ trên người anh truyền đến.

Đó là mùi hương của cơ thể hòa trộn với mùi sữa tắm, hiện tại bởi vì hai người ngồi sát nhau, còn mang theo một cổ cảm giác ấm áp.

Không khí nóng lên bao phủ lấy nhiệt độ cơ thể Úc Đường, làm cô cảm thấy không được tự nhiên.

"Cậu...... Cách xa tôi một chút." Úc Đường nhỏ giọng nói, ánh mắt dừng ở trên sách giáo khoa. Nhưng sự thật là cô vẫn chưa tiếp thu được cái gì vào đầu.

Thiệu Ngôn làm như không nghe thấy, rất tự nhiên mà cầm sách giáo khoa trong tay Úc Đường, bình tĩnh nói: "Để tôi xem nào."

Những lời này, làm như giáo viên muốn phụ đạo không bằng.

Úc Đường sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy Thiệu Ngôn viết mấy kiến thức lên chỗ trống ở bên cạnh trong sách giáo khoa.

"Sợ cậu quên nên tôi giúp cậu đánh dấu."

Cái giọng khách át giọng chủ này cũng quá rõ ràng đi?

Úc Đường không phục, cướp về: "Không cần cậu quản."

Nói xong, dùng sức đem sách giáo khoa khép lại. Dù sao cô cũng không có tâm tư đọc sách, hơn nữa ở trước mặt học bá đọc sách, cái này làm cho Úc Đường theo bản năng cảm thấy áp lực.

Anh sẽ chê cười cô?

Chê cười cô một đề cũng không biết làm, rồi kiến thức trọng điểm cũng không thuộc,...

Càng nghĩ càng thấy chột dạ. Úc Đường giống như bảo vệ bảo bối, đem sách giáo khoa gắt gao ôm vào trong ngực.

Một lát sau, không nhìn thấy Thiệu Ngôn có động tác. Úc Đường kỳ quái ngẩng đầu, thấy hai mắt Thiệu Ngôn sáng lấp lánh nhìn chằm chằm mình.

"Làm, làm sao vậy?" Úc Đường hỏi.

"Tôi đang có một cái ý tưởng lớn mật." Thiệu Ngôn cong cong môi: "Cậu hôn tôi, tôi ngay lập tức sẽ nói cho cậu."

Nói xong lại đem mặt đưa tới gần.

Úc Đường mặt tối sầm, đem sách giáo khoa đập vào mặt anh, đương nhiên là không dùng lực.

Một thanh âm vang lên, Úc Đường nói: "Đủ chưa?"